Hai ngày sau bố tôi
xuất viện, vết mổ cũng lành khá nhanh, sau đó vì ngại phải đi đi lại lại vất vả nên bố tôi quyết định cắt chỉ luôn tại bệnh viện. Theo như lời
mẹ tôi kể, vừa mới cắt chỉ xong, hôm sau bố tôi đã đến câu lạc bộ người
cao tuổi chơi rồi. Quả đúng là tinh thần người chiến sĩ, khiến đứa con
gái là tôi đây phải bội phục.
Sáng nay, lúc tỉnh dậy tôi mới phát hiện ra quần áo ngủ trên người ướt đẫm mồ hôi, vội vàng thay quần áo
khác rồi lao về phía ga tàu điện ngầm. Bên trong khoang tàu, điều hòa
phả ra từng đợt gió lành lạnh, lúc này tôi mới để ý lưng áo đã ướt đẫm.
Hôm nay tôi mặc áo sơ mi trắng xuyên thấu, vì mồ hôi nên áo dính sát vào người. Nhìn quanh một vòng, tôi thấy trong khoang tàu có vài ông chú
“dê già” nhưng lại chẳng có ai thèm liếc mắt nhìn tôi một cái. Có đánh
chết tôi cũng không thừa nhận là mình không sexy, quyến rũ, là bởi vì
trời quá nóng nên mấy lão dê già cũng lười “dê” mà thôi.
Vừa vào
đến văn phòng, Phó Phái đã chặn cửa: “Trần Tiểu Hi, hôm nay em đi chụp
danh mục sản phẩm nhé! Chẳng phải em rất thích chụp ảnh sao!”
Tôi nhìn ra khoảng trời chói chang ngoài cửa sổ, lắc đầu cảm khái: “Bố em
bảo cái tên Trần Tiểu Hi này tượng trưng cho cuộc sống luôn luôn tràn
ngập hi vọng, dù lớn hay nhỏ cũng đều tốt. Nhưng ông ấy lại không đoán
trước được, hai mươi mấy năm sau lại mọc ra anh chàng Trần Quán Hy, và
cũng chẳng thể ngờ người ta lại có đam mê chụp ảnh, bất ngờ hơn nữa bộ
ảnh này tung ra làm dân tình cả nước nhốn nháo, cả giới showbiz lao đao. Điều này chứng minh cuộc sống luôn tràn ngập những điều bất ngờ, vì
thế… không thể vì tên em là Trần Tiểu Hi mà anh cho là em thích chụp ảnh được đâu.”
(BT: Trần Quán Hy là nam diễn viên, ca sĩ Hồng Kông,
là người sáng lập của CLOT Inc., kiêm tổng giám đốc điều hành (CEO) của
Clot Media Division Limited từng dính đến một vụ scandal ảnh nóng trên
mạng có liên quan đến một số ca sĩ, diễn viên, người mẫu để dành thời
gian cho các hoạt động xã hội)
Phó Phái kéo ngăn bàn và lấy máy tính ra: “Chống đối sếp trừ 2% tiền lương, xin nghỉ trừ 3%, đi muộn trừ 1%…”
Tôi gật đầu: “OK, anh cứ trừ đi, nhưng trước hết anh phải trả tiền lương tháng trước cho em đã.”
Anh ta im lặng rồi cất máy tính đi, và nói: “Bà chị Tiểu Hi, hôm nay chị cứ nghỉ ngơi đi, danh mục sản phẩm cứ giao cho em đây.”
Tôi gật gật đầu, ngồi xuống trước điều hòa.
Tôi đã làm việc ở công ty này hơn hai năm. Hồi đó chia tay với Giang Thần
nên tôi cũng vội vã đổi việc, không phải tôi sợ anh đến tìm tôi mà là sợ anh không đến tìm tôi. Con người ấy à, không thể không có lòng tự
trọng, mà việc này tôi đã trải nghiệm rất sâu sắc.
Công ty tổng
cộng có ba người, giám đốc Phó Phái, nhân viên tài vụ kiêm copywriter Tư Đồ Mạt, và tôi là thiết kế. Chúng tôi là công ty thiết kế nhỏ, tồn tại
được chủ yếu dựa vào các mối quan hệ của Phó Phái. Mà ở trong nội bộ
ngành cũng khá có danh tiếng nhưng sau khi Phó Phái và bạn gái – một
khách hàng của công ty chia tay, phía bên đó ghi hận nên gây khó khăn đủ bề, nào là công ty chúng tôi dựa vào quy tắc ngầm để đạt được hợp đồng, cho nên số lượng đơn đặt hàng gần đây sụt giảm không phanh. Còn việc
quy tắc ngầm này đúng là đặt điều, tuy tôi và Tư Đồ Mạt nhiều lần khuyên Phó Phái “bán thân” để đổi lại đơn đặt hàng nhưng anh ta thà chết không theo. Về chuyện này chúng tôi vẫn không thể hiểu nổi bởi vì với cái
nhìn của chúng tôi về tình yêu của Phó Phái, đó cũng là kiểu mua bán
thực dụng.
Phó Phái đi ra ngoài, Tư Đồ Mạt đã xin nghỉ một tuần
vì con ốm sốt vì vậy cả văn phòng chỉ còn lại một mình tôi. Tôi tự pha
cho mình một chén trà rồi lững thững đến bàn làm việc bật máy tính lên.
Tôi vừa uống trà vừa chờ máy khởi động tự động đăng nhập QQ, MSN,
SKYPE…đều là những ứng dụng chat, gọi điện, nhắn tin giữa người với
người. Có thể nói các ứng dụng để trò chuyện, nhắn tin, gọi điện đang
xuất hiện ngày càng nhiều mà con người ta gặp mặt nhau thì lại ngày càng ít.
(MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh The Microsoft Network) là
một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24
tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95. Số lượng
dịch vụ được cung cấp thay đổi rất nhiều so với khi mới được phát hành.)
MSN vừa bật lên đã thấy Trang Đông Na nhắn tin. Cô ấy là một khách hàng của công ty tôi. Cuối năm chúng tôi thường thiết kế một bộ quà tặng gồm
lịch để bàn, bộ cốc chén, thiệp chúc Tết… cho công ty cô ấy. Hai bên hợp tác rất vui vẻ, cũng coi nhau như bạn bè. Cuối tuần trước tôi đã giới
thiệu cô ấy cho Giang Thần. Cô ấy là cô gái rất được, cao hơn tôi, gầy
hơn tôi, đẹp hơn tôi, tính tình cũng tốt hơn tôi, sự nghiệp cũng thành
công hơn tôi, điều duy nhất kém tôi là… cỡ giày không nhỏ bằng tôi.
Tôi nghe nói hai người họ tiến triển khá nhanh. Giang Thần còn chủ động hẹn cô ấy mấy lần. Với hiểu biết của tôi với anh thì đây đúng là chuyện
không dễ dàng. Sau khi nghe nói tâm trạng tôi vô cùng tệ, thậm chí còn
muốn phá hai người nhưng đành nhịn xuống.
Tôi mở khung chat của
Trang Đông Na ra, câu “Cậu có đó không” của cô ấy lặp lại mấy lần. Tôi
thấy cô ấy dùng sai ngữ pháp, thiếu dấu hỏi chấm rồi.
Tôi thong thả gõ: Tớ đây.
Tôi còn cố ý tô đỏ dấu chấm để tăng thêm dấu hiệu, hi vọng cô ấy nhìn thấy còn tự biết sai mà sửa.
Trang Đông Na (10:16):
Giúp tớ một việc được không?
Tôi thấy dấu hỏi chấm, cảm thấy rất hài lòng, nhanh chóng trả lời lại: Nói thử xem.
Trang Đông Na nói (10:20):
Đêm nay một bệnh nhân của Giang Thần mở tiệc chúc mừng xuất viện, anh ấy
đến tham gia nhưng phải đưa bạn gái đi cùng. Mà buổi chiều nay tớ phải
đi Thượng Hải công tác, cậu có thể đi cùng anh ấy giúp tớ được không?
Tôi do dự một lát mới gõ: Thế thì không hay lắm?
Trang Đông Na nói (10:24):
Có gì mà không hay, tớ đã nói với Giang Thần rồi. Anh ấy cũng đồng ý. Thực sự là trong trường hợp này mang theo bạn cũng được, nghe nói bệnh nhân
kia cũng là nhân vật tai to mặt lớn, đang muốn mai mối cho Giang Thần.
Cậu cũng không muốn bọn tớ vừa mới tìm hiểu đã phải kết thúc chứ…..
Tôi nhìn khung chat mà câm nín luôn…. Khi giới thiệu hai người, tôi cũng đã nói với cô ấy tôi và Giang Thần đã từng là người yêu. Cô ấy cũng không
để ý, đáng ra tốt xấu gì cũng nên để ý cái danh người yêu cũ của tôi
chứ. Có câu “lương thiện chính là lúc người khác đói ăn, anh đừng nhai
nhóp nhép”, cô ấy chẳng những nhai nhóp nhéo mà còn để tôi lấy khăn lau
miệng cho cô ấy, đúng là đồ độc ác….
Bạn xem người này, có sốt ruột cũng không được quên dấu câu chứ, có để ý tới cảm nhận của bọn chúng hay không hả?
Tôi thở dài, gõ xuống: Được rồi, nếu như hai người đã không ngại
Trang Đông Na nói (10:28)
Tiểu Hi tớ yêu cậu quá, cám ơn cám ơn cám ơn
Tan làm Giang Thần sẽ đến đón cậu, lúc đó anh ấy sẽ đưa cậu đi mua váy, đều ghi vào thẻ của anh ấy.
Tôi uống một hớp trà lớn, dùng ngón trỏ gõ mổ cò một chữ: OK.
Nhấn nút Enter, ngẫm lại, tôi cảm thấy mình đúng là một người quá tốt bụng.
Hồi còn bé cũng vậy, tôi còn nhớ hồi cấp một, tất cả mọi người đều ghét
cô giáo chủ nhiệm lớp tôi nên khi cô bị ốm chẳng ai muốn đi thăm, tôi là người duy nhất đi. Cô ấy rất vui nên mang hết hoa quả, bánh kẹo,… trong phòng bệnh mời tôi ăn, khiến tôi no không thở được, đi lại rất khó
chịu. Tất cả đều do lòng tốt của tôi hại mà ra.
--- ------ ------ ------ --------
Vì thế cả ngày hôm nay tôi đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc Phó Phái chụp ảnh về tiện tay cầm máy ảnh lên chụp cho tôi hai tấm, sau đó cắm vào máy tính
cho tôi xem. Đúng là chụp rất được, vừa nghệ thuật lại mê mang ngơ ngác, trông hệt như bà cụ lớn tuổi lạc đường về nhà.
Nhanh chóng tan
làm, điện thoại tôi vang lên đúng lúc tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh.
Tôi đây có một tật xấu, cứ lúc nào căng thẳng là chạy vào nhà vệ sinh.
Hồi đó lúc thi đại học tôi cũng trốn trong nhà vệ sinh tận mười lăm
phút.
Tôi rút điện thoại từ trong túi quần ra, quả nhiên là Giang Thần. Tôi hít sâu một hơi mới phát hiện chỗ này thực sự không phải là
địa điểm tuyệt vời để hít sâu bình tĩnh, vì thế đành bịt mũi trả lời.
“A lô?”
“Là anh.”
“Em biết.”
“Sao giọng em ồm ồm thế?”
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài, bỏ tay bịt mũi ra: “Có đâu!”
“Em vừa mới ở trong WC?” Anh đột nhiên bật cười hỏi
Tôi giật mình, ngó trái ngó phải xung quanh rồi mới hỏi: “Sao anh biết?”
“Đoán thôi. Em đã tan làm chưa?” Anh nói.
Tôi tức giận: “Anh đoán giỏi như thế thì đoán tiếp đi!”
“Anh đã ở dưới tầng công ty em rồi, em tan làm rồi thì xuống đây đi.” Anh từ tốn nói chuyện.
Tôi thu dọn đồ rồi xuống dưới, ngó nghiêng một lúc cũng chưa thấy Giang
Thần. Không phải anh đang trả thù chuyện tôi đến chỗ hẹn muộn cách đây
ba năm đó chứ?
Tôi ngó nghiêng lâu ơi là lâu, một chiếc ô tô dừng ở trước mặt tôi, còn ấn còi nữa. Tôi cúi đầu xuống nhìn, nhưng cửa xe
đen xì nên chẳng thấy được gì, đang muốn tiến sát thêm chút nữa thì
tiếng còi lại vang lên. Tôi giật mình, lùi lại về sau mấy bước đang định nổi giận thì cửa kính xe từ từ hạ xuống, Giang Thần hất đầu ra lệnh:
“Lên xe!”
Tôi mở cửa xe ngồi vào, anh chau mày: “Sao em lề mề thế? Chẳng phải bọn em tan làm từ 5 giờ 30 phút à? Thắt dây an toàn vào.”
Tôi giả bộ ngu ngơ, lẩm bẩm: “Trần Tiểu Hi, em đã tan làm chưa nhỉ? Tối nay thật sự làm phiền rồi, cám ơn em nhé.”
Giang Thần lườm tôi một cái: “Không cần khách sáo!”
Tôi bĩu môi: “Đúng là lễ độ quá mà!”
Tôi liếc trộm sang, anh đang mặt một bộ vest đen, cà vạt xanh xanh ngọc, đẹp trai cực kỳ, đẹp trai đến tàn bạo.
Bỗng nhiên, anh nghiêng người sang, tôi vội kéo dây an toàn hấp tấp nói: “Em đã thắt dây an toàn rồi.”
Bụp… Anh mở một ngăn nhỏ trước mặt tôi, lấy ra một chai nước đưa cho tôi, còn không quên hừ lạnh một tiếng.
Tôi cầm chai nước trong tay mà xấu hổ muốn chết. Tôi nghĩ nếu tôi chết thì
Giang Thần nhất định sẽ viết dòn chữ “Tự mình đa tình, xấu hổ mà chết”
lên trên bia mộ của tôi.
Xe thong thả đi trên đường, tôi uống từng ngụm nước nhỏ, mặc dù tôi không khát nhưng cần làm gì đó để giữ bình tĩnh.
Không khí trong xe im lặng một cách kỳ lạ. Không có việc gì làm, tôi ngồi xé
nhãn chai nước, xé hết xong mới phát hiện không biết vứt đi đâu, đành
hỏi anh.
“Bỏ chỗ nào đây?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi thoáng chốc: “Bỏ vào ngăn vừa rồi!”
Tôi ấn nút, bỏ đống giấy vụn vào. Nhưng mà do chính mình xé ra nên cũng thấy hơi hơi chột dạ, tôi cố gắng gợi chuyện.
“Anh vẫn còn uống Nongfu Spring à?”
(Nongfu Spring: Tên một loại nước khoáng của Trung Quốc)
Từ sau lần đầu tiên tôi mua cho anh loại nước này thì lần nào uống nước
khoáng anh đều uống Nongfu Spring. Lúc ấy tôi cảm thấy rất tự hào. Bởi
vì bớt năm đồng nên mới mua cho anh Nongfu Spring song không ngờ lại mua đúng loại nước anh thích.
Anh thuận miệng đáp lại: “Bệnh viện phát quà Tết, đằng sau vẫn còn một thùng.”
Tôi ngoái đầu lại, quả nhiên thấy một thùng nước khoáng Nongfu Spring. Tôi
liền biểu dương bệnh viện anh: “Đãi ngộ bệnh viện anh tốt thật đấy, ăn
Tết còn tặng quà. Chẳng bù cho công ty em, ăn Tết xong còn bắt bọn em
tăng ca.”
Anh không đáp, chỉ tập trung lái xe.
Tôi thấy
anh có vẻ không muốn nói chuyện nên cũng im lặng. Nhiều tuổi rồi nên da
mặt cũng không dày như trước nữa. Nếu như tôi của những năm đó, mặt dày
lại liều mình bám dính thì cái dáng vẻ này của anh cũng chẳng ăn thua
gì. Nhưng hiện tại, da mặt đã mỏng đi nhiều rồi, nhìn mặt nói chuyện đã
trở thành thói quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT