Phượng Thiên trở lại Hương Phiêu Trai, liền thấy Phúc bá đứng đăm chiêu
suy nghĩ ở ngoài của, hắn lạnh mặt, nhíu mày đi qua hỏi: "Phúc bá, thiếu gia có trở lại chưa?"
Vừa thấy là Phượng Thiên trở lại, đôi mắt
già nua đục ngầu của Phúc bá lóe lên một cái gật gật đầu, thần sắc lo
lắng tiến lên trước mặt hắn nhỏ giọng nói: "Thiếu gia vừa trở về, nhưng
mà sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm đi về hậu viện, đã xảy ra chuyện
gì?" Thiếu gia vừa mới ôm giá y tú nương cung đình đưa đến, lòng tràn
đầy sung sướng đưa giá y đi cho thiếu phu nhân tương lai, tại sao khi
trở về lại là bộ dáng âm trầm chứ?
Phượng Thiên nghe Phúc bá nói
xong vẫn chưa trả lời, ngược lại là quay đầu nhìn thoáng qua phía sau,
khi nhìn thấy phía sau không có bóng dáng của nữ nhân kia thì nhíu mày
một cái, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Không có gì, ta đi trước giúp
thiếu gia thu thập hành lý." Sau khi nói xong hắn xoay người đi vào
Hương Phiêu Trai, đến chỗ xa xa, Phượng Thiên mới sâu kín thở dài một
hơi, hy vọng nữ nhân kia có thể hiểu rõ một phen tâm ý của thiếu gia đối với nàng mới đúng.
Cho tới nay, Phượng Thiên đều nhìn ở trong
mắt hết thảy chân tâm (thật tình) của thiếu gia nhà mình đối với Tô
Nhược Hàm. Cho dù hắn vẫn cảm thấy nàng không xứng với thiếu gia nhà
mình, vậy nhưng thiếu gia lại vẫn đặt nàng vào mắt vào tâm đối với một
nữ tử như nàng, thậm chí cho đến bây giờ là chân thành. Lần trước khi
thiếu gia cầm cái bát Thanh Hoa từ nhà Tô Nhược Hàm về, cũng chẳng phải
là vật phẩm xa hoa gì, lại được thiếu gia hắn coi như trân bảo mà thường xuyên lấy ra nhìn chằm chằm trầm tư một hồi. Có đôi khi thiếu gia nhìn
thấy cái bát kia thì đáy mắt hiện lên ý cười thản nhiên, làm cho Phượng
Thiên có chút không hiểu nổi.
Lại nghĩ tới đoạn thời gian lúc
trước, thiếu gia khêu đèn thức trắng đêm vội vàng vẽ ra bản vẽ giá y, về sau lại chạy vào trong hoàng cung tìm Thái Hoàng thái hậu cầu xin viên
Nam Hải Dạ Minh châu trân quý đến cực điểm. Biết rõ Thái Hoàng thái hậu vốn bất mãn thiếu gia cưới Tô
Nhược Hàm, sau đó thì vẫn bị hắn cố ý ép buộc bức bách mà bất đắc dĩ đáp ứng. Hiện tại hắn vì một Tô Nhược Hàm mà đi cầu Dạ Minh châu đồ cưới
năm đó của Thái Hoàng thái hậu, như vậy có thể nghĩ ra cầu được viên Nam Hải Dạ Minh châu không dễ cỡ nào.
Phượng Thiên còn nhớ rõ, ngày
ấy vẻ mặt thiếu gia mỏi mệt lại mang theo tươi cười cảm thấy mỹ mãn,
phong trần mệt mỏi mang theo viên Dạ Minh châu kia chạy về đây, lúc ấy
Phượng Thiên vô cùng mê mang nhìn hắn hỏi: "Thiếu gia, người làm như
vậy, thật sự đáng giá sao?"
Phượng Vân Cẩm lấy viên Dạ Minh châu
lấp lánh ngân quang mờ nhạt ở trong lòng ra, khóe miệng tràn ra một nụ
cười nhẹ ấm áp nói: "Không có gì đáng giá cùng giá trị hay không, chẳng
qua là đột nhiên phát hiện có một người vào mắt vào tâm, sẽ muốn cho
nàng thứ tốt nhất. Ở trong mắt của ta, nàng mới là một viên Minh Châu
sáng ngời nhất, mà ánh sáng của viên Nam Hải Dạ Minh châu này cũng chỉ
làm nền cho nàng."
Nói thật, Phượng Thiên vẫn không quên được
tươi cười lúc ấy trên mặt thiếu gia nhà mình, có lẽ xem như hắn đi theo
bên cạnh thiếu gia cho tới nay, thật sự là người nhìn thấy tươi cười
trên mặt nhiều nhất đi? Thân phận và địa vị của thiếu gia, thì đã định
trước rất nhiều thời điểm hắn phải chuẩn bị che giấu cảm xúc mà sống qua ngày, không nghĩ tới sẽ có một ngày thiếu gia vì một nữ tử mà lộ ra
tươi cười chân thật của bản thân.
Cho nên hôm nay khi thấy thiếu
gia nhà mình mang theo giá y hoàn chỉnh gấp gáp đi Tô phủ thành tây,
Phượng Thiên lặng lẽ đi theo, lại nhìn rõ ràng chuyện đã xảy ra ở trong
căn nhà. Đến cuối cùng khi nghe được Tô Nhược Hàm nàng nói ra gả cho
thiếu gia là vì giao dịch, hắn mới nhịn không được cuối cùng chạy tới
nói những lời này với Tô Nhược Hàm.
Chẳng biết từ khi nào thì bầu trời đã bắt đầu nhấc lên cơn mưa phùn lất phất. Lúc Phượng Thiên đi vào hậu viện, nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang đứng ở dưới mái hiên, xuất
thần nhìn mưa bụi rơi xuống từ trên bầu trời, ngay cả khi nào Phượng
Thiên đi đến phía sau hắn hắn cũng không phát hiện.
Phượng Vân Cẩm hơi quay đầu, khóe miệng giương lên một chút cười khổ, vẻ mặt
có chút mất mát xuất thần mở miệng nói: "Cưới nàng, chung quy là ta miễn cưỡng nàng, đáy lòng nàng vẫn có oán đi?"
Thấy bộ dáng thiếu gia nhà mình, ngược lại Phượng Thiên vội vã mở miệng nói: "Không phải thiếu gia..."
Phượng Vân Cẩm phất phất tay, tự giễu cười khổ nói: "Ha ha... Thôi, ngươi
không cần an ủi ta." Từ lúc bắt đầu nàng nói ra lời giao dịch, ít nhiều
cũng mang theo oán đi? Chỉ là mặc dù là như vậy, mình cũng không muốn
buông tay.
Nghe tiếng cười khổ trầm thấp của Phượng Vân Cẩm,
Phượng Thiên trầm mặc lại, do dự có muốn rống lên một trận chuyện mới
vừa rồi mình đi tìm Tô Nhược Hàm nói cho thiếu gia không, nghĩ nghĩ cuối cùng hắn vẫn trầm mặc.
Thật lâu sau, Phượng Vân Cẩm sâu kín thở
dài một tiếng nói: "Phượng Thiên... Đi thu thập hành lý, lát nữa chúng
ta liền xuất phát!"
Đột nhiên Phượng Thiên ngẩng đầu, không phải nói ngày mai mới xuất phát sao?? Hơn nữa lúc này đang mưa, thiếu gia hắn...
Chính yếu là, nữ nhân Tô Nhược Hàm kia nghe xong mình nói như vậy rồi, sao
nàng còn chưa tới, chẳng lẽ thật sự muốn làm cho thiếu gia mang theo mất mát rời đi? Phải biết rằng, lần này đi đến đối mặt với cái tên giảo
hoạt ẩn nấp mười mấy năm nhằm vào Liễu gia từ trong bóng tối kia, còn
không biết chuyến đi này có bao nhiêu hung hiểm đâu.
Nhưng mà
nhìn bộ dáng không cho phép phản bác của thiếu gia nhà mình, Phượng
Thiên không nói nữa, gật gật đầu xoay người đi chuẩn bị hành lý xuất
phát.
Mà Tô Nhược Hàm bên này, khi nàng nghe Phượng Thiên nói một trận, đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại, nàng liền xoay người chạy ra bên ngoài.
Khi chạy đến tiền viện, nàng nhìn thấy hai người
Thanh Nguyên và Mạc Tử Khanh đang tranh chấp cái gì đó. Hai người nghe
được bước chân của nàng chạy tới, đồng loạt ngừng nói nhìn về phía nàng. Tô Nhược Hàm nhíu mày, nhìn thấy bóng
dáng Mặc nhi và Tiểu Bạch tránh ở xa xa nghe lén, nàng đi qua ôm lấy Mặc nhi, sau đó lạnh lùng nói với hai người ở trong phòng: "Phòng ở tạm
thời cho các ngươi mượn, nói xong rồi, các ngươi tự mình rời đi đi!" Nói xong ôm Mặc nhi đi ra bên ngoài, hiện tại nàng vội vã đi tìm Phượng Vân Cẩm, nhưng mà lại lo lắng để Mặc nhi ở nhà, vạn nhất Mạc Tử Khanh mang
Mặc nhi đi thì làm sao bây giờ?
Tiểu Bạch đi theo nàng hai bước
rồi sau đó ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn hai nam nhân trong phòng
một cái, suy nghĩ một chút nó ngao ô một tiếng lại chạy đến nằm úp sấp
dưới mái hiên.
Tô Nhược Hàm đi không có chú ý tới ánh mắt phức
tạp của hai nam nhân trong phòng lộ ra khi nhìn bóng dáng của nàng. Nàng ôm Mặc nhi đi rất nhanh ra khỏi Tô trạch đi đến chỗ căn nhà của Liễu
lão cha ở bên cạnh. Thời điểm đụng phải Liễu tiểu đệ ở ngoài cửa, nàng
vội vội vàng vàng đi qua nhét Mặc nhi vào trong lòng hắn nói: "Trước
trông nom Mặc nhi một chút, ta có việc phải đi ra ngoài." Nói xong không đợi Liễu tiểu đệ nói chuyện, nàng đã đi xa rồi.
Liễu Phong Viêm gấp đến độ hét lên ở phía sau: "Nhị tỷ... Trời mưa, tỷ đang muốn đi đâu hả? Che ô rồi đi chứ..."
Đáp lại lời của hắn là bóng dáng Tô Nhược Hàm cũng không quay đầu lại mà
chạy đi mất, Liễu Phong Viêm bất đắc dĩ bĩu môi, cúi đầu nhìn Mặc nhi
trong lòng trầm mặc không hé răng, hắn tò mò hỏi: "Mặc nhi, mẫu thân con đang vội vội vàng vàng đi đâu vậy?"
Mặc nhi buồn bực ngốc ở
trong lòng tiểu cữu của mình, được một lúc sau nó mới ngẩng đầu nói:
"Vừa rồi Phượng thúc thúc đi không bao lâu, thì nhìn thấy mẫu thân chạy
ra bên ngoài, hẳn là đi tìm hắn đi." Bởi vì không còn chán ghét đối với
Phượng Vân Cẩm như trước kia, ngược lại Mặc nhi sửa lại xưng hô không hề gọi hắn là quỷ chán ghét nữa, mà ngoan ngoãn gọi là Phượng thúc thúc.
"Ơ... hôm nay Phượng Vân Cẩm đi tìm mẫu thân con?" Liễu Phong Viêm nhíu mày tò mò hỏi.Mặc nhi gật gật đầu lầu bầu nói: "Dạ, không chỉ có hắn đến tìm mẫu thân,
tiểu cữu... Phụ thân con cũng đến đây, còn có thúc thúc lớn lên thật
xinh đẹp lần trước, hắn đã ở nhà chúng ta, giống như phụ thân đang cãi
nhau với hắn."
"Con nói cái gì? Phụ thân con đến đây?" Sắc mặt Liễu Phong Viêm đại biến.
Còn có thúc thúc rất xinh đẹp... Chẳng lẽ là tên Thanh Nguyên kia?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Suy nghĩ một chút Liễu Phong Viêm vội
vàng ôm Mặc nhi phóng đi vào trong viện, chuẩn bị tìm đại ca và lão cha
nhà mình hỏi tình huống một chút. Vào giai đoạn này, Thanh Nguyên chạy
đến trong nhà nhị tỷ, mà Mặc nhi nói Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên đang
cãi nhau, chẳng lẽ là Thanh Nguyên muốn gây bất lợi cho nhị tỷ, cho nên
Mạc Tử Khanh ngăn cản, hai người gây gỗ hay sao?
*******
Bước chân Tô Nhược Hàm vội vàng chạy tới Hương Phiêu Trai, dọc theo đường đi nàng cũng hồi tưởng lại một lần từ khi quen biết Phượng Vân Cẩm đến bây giờ, lại kết hợp theo như lời Phượng Thiên nói, giống như có rất nhiều
chuyện thật sự bị chính nàng bỏ qua, hoặc là nói là nàng cố ý bỏ qua.
Chỉ vì nàng vẫn luôn nhắc nhở chính mình, người như Phượng Vân Cẩm không có khả năng thích mình.
Kỳ thật rất nhiều chuyện chỉ cần người
đứng xem chỉ điểm một câu, thì có thể để cho đương sự thấy rõ rất nhiều
thứ. Hiện tại thì Tô Nhược Hàm cũng vậy, lúc này nàng mới biết mình
giống như thật sự sai lầm rồi, hơn nữa thực quá sức sai lầm. Nàng không
ngừng ám chỉ chính mình, Phượng Vân Cẩm và mình là người của hai thế
giới, mặc kệ hắn làm cái gì, nàng cũng chỉ trở thành trò đùa thú vị buồn nôn của hắn, không chịu hướng tới một phương diện suy nghĩ khác là hắn
thích mình, chỉ vì sợ một khi có loại suy nghĩ này rồi, nàng sẽ quản
không được tâm của mình.
Khi Tô Nhược Hàm đi vào Hương Phiêu
Trai, bầu trời mưa bụi đã trở nên nặng hạt, nàng đứng ở cửa một đầu tóc
đen đã bị dính nước mưa ướt nhẹp đang nhỏ nước, mà áo đơn sơ trên người
cũng bị mưa thấm ướt, gió lạnh đầu mùa xuân thổi qua, đột nhiên nàng
rùng mình một cái. Nhìn thấy những
thực khách đang tránh mưa trong đại sảnh đều đang nhìn mình, sắc mặt Tô
Nhược Hàm có chút không được tự nhiên đi đến trước mặt Phúc bá, bị lạnh
mà môi có chút mất đi sắc máu run run hỏi: "Phượng, Phượng Vân Cẩm đâu?"
Khi Phúc bá ngẩng đầu thấy người đến là nàng, trong mắt già nua đục ngầu
hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ đến thần sắc cô đơn của thiếu gia nhà mình
khi trở về, Phúc bá phức tạp nhìn nàng một cái, xoay người đi tới hậu
viện, mà Tô Nhược Hàm bước nhanh chạy đi theo phía sau của hắn.
Đến hậu viện, khi sắp bước vào sân của Phượng Vân Cẩm ở lại, Phúc bá đột
nhiên dừng chân lại quay đầu nhìn nàng nói: "Tô cô nương, theo lý thuyết ta nên gọi ngài một tiếng thiếu phu nhân tương lai hoặc là Tiểu Vương
phi, có vài lời nói thực sự không phải ta là lão nô nên nói. Nhưng mà
hôm nay thấy vẻ mặt thiếu gia khi trở về, ta muốn hỏi một chút, khi
thiếu gia đưa giá y đến cho ngài thì đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Nhược Hàm trầm mặc mân môi, nàng không biết phải trả lời Phúc bá như thế nào.
Phúc bá sâu kín thở dài một hơi: "Thiếu gia phong trần mệt mỏi từ Phượng Lan quốc lấy được đồ mới trở về, ngay cả thời gian nghỉ ngơi đổi thân quần
áo cũng không có, liền vội vàng đi thành tây đưa giá y cho ngài. Khi hắn đi vẻ vui vẻ trên mặt thì khó có thể che giấu, mà khi hắn trở về lại là thần sắc cô đơn cũng rất rõ ràng... Có thể nói là lão nô nhìn thiếu gia lớn lên, ta chưa từng thấy qua thiếu gia nhập tâm đối với bất kì nữ
nhân nào như vậy, chỉ hy vọng giữa ngài và thiếu gia có cái gì hiểu lầm, vẫn nên cởi bỏ sớm một chút thì tốt."
Môi nàng giật giật, không
nói được lời nào, Phúc bá lắc đầu ngăn cản nói: "Việc này ngài không cần nói với lão nô, chỉ cần giải thích rõ ràng với thiếu gia là được. Sau
khi thiếu gia trở về liền ngốc ở viện phía sau, hình như kêu Phượng
Thiên thu thập hành lý, nói là lát nữa muốn xuất phát rời đi. Ngài tự
vào đi thôi, phía trước lão phu còn có việc bận, sẽ không mang ngài đi
vào." Sau khi nói xong Phúc bá trực tiếp xoay người rời đi, để Tô Nhược
Hàm ở lại tại chỗ đó.
Tô Nhược Hàm lặng im thật lâu, mới cất bước chậm rãi đi vào cửa hậu viện, dựa theo trí nhớ trước kia khi tới nơi
này, chậm rãi đi đến chỗ Phượng Vân Cẩm ở lại.
Ao cá nho nhỏ ngăn cách trong sân, nàng thấy được dưới mái hiên đối diện phòng ngủ của
Phượng Vân Cẩm có một bóng dáng màu tím đứng đó. Đối phương khoanh tay
đứng lẳng lặng nhìn chằm chằm mấy con cá chép đuôi hồng đang bơi qua bơi lại ở trong nước. Khi con ngươi đen nhánh chống lại bóng dáng Tô Nhược
Hàm ở xa xa, trong con ngươi nhanh chóng co rút lại vài cái, trên mặt có hoảng hốt và vẻ kinh ngạc ngẩn người nhìn nàng.
Mưa rơi xuống ở
trong hồ nước gợn lên nhiều bọt sóng lăn tăn, cũng giống như ánh mắt của nam tử một thân áo bào màu tím đơn bạc rất anh tuấn ở dưới mái hiên đối diện đang nhìn chằm chằm mình, cũng làm cho trong lòng nàng nổi lên
từng gợn sóng nhỏ như thế, Tô Nhược Hàm đứng ở nơi đó, đột nhiên có phần không biết làm sao.
Hai người đều đứng bất động ở nơi đó, yên
tĩnh nhìn đối phương, nhưng làm cho một già một trẻ ở chỗ tối nóng nảy
gần chết, Phúc bá nhỏ giọng kêu gào: "Làm sao mà giống như hai cái đầu
gỗ vậy, trợn mắt ếch à?"
Vừa dứt lời, Phượng Thiên liền ôm miệng Phúc bá, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận bị thiếu gia nghe được."
"Ưm ưm ưm... A a, nắm tay rồi..." Phúc bá kéo tay hắn đang bụm miệng mình ra, đột nhiên nhỏ giọng nói thầm.
Tô Nhược Hàm đứng bất động ở đó hồi lâu, xa xa Phượng Vân Cẩm phục hồi
tinh thần lại từ trong kinh ngạc khi nhìn thấy nàng xuất hiện. Khi tầm
mắt rơi vào mái tóc đen ướt đẫm, còn có áo khoát đơn sơ thấm ướt trên
người nàng, ánh mắt hơi nhíu lại cất bước đi tới.
Theo mỗi một
bước Phượng Vân Cẩm đi tới, Tô Nhược Hàm cảm thấy mỗi một bước kia giống như đang đạp ở đầu quả tim của mình vậy. Trước kia cũng không có cảm
thấy gì, hôm nay bị Phượng Thiên nói một trận gõ tỉnh chính mình, nàng
phát hiện tâm ý của Phượng Vân Cẩm đối với mình rồi, đột nhiên phát hiện thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này thực sự có một sức quyến rũ hấp dẫn người khác. Cho dù khuôn mặt của hắn không có trình độ đẹp đến yêu nghiệt như Thanh Nguyên, cũng không có khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng như thiên
thần đoạt lòng người khác như của Mạc Tử Khanh, nhưng Phượng Vân Cẩm
chính là Phượng Vân Cẩm... ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Quần áo
mỏng cẩm bào màu tím hoàn mỹ phát họa thân hình hoàn mỹ của hắn, lông
mày đẹp đẽ, mũi cao anh tuấn, con ngươi đen nhánh thâm thúy, môi mỏng
khêu gợi đẹp mắt khi cười nhẹ mang theo một chút tà tứ dịu dàng, khụ...
Được rồi, lúc này trên mặt tên kia hình như là vô cùng không vui, môi
mỏng khêu gợi cũng bị hắn kéo thành một đường thẳng, gương mặt lạnh
lùng.
Phượng Vân Cẩm đứng ở trước mặt nữ nhân nhìn chằm chằm mình đã muốn trợn tròn mắt, đưa tay muốn thay nàng chỉnh lý một chút tóc bị
thấm ướt dính vào cái trán. Nhưng nghĩ tới mới vừa rồi ở trong Mai Lâm
nhà nàng, động tác hắn muốn vén tóc cho nàng thì đưa tới phản ứng, tay
Phượng Vân Cẩm hơi hơi dừng lại ở không trung, cứng ngắc hồi lâu mới thu trở về, hắn mím môi nhíu mày nói: "Người lớn như vậy, cũng là nương một đứa nhỏ rồi, chẳng lẽ còn không biết chăm sóc cho mình? Mưa lớn như
vậy, có việc tìm ta, chẳng lẽ không biết che ô đi tới sao?" Sau khi nói
xong, cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà đưa tay nắm lấy tay nàng,
trên người tản ra lãnh khí lôi kéo nàng đi đến phòng mình.
Tô
Nhược Hàm lẳng lặng đi theo phía sau hắn, nàng nhìn bàn tay trắng nõn
đẹp mắt lại mang theo giá lạnh của đối phương đang nắm tay mình, nàng
vui vẻ gợi lên môi đỏ mọng. Vì sao trước đây mình trì độn như vậy, kỳ
thật nam nhân này có đôi khi rõ ràng sẽ lộ ra rất nhiều tình cảm chân
chính, vì sao nàng lại cho rằng hắn đang vui đùa chứ?
"Trước kia
ta thật sự là thực trì độn, chuyện rõ ràng như vậy cũng nhìn không
thấu... Phượng Vân Cẩm, vì sao ngươi thích một nữ nhân ngốc nghếch chậm
chạp như ta vậy chứ?" Khi nói đến câu sau, đột nhiên nàng nở nụ cười vui vẻ.
Phía trước đang đi nhanh thình lình dừng chân, Tô Nhược Hàm hiểm hiểm dừng bước mới không để cho mình nhào lên lưng đối phương.
Thân ảnh anh tuấn ở phía trước nàng cương cứng ở đó, thật lâu sau mới cất giọng khàn khàn hỏi: "Nàng... đã biết?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT