Ở Lâm Lan thành, trong một ngôi nhà Liễu gia mới mua ở thành tây, lúc này hai giọng nói khiếp sợ nhất tề cùng phát ra:
"Cái gì? Hương nhi con phải gả cho Phượng Vân Cẩm haả?"
"Nhị tỷ, ngươi điên rồi hả? Ngươi đang nói giỡn với chúng ta có đúng hay
không, mới hai ngày trước ngươi còn nói không có quan hệ với hắn mà, sao hôm nay..." Liễu Phong Viêm gấp đến độ kêu gào.
Nhìn vẻ mặt Tô
Nhược Hàm trước mắt bình tĩnh nói ra lời nói không thể tưởng tượng này,
tròng mắt hai người Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ đều trừng muốn lòi ra,
lập tức đứng lên vội vàng nhìn chằm chằm nàng.
Mà ở đây người
tỉnh táo nhất, chỉ sợ cũng chỉ có Liễu Phong Liệt đang nghiêng người
ngồi ở đối diện Tô Nhược Hàm. Sau khi hắn nghe lời của nàng nói thì nhẹ
nhíu mày, nhìn lướt qua bên kia Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ đã gấp đến
độ đứng lên, chỉ trầm mặc đặt chén trà hơi hơi nghiêng mà nước bị tràn
ra ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hàm.
"Ta
không phải nói giỡn!" Tô Nhược Hàm chịu đựng ánh mắt thẩm tra của ba nam nhân Liễu gia ở trong phòng. Dù là nàng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý,
nhưng vẫn cảm thấy da đầu có chút run lên, nhất là ánh mắt của Liễu gia
đại ca. Đó hoàn toàn chính là một
loại ánh mắt sắc bén như đao, giống như muốn bóc tầng tầng da đầu của
nàng ra, nhìn xem trong đầu nàng đang suy nghĩ đến cái gì vậy.
"Nhưng mà... Hương nhi à, con, con nói thật với phụ thân, vì sao đột nhiên con phải gả cho Phượng Vân Cẩm? Lúc trước con không có nói như thế này cho
phụ thân nha." Liễu lão cha gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cũng đã đi qua
chụp tay nàng hỏi.
Nhìn Liễu lão cha trước mắt mặc dù đã tuổi già trung niên nhưng khuôn mặt anh tuấn khó tả, nàng sâu kín thở dài một
hơi ở trong lòng, nhưng trên mặt lại chỉ cười nhạt nói: "Đó là lúc trước ta không biết hắn đối tốt với ta, hiện tại đã biết, cho nên ta muốn gả
cho hắn."
"Này, đây không phải coi hắn có tốt với tỷ hay không mà cân nhắc có được không? Nhị tỷ, tỷ nói một câu tỷ muốn gả cho hắn, vậy
tỷ có nghĩ tới Mặc nhi thì phải làm sao bây giờ hay không? Hiện tại tỷ
không còn là tỷ của năm năm trước có được không? Lúc trước tỷ một câu
phải gả cho Mạc Tử Khanh. Đúng vậy, là phụ thân thương tỷ, cho nên sau
khi biết tỷ làm ra chuyện kia, phụ thân không tiếc lợi dụng ân tình đến
làm điều kiện với Mạc Tử Khanh để cho hắn cưới tỷ. Nhưng mà tỷ quên năm
năm đó tỷ trôi qua như thế nào hay sao?" Liễu Phong Viêm tức giận đến
hai mắt đỏ bừng, hận không thể lại đây bắt nàng dùng sức lay nàng xem có thể làm cho nàng tỉnh táo hay không.
Làm ra chuyện kia...
Khi nghe mấy chữ như thế, trong phòng Liễu lão cha và Liễu Phong Liệt nhẹ nhíu mày một cái.
Tô Nhược Hàm nghe xong lời nói tức giận ngập trời của Liễu tiểu đệ, môi
khẽ giật còn chưa mở miệng, Liễu tiểu đệ vừa nói xong lại tức giận không thôi mở miệng nói: "Huống chi, hiện tại tỷ không phải chỉ có một người, không phải một câu tỷ phải gả cho Phượng Vân Cẩm thì mọi chuyện sẽ đơn
giản như vậy, hiện tại tỷ còn mang theo Mặc nhi!
Đúng vậy, cho dù Phượng Vân Cẩm hắn thích nhị tỷ, nhưng mà tỷ có thể cam đoan hắn sẽ thích Mặc nhi sao? Dù
sao Mặc nhi cũng không phải thân sinh cốt nhục của hắn, huống chi Phượng Vân Cẩm hắn có cái thân phận gì? Đó là người trong hoàng thất Phượng
Lan quốc, cho dù hắn chỉ treo một cái phong hào Tiêu Dao tiểu vương gia
nhàn tản, nhưng mà cũng không che giấu được chuyện hắn thực sự là người
trong hoàng thất. Sao hoàng thất Phượng Lan quốc lại đồng ý cho các
ngươi ở cùng một chỗ?"
"Phong Viêm..." Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ mở miệng, nhưng thực hiển nhiên nàng chưa có phần mở miệng nói chuyện.
Lúc này Liễu lão cha cũng là nước mắt ào ào nắm lấy tay nàng, vẻ mặt thương tâm không thôi mở miệng nói: "Hương nhi... tiểu đệ của con nói đúng,
con nên vì Mặc nhi mà ngẫm lại. Nếu không con đổi lại thích một người
khác đi, mặc kệ là mỹ thư sinh bậc nhất của Thương Lan quốc chúng ta
cũng được, hoặc là kiếm khách đẹp trai nhất giang hồ cũng tốt, chỉ cần
con xem vừa mắt, cha sẽ đi kêu bọn hắn tới cưới con. Cho dù không đáp
ứng, phụ thân cũng cứng rắn trói bọn họ đến cho con. Cái tên Phượng Vân
Cẩm kia thực sự không thích hợp với con, con xem hắn có một đôi mắt hoa
đào, cả ngày cười giống như hồ ly, là điển hình của công tử phóng đãng,
không biết bên người hắn có bao nhiêu nữ nhân, trong phủ có bao nhiêu
thê thiếp đâu, hu hu..."
"Cạc cạc cạc cạc..." một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu Tô Nhược Hàm, nhất thời nàng có chút đau đầu không thôi.
Nếu trong phủ Phượng Vân Cẩm có thê thiếp gì đó, chỉ sợ Phượng lão Vương gia cũng sẽ không bức bách hắn thành thân như vậy.
Tô Nhược Hàm đầu đầy hắc tuyến nhìn Liễu lão cha khóc một phen nước mắt
nước mũi, thuận tiện kéo cổ tay áo của nàng lên lau nước mắt trên mặt,
nàng có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Chỉ là nàng không
muốn làm cho ba người phụ tử Liễu gia biết mình vì giúp Liễu gia cho nên mới gả cho Phượng Vân Cẩm, cũng không dự đoán được nàng chỉ nói như
vậy, ba người bọn họ đều phản đối mình gả cho hắn. Nếu nói ra giao dịch
giữa nàng và Phượng Vân Cẩm, chẳng phải là Liễu lão cha sẽ khóc tới ngất đi sao?
Suy nghĩ một chút thái độ của nàng đành phải kiên quyết
mở miệng nói: "Có phải giải quyết hết những vấn đề trong miệng các
ngươi, thì ta có thể gả được cho Phượng Vân Cẩm hay không?"
Nói ra một câu, không khí phòng trong lại trì trệ, Liễu lão cha cũng ngưng khóc, nhưng mà lại là một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Ba người phụ tử Liễu gia cũng không lại nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn nàng.
Thật lâu sau đó, lâu đến mức chóp mũi của Tô Nhược Hàm bắt đầu tinh tế đổ mồ hôi, đột nhiên Liễu Phong Liệt thản nhiên mở miệng: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Nàng ngồi đó cơ thể có chút khẩn trương, tay đang cầm chén trà âm thầm run lên, nhưng vẫn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt phảng phất có thể xuyên thủng hết thảy của Liễu Phong Liệt, hơi hơi gật gật đầu cười nhẹ nói: "Đại ca, ta biết ta đang nói cái gì."
Nghe xong lời của nàng, trong mắt Liễu Phong Liệt hiện lên vẻ ưu tư, con
ngươi thản nhiên quét qua khóe miệng co quắp của nàng rồi cười nhẹ một
cái, trầm mặc rũ xuống con ngươi khép hờ bình tĩnh mở miệng nói: "Được,
nếu như bản thân muội đã quyết định, chúng ta đây cũng không thể ngăn
cản muội cái gì, ta chỉ muốn biết... Muội là thật tâm muốn gả cho Phượng Vân Cẩm sao? Hay là có nguyên nhân nào khác?"
Khi nói tới câu sau cùng thì hắn
ngẩng đầu, trong con ngươi mang theo hoài nghi giống như nghiên cứu kỹ
mà nhìn nàng.
Trái tim của Tô Nhược Hàm run rẩy một cái không thể nhận ra, hơi cụp mí mắt xuống, chẳng lẽ hắn đã biết? Nhưng mà nghĩ lại, bọn họ cũng chưa nói qua chuyện của Liễu gia cùng với mình, mà nàng
cũng không có mở miệng hỏi qua. Bọn họ chỉ biết căn bản là nàng không
biết hiện tại Liễu gia phát sinh phiền toái, hẳn là không biết mới phải.
Mạnh mẽ tự áp chế chột dạ dưới đáy lòng, nàng ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc
mở miệng: "Nếu muốn nói nguyên nhân thật sự, vậy hắn rất tốt với ta có
tính không là một nguyên nhân không? Ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ đối
với một nữ nhân mà nói, cũng không phải nên gả cho người mình yêu nhất,
mà là gả cho một người yêu thương con người của chính mình, đạo lý này
ta dùng năm năm thời gian để nghiệm chứng." Nàng thừa nhận khi nói những lời sau này, có chút bị vây ở trong tính kế gợi lên oán hận của bọn họ
đối với Mạc Tử Khanh. Sau đó để cho bọn họ nghĩ đến năm năm vắng vẻ của
Mạc Tử Khanh đối với Liễu Hương, sau đó lại nói cho bọn họ biết, nàng
cũng không như bọn họ nghĩ là yêu Phượng Vân Cẩm điên cuồng giống như
yêu Mạc Tử Khanh lúc trước."Được, ta đã biết, mặc kệ nói như thế nào, hy vọng lựa chọn của muội là đúng." Thật lâu sau Liễu Phong Liệt mới thở
dài một hơi mở miệng.
Liễu Phong Viêm thấy đại ca lại thỏa hiệp
như vậy, mà lão cha giống như một bộ dáng chứa nước mắt không biết nói
cái gì mới tốt, thì hắn có chút nóng nảy. Đối với chuyện năm năm trước
nhị tỷ ầm ỹ phải gả cho Mạc Tử Khanh trí nhớ của hắn còn khắc lại quá
sâu. Từ sau đó mọi chuyện chậm rãi chuyển dời, nhị tỷ trở nên càng ngày
càng điên cuồng càng ngày càng làm cho hắn không thích. Thật vất vả sau
năm năm nhị tỷ và Mạc Tử Khanh mới tách ra, sau khi nàng bị mất trí nhớ
thì hoàn toàn mất đi cảm giác đối với Mạc Tử Khanh. Bây giờ lại đột
nhiên lòi ra một tên Phượng Vân Cẩm, hiện tại lại nháo phải gả cho
Phượng Vân Cẩm, hắn không dám tưởng tượng sau một lần năm năm nữa thì
nhị tỷ mình yêu thích trước mắt này sẽ biến thành cái dạng gì.
Nhất là Mặc nhi đáng yêu, hu hu hu... Hắn lo lắng, Liễu Phong Viêm cảm thấy
hiện tại mình cũng muốn khóc giống như lão cha, nhị tỷ có thể không lập
gia đình được hay không vậy...
Mặc kệ thế nào, cuối cùng ba người phụ tử Liễu gia cũng trầm mặc thỏa hiệp, nhưng mà cho dù ba người tạm
thời thỏa hiệp, kỳ thật lại còn đang suy nghĩ, thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này có thể bởi vì hoàng thất Phượng Lan quốc bên kia gây áp lực này kia hay không, cho nên sẽ không cưới Tô Nhược Hàm nhỉ? Mặc dù phụ tử Liễu
gia là phi thường mong mỏi, nhưng cuối cùng bọn họ lại vẫn bị thất vọng
rồi. Không biết Phượng Vân Cẩm dùng biện
pháp gì, dù sao hoàng thất Phượng Lan quốc bên kia bảo trì trầm mặc. Mà
tin tức hắn thân là Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc muốn cưới nữ nhi của nhà giàu bậc nhất Thương Lan quốc vẫn truyền đi ra ngoài. Hơn
nữa cũng không biết là hiệu ứng của người có tiếng tăm hay là có người
cố tình chi phối, dù sao tin tức lan ra rất nhanh. Rất nhiều dân chúng
của hai quốc gia khi nhàn hạ lại thảo luận lễ thành thân có chút ngoài ý muốn này không thôi.
Nữ nhi của nhà giàu bậc nhất Thương Lan
quốc, có lẽ dân chúng Phượng lan quốc không quá hiểu biết, nhưng mà dân
chúng Thương Lan quốc thì lại vô cùng rõ ràng. Vào năm năm trước tràng
diện long trọng khi Liễu Hương nữ nhi của Liễu gia nhà giàu bậc nhất
Thương Lan quốc xuất giá không thể không nói là không chấn động, chưa
từng nghĩ tới cách năm năm sau Liễu gia lại muốn gả nữ nhi lần nữa.
Rất nhiều người đều suy nghĩ, lần này giá rốt cuộc nữ nhi Liễu gia xuất là
ai, có phải có sắc đẹp như thiên tiên, hoặc là có tài nghệ cầm kỳ thư
họa hay không đây? Khi mọi người đang thảo luận, người biết chuyện lại
đột nhiên xuất hiện nói ra, nói rằng Liễu gia căn bản chỉ có một nữ nhi, đó là nhị nữ nhi Liễu Hương, vào năm năm trước vốn nàng gả vào Mạc gia
thần bí khó lường ở Lâm Dương thành Thương Lan quốc.
Vì sao Liễu gia chỉ có một nữ nhi, một nữ nhi đã gả cho người ta vào năm năm trước, năm năm sau lại có một nữ nhi xuất giá hả?
Nhưng mà vẫn không ngăn được mọi người đào bới, rất nhanh thì đã biết được,
Tiêu Dao tiểu vương gia muốn kết hôn nữ nhi Liễu gia Phượng Dương thành
đó là nhị tiểu thư Liễu Hương Liễu gia năm năm trước đã xuất giá...
Tin tức thế này không thể không nói là không oanh động, mọi người quả thực cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thế đạo này không phải là không có nữ tử tái giá xuất giá lần hai, nhưng mà đó cũng là người có trượng phu đã chết, hoặc là cùng cách gì đó đi? Sao bọn họ lại nghe nói là hình như Liễu Hương là bị nhà chồng hưu bỏ đây?
Hơn nữa nàng tái giá lạ gả cho người có thân phận cũng thực sự quá hiển
hách đi. Nhi tử độc nhất của nhà giàu nhất Phượng Lan quốc, thuận tiện
lại còn là Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc. Hắn là một nam nhân
tập hợp một thân vừa thân phận địa vị tiền tài dung mạo như vậy, vì sao
sẽ cưới Liễu Hương như vậy... Ặc, tuy rằng nàng là nữ nhi của nhà giàu
nhất nước cũng coi như vang dội, nhưng mà thủy chung nàng là người bị
chồng ruồng bỏ, lại còn mang theo một đứa con trai nữa.
Nhưng cho dù là đề tài gây ra một trận sóng to gió lớn như vậy, khi Phượng Vân
Cẩm đột nhiên ở trong hoàng thất Phượng Lan quốc cầu được một đạo thánh
chỉ tứ phong, nghiễm nhiên chuyện đã được đẩy lên tới đỉnh điểm. Chỉ vì
đồn đãi có nói việc Phượng Vân Cẩm cưới Liễu Hương vốn bị hoàng thất cực kì phản đối, thậm chí là hạ một đạo thánh chỉ muốn hắn chọn lựa thiên
kim quan gia ở Phượng Lan quốc này làm phi, dẫn tới tâm hồn của rất
nhiều nữ tử danh môn khuê tú ở Phượng Lan quốc ngầm chờ đợi. Cũng không ngờ hắn một mực cự tuyệt không
tiếp chỉ, còn bỏ xuống một câu, kiếp này chỉ thú một mình nàng làm thê
tử, nguyện trong tim chỉ một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Cuối
cùng chuyện xử lý như thế nào, người bên ngoài không thể nào biết được,
dù sao chỉ biết là sau này lại không thấy tung tích thánh chỉ đó, mà
hoàng thất Phượng Lan quốc cũng trầm mặc.
Mọi người nhìn thấy kết quả thế này, cũng không có ai lại thảo luận linh tinh Liễu Hương không
xứng với Phượng Vân Cẩm nữa, càng không có lời nói thương tổn tới Mặc
nhi. Nếu có chính là nữ tử thiên hạ khâm phục ao ước và ghen tị, một nữ
nhân gặp được nam nhân thế này, cuộc đời này cũng đủ rồi.
Khi
những lời đồn đãi đó rơi vào trong tai người Liễu gia, nhất là bên trong lỗ tai Liễu gia tiểu đệ Liễu Phong Viêm, hắn quả thực âm thầm cắn răng
lại thêm dậm chân, vì sao hoàng thất Phượng Lan quốc này lại không chịu
kiên trì thêm chút nữa chứ? Tại sao để cho con hồ ly gian trá Phượng Vân Cẩm chỉ nói mấy câu thì bị dọn sạch rồi, hay là nói thằng nhãi Phượng
Vân Cẩm này còn ngầm làm cái gì hay sao?
Tô Nhược Hàm nghe được
mọi người bàn tán cái câu nguyện trong tim chỉ một người, bạc đầu chẳng
xa nhau, nàng ôm Mặc nhi thản nhiên nở nụ cười.
Cái người Phượng
Vân Cẩm này tính toán tỉ mỉ, chỉ sợ hết thảy mọi thứ này đều ở trong kế
hoạch của của hắn đi? Dùng một câu khắc sâu vào xúc động lòng người như
vậy, làm cho mọi người biết hắn rất để ý mình, để ý mình đương nhiên sẽ
để ý đến con trai mình, tự nhiên vì vậy mà sẽ không có ai lại dám nói
chuyện vô căn cứ với mẫu tử nàng và Mặc nhi rồi.
Nàng đoán đúng
hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa đúng hoàn toàn, lúc này Tô Nhược Hàm cũng
không biết, một câu kia của Phượng Vân Cẩm là hắn phát ra từ nội tâm.
Nói cho người trong thiên hạ nghe đồng thời, kỳ thật nhất là muốn để cho nàng biết. Nhưng mà Phượng Vân Cẩm xét thấy ở trong cảm nhận của Tô
Nhược Hàm đã hóa thân thành con cừu tiểu vương gia, một câu kia của hắn
tạm thời sẽ không được nàng cho là thật.
Tin tức vốn nhanh chóng
càn quét qua hai quốc gia, ngay cả dân chúng trên đường cũng có thể bát
quái buổi sáng, người có tâm muốn biết thì lại càng muốn dễ dàng. (bát
quái: tám chuyện)
Khi trên lá thư vốn nên ghi lại sinh hoạt hằng
ngày cùng với bình yên của mẫu tử Mặc nhi, trực tiếp biến thành chuyện
thảo luận nóng bỏng giữa hai quốc gia, không khí trong một căn phòng nào đó của Mạc gia đã đông lạnh đến cực điểm.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Mạc Tử Khanh nắm chặt một tờ giấy mỏng, một lúc sau môi mỏng cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Nguyện trong tim chỉ một người,
bạc đầu chẳng xa nhau sao?"
Hàn Lệ đứng ở một bên ngẩng đầu liếc
mắt nhìn chủ tử nhà mình một cái, cuối cùng không có hé răng. Giờ khắc
này hắn cảm thấy không khí trong phòng vô cùng áp lực, làm cho hắn cảm
thấy có chút không thở nổi. Chủ tử... là
đang tức giận cái nữ nhân kia tái giá, hay là đang tức giận tiểu chủ tử
sắp phải đi theo gả vào hoàng thất Phượng Lan quốc đây? Nếu đợi cho hai
người kia thành thân rồi, vạn nhất tiểu chủ tử bị ghi vào tông tịch (gia phả) hoàng thất Phượng Lan quốc, chỉ sợ đến lúc đó muốn mang tiểu chủ
tử về sẽ rất khó khăn, chỉ vì dính dáng đến hoàng thất...
Nhưng mà nhìn chủ tử nhà mình lúc này lại nhắc tới câu nói kia, Hàn Lệ có chút không chắc mà đoán mò tâm tư của hắn.
Thật lâu sau, cuối cùng nam tử mặc một thân quần áo màu trắng bạc buông tờ
giấy mỏng trong tay xuống, thần sắc lạnh lùng ngẩng đầu mở miệng nói:
"Chuẩn bị xe!"
P/s: Đoạn cuối chương truyện mình có nhắc tới Hàn
Lệ, nhưng trong nguyên tác của tác giả lại ghi là Qủy Túc. Mà thực ra
Qủy Túc là thuộc hạ của Thanh Nguyên chứ không phải của Mạc Tử Khanh. Vì vậy, mình đã sửa hết Qủy Túc thành Hàn Lệ trong chương truyện này cho
phù hợp. Cho nên nếu có bạn nào đã đọc cv mà thấy khác ở chỗ này là vì
lý do này nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT