Tô Nhược Hàm dẫn Phượng Vân Cẩm đến thiên sảnh, thấy hắn ngồi xuống rồi
nàng có chút tức giận nói: "Ngươi ngồi đợi một lát, ta đi pha trà cho
ngươi." Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm cằn
nhằn, cũng may vừa rồi sau khi đổ nước ấm cho Mặc nhi rửa chân thì mình
lại lập tức nấu một ấm đồng đặt ở trên bếp củi, bằng không lúc này mà đi nấu nước pha trà cho người này, vậy còn không phiền toái muốn chết?
Lúc ra đến cửa, Tô Nhược Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện lúc
này Phượng Vân Cẩm hình như có chút khác thường ho khan vài tiếng, lại
nhìn tên kia một thân y bào đơn bạc màu tím. Ban đêm gió lạnh mà cái tên này ngay cả cái áo choàng cũng không mặc mà đã chạy tới, nghĩ tới vừa
rồi ở cửa khi nàng không cẩn thận chạm đến trên người hắn, phát hiện
nhiệt độ cơ thể của hắn có chút quá cao, nàng nhẹ nhíu mày một cái rồi
xoay người ra cửa.
Khi nàng ra ngoài rồi, Phượng Vân Cẩm nghiêng người tựa vào ghế rơi vào trầm tư.
Tình huống trước mắt của Liễu gia mặt ngoài thoạt nhìn chỉ có ở bên Phượng
Dương thành là xảy ra vấn đề, nhưng đây rõ ràng là đối thủ bố trí một
ván cờ, hơn nữa lại còn là một ván muốn từng bước ăn sạch Liễu gia. Vốn
tưởng rằng hết thảy là do cái tên nam tử yêu mỵ kêu là Thanh Nguyên kia
gây nên, nên cũng không phái người đi tra một vài thứ khác. Điều này làm cho Phượng Vân Cẩm có chút ngoài dự đoán, không nghĩ tới miếng thịt béo lớn Liễu gia này lại còn bị người ta ở trong chỗ tối nhớ thương nhiều
năm như vậy. Chỉ sợ người Liễu gia cũng thật không ngờ, sau lưng Thanh
Nguyên kia còn che giấu một người bí mật chân chính dòm ngó Liễu gia đi.
Nghĩ tới mấy chuyện phái người đi thăm dò hai mươi mấy về năm trước, Phượng
Vân Cẩm xoa xoa huyệt thái dương có chút phát đau. Cân nhắc xem chuyện
này có muốn nói cho Tô Nhược Hàm biết hay không đây. Nàng đã không còn
nhớ rõ chuyện trước kia, vậy chuyện hai mươi mấy năm trước thì nàng lại
càng không biết. Dù sao khi đó nàng cũng còn chưa có sinh ra, cho dù sau đó có nghe phụ thân nàng đề cập qua, nhưng sau khi mất trí nhớ thì cũng nhớ không được mới đúng.
Tô Nhược Hàm ở trong phòng bếp bận rộn
một hồi lâu mới bưng một cái chén lớn đến trong thiên sảnh, thời điểm đi tới nhìn thấy Phượng Vân Cẩm kia lại đang chống tay ở trên bàn mà ngủ
thì kinh ngạc trừng mắt nhìn rồi đi qua.
Nàng trộm làm cái bàn vang lên hai tiếng 'keng keng', Phượng Vân Cẩm có chút mỏi mệt mở mắt cười nói: "Trà xong rồi?"
Hắn mới mở miệng thì giọng nói thoáng có chút khàn khàn không du dương
giống như bình thường, Tô Nhược Hàm nhíu mày, lấy cái chén nhỏ trong
khay ở trên bàn đưa cho hắn lầu bầu nói: "Ừ... Uống vào đi, nhìn bộ dáng của ngươi giống như là nhiễm phải phong hàn, canh gừng này có thể giúp
ngươi trừ bỏ hàn (lạnh) trước. Đợi lát nữa sau khi trở về thì ngươi đi
tìm đại phu khai chút dược cho ngươi uống đi."
Phượng Vân Cẩm sửng sốt một chút, trong con ngươi rạng rỡ thoáng hiện lên ánh sáng.
Kinh ngạc nhìn chén nước canh bốc lên hơi nóng ở trước mặt mình, trong đôi
mắt rủ xuống có cảm xúc khác thường. Thật lâu sau sau hắn nhẹ nhàng vươn bàn tay thon dài sạch sẽ như Bạch Ngọc khẽ nâng cái chén nhỏ kia lên
đến bên miệng rồi nhẹ nhàng uống một hớp. Lúc này trong vị ngọt mang
theo cảm giác cay cay càn quét trong khoang miệng, lại làm cho trong
người ấm áp. Môi mỏng đẹp đẽ tràn ra một nụ cười tươi nhàn nhạt, chỉ có
điều lại không giống như tươi cười tao nhã ngày thường hắn luôn treo ở
trên mặt. Lúc này tươi cười mang theo vẻ thỏa mãn nho nhỏ, cũng có thêm
cảm thấy mỹ mãn tâm tính trẻ con.
Tô Nhược Hàm mím môi ngồi ở đối diện, khi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của gia hỏa Phượng Vân Cẩm đang cầm canh gừng mình vừa nấu xong miệng uống mà mang theo tươi cười, nàng có chút
tức giận đảo cặp mắt trắng dã. Không phải chỉ là một chén canh gừng thôi sao, sao hắn lại giống như đang cầm là món ăn cao lương mỹ vị trân quý
vậy?
Cũng không biết đã trễ thế này hắn còn tìm đến mình là
chuyện gì, hơn nữa hắn lớn như vậy lại còn không biết chiếu cố cho bản
thân, đi ra ngoài mà ngay cả cái áo choàng cũng chưa mặc liền chạy đi.
Chẳng lẽ hắn không biết lúc này là đầu mùa xuân ban đêm có bao nhiêu rét lạnh, vừa rồi nghe tiếng hắn ho khan không phù hợp, liên tưởng đến
nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao, cho nên nàng làm người tốt nấu bát canh
gừng cho hắn.
Trong lòng lầm bầm hồi lâu, Tô Nhược Hàm chợt ngẩn người, vì sao mình phải quan tâm chết sống của người này?
Chẳng lẽ là bởi vì chiếu cố Mặc nhi đã thành thói quen, cho nên mẫu tính trên người mình được kích phát đi ra, nhìn thấy thằng nhãi Phượng Vân Cẩm
này không biết chiếu cố chính mình, nàng coi hắn như Mặc nhi mà càm ràm
rồi?
Nghĩ đến vừa rồi hành vi mình nấu canh gừng cho Phượng Vân
Cẩm, trong ánh mắt của nàng có nhăn nhíu thật sâu, thật lâu sau mới hung hăng lắc lắc đầu, vừa rồi nhất định mình là bởi vì có việc phải cầu
hắn, cho nên mới đối với hắn tốt như vậy, nhất định là như vậy! ! !
Ngồi ở chỗ kia, nhìn chằm chằm tên Phượng Vân Cẩm ngồi ở đó chậm rãi uống
canh gừng, Tô Nhược Hàm cảm thấy có chút buồn bực, nàng còn muốn hỏi hắn trễ như vậy còn chạy tới tìm mình là có chuyện gì đây. Cho dù không hỏi hắn tới làm cái gì, nàng còn muốn mở miệng hỏi hắn có biết tình huống
của Liễu gia hay không, sao hắn cứ cầm chén canh gừng giống như là bảo
bối ở nhà mà không bỏ xuống đây? Nếu thực thích cái chén sứ Thanh Hoa
đó, chờ lát nữa lúc hắn đi, thẳng thắn để cho hắn đóng gói mang nó đi là được.
Lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm oán thầm muốn hỏng rồi,
nếu Phượng Vân Cẩm biết ý tưởng của nàng, chỉ sợ hắn sẽ nhịn không được
mà phun ra bát canh gừng vừa uống xong, thuận tiện phun ra một búng máu
luôn.
Thật lâu sau đó, nhìn thấy Phượng Vân Cẩm mới đặt chén
trong tay xuống, Tô Nhược Hàm vội vàng chuyển qua một chén trà nóng mở
miệng nói: "Phượng đại thiếu gia, hiện tại có thể nói xem ngươi tới đây
làm cái gì không?"
Phượng Vân Cẩm thản nhiên liếc mắt quét nhìn
nàng một cái, khẽ nhếch môi biểu lộ hiện tại tâm tình của hắn vô cùng
tốt, cho nên đối với vấn đề của nàng lại trả lời thực rõ ràng: "Bởi vì
tửu lâu sắp khai trương, nàng nói mấy thứ kia lại không có đưa đến tửu
lâu, cho nên ta lại đây xác nhận một chút, để tránh cho đến lúc đó xảy
ra so suất gì thì sẽ không tốt lắm." Sau khi nói xong hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia cười nhìn nàng.
"À... Ngươi tới là vì chuyện này hả?
Ngày mai ta sẽ đưa đồ đi qua." Tô Nhược Hàm có chút thất vọng đáp lời,
kỳ thật nàng ẩn ẩn có chút chờ mong hắn biết tình huống của Liễu gia,
cho nên mới đến tìm nàng bàn bạc giao dịch. Nhưng lại suy nghĩ lại, tính tình của hắn khôn khéo, cho dù đã biết, chỉ sợ cũng sẽ không chủ động
đề cập đi.
Nhìn thần sắc thất vọng của nàng, Phượng Vân Cẩm cười nhẹ không nói.
Vốn hắn tới đây là vì chuyện của Liễu gia, nhưng mà vừa rồi khi cầm chén
canh gừng nóng nàng nấu cho mình kia, cái loại cảm giác này quá mức ấm
áp, làm cho hắn có chút mong mỏi có được càng nhiều hơn. Một khắc kia
trong đầu của hắn thoáng hiện qua một hình ảnh, đó chính là một ngày nào đó phong trần mệt mỏi về nhà, vẻ mặt của Tô Nhược Hàm là cười nhẹ bưng
canh nóng cơm chín lên cho mình. Sau đó là hình ảnh tiểu tử Mặc nhi khôn khéo không thôi kia đang vui đùa ầm ĩ ở trong phòng.
Bởi vì một
màn đột nhiên xuất hiện ở trong đầu đó, mà trong lòng Phượng Vân Cẩm hắn có một dạng tính toán khác, kế tiếp vẫn chưa chủ động đề cập chuyện của Liễu gia, ngược lại là đang chờ đợi nàng mở miệng. Hắn biết rõ nếu như
mình chủ động đề cập chuyện của Liễu gia, chỉ sợ nàng sẽ hiểu ý mà có
phòng bị. Dù sao hắn tự mình đưa lên cửa cho nàng có cơ hội lợi dụng như thế cũng không tránh khỏi quá mức lộ rõ, trên trời cũng sẽ không tự
nhiên rớt xuống bánh có nhân, cũng không có bữa cơm miễn phí. Thay vì để cho lòng nàng có phòng bị, còn không bằng chờ nàng chủ động mở miệng,
dù sao ai mở miệng trước, thì người đó mất tiên cơ.
Bầu không khí trong phòng bắt đầu trầm mặc, tươi cười trên khóe miệng Phượng Vân Cẩm
không thay đổi, uống trà nóng trong chén, ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức chén trà trong tay, vẻ mặt nhàn nhã làm cho Tô Nhược Hàm ở đối diện có
chút âm thầm cắn răng.
Thấy tên Phượng Vân Cẩm thật sự không có ý tứ đề cập tới chuyện Liễu gia, cuối cùng nàng vẫn không chịu nổi mà mở
miệng: "Ngươi có biết chuyện của Liễu gia sao?"
Động tác hắn đang thưởng thức chén trà dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng
một cái, cười nhẹ hỏi: "Chuyện Liễu gia? Ha ha... Nàng muốn biết cái
gì?"
Vừa nghe lời này, Tô Nhược Hàm nheo mắt, người này thật sự biết rõ, nàng đã nói mà...
Nghĩ đến nội dung Mặc nhi nghe lén được, sắc mặt nàng khó coi mở miệng: "Khó khăn Liễu gia gặp phải vô cùng khó giải quyết?"
"Khó giải quyết thôi sao... Là hoàn toàn khó giải quyết, dù sao mục đích của đối phương chính là từng bước xâm chiếm toàn bộ Liễu gia. Tình huống
trước mắt chỉ là khởi đầu mà thôi." Trong tay Phượng Vân Cẩm không biết
khi nào thì lấy ra chiết phiến ngắm nghía, nhẹ nhàng nhíu mày nói.
"Cái gì... từng bước xâm chiếm toàn bộ Liễu gia? Khẩu vị của tên Thanh
Nguyên cũng không tránh khỏi quá lớn đi, chẳng lẽ không sợ ăn không vô
toàn bộ Liễu gia, ngược lại rối loạn tiêu hóa no chết hắn sao?" Tô Nhược Hàm vừa nghe lời của hắn nói, cơn giận bốc lên quát.
Phượng Vân Cẩm thấy vẻ mặt giận dữ của nàng, vô tội nhún vai cười nói: "Khẩu vị là rất lớn."
Nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ mọi chuyện không liên quan tới
mình của Phượng Vân Cẩm, trong lòng Tô Nhược Hàm phải nói là nghẹn
khuất. Tục ngữ nói thật sự là rất đúng, chuyện không liên quan đến mình
thì chẳng cần lo. Lúc này nàng gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, mà hắn lại
còn có thời gian rỗi chơi đùa cây quạt, hơn nữa rốt cuộc cây quạt quỷ
kia của hắn đặt ở đâu, sao đột nhiên lại xông ra?
Có lẽ là thấy
được vẻ mặt tức giận của nàng, trái lại Phượng Vân Cẩm thu liễm lại hơi
thở lười nhác trên người, ngồi thẳng người nói: "Thanh Nguyên hắn ăn hết toàn bộ Liễu gia hay không, thì ta không biết. Nhưng mà ta biết lần này đối phương thiết kế bố cục, nếu Liễu gia không tìm được viện trợ, thì
khả năng bị tằm ăn rỗi (từng bước xâm chiếm) tính là rất lớn nha... Lại
nói cho nàng một tin tức tốt lắm, người sau lưng cũng không phải là chỉ
có một mình Thanh Nguyên như các nàng nghĩ đến, còn có một người vượt ra ngoài dự đoán của các nàng đấy! Còn không tốt là, đó là đối phương lại
muốn Liễu gia các nàng hoàn toàn diệt vong, nàng có biết đại ca nàng
chuẩn bị tự mình đi hiệu buôn tỉnh thành lấy tiền mặt hay không? Nếu đối phương muốn, chỉ sợ đại ca nàng ở trên đường..." Hắn nói tới đây thì
ngừng lại, tươi cười trên mặt cũng thu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
Đột nghe thấy ở chỗ tối lại còn có một người dòm ngó Liễu gia, nhất thời
thần sắc của nàng nghi hoặc hỏi: "Ngươi đang nói, đối phương muốn ra tay với đại ca? Còn có cái người ngoài dự đoán là ai?" Vượt ngoài dự đoán
của Liễu gia, chẳng lẽ người sau lưng còn có Mạc Tử Khanh hay sao? Giống như nếu là người kia mà nói, thì mọi người mới có thể cảm thấy ngoài dự liệu đi.
"Hả hừ... đó là suy đoán của ta, nhưng mà không bài trừ cái khả năng này, dù sao giữa người kia với Liễu gia các người, hoặc là nói cùng với lão nhân phụ thân nàng có khúc mắc, nếu sinh ra ý tưởng
như vậy cũng là hoàn toàn bình thường." Phượng Vân Cẩm hừ mũi gật đầu.
Tô Nhược Hàm giật mình, có khúc mắc với Liễu lão cha?
"Người nọ là ai hả?"
Phượng Vân Cẩm lấy ra một tấm lụa trắng ở trong ngực, trên đó viết chi chít
chữ thật nhỏ, mà nội dung trên đó làm cho nàng hoàn toàn thay đổi sắc
mặt.
Thật lâu thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn mở miệng: "Phượng Vân Cẩm, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng. Nếu đã
tra mọi chuyện rõ ràng thấu triệt đến như vậy, thậm chí ngay cả người
phía sau màn cũng tra ra còn rõ ràng hơn so với Liễu gia, tin tưởng
ngươi cũng có biện pháp giải quyết, nhất định có thể giúp Liễu gia vượt
qua cửa ải khó khăn lần này đi?"
Hắn nở nụ cười...
Hắn cúi đầu duỗi tay chọc chọc chỉ vào chén canh gừng vừa uống xong sau mới
ngẩng đầu cười nói: "Ta là một thương nhân..." Hơn nữa lại là một thương nhân có ý đồ đối với nàng.
Nàng khinh bỉ quét mắt liếc nhìn hắn
một cái, ta đương nhiên biết ngươi là thương nhân rồi, lại còn là một
tên ăn tươi nuốt sống, dương danh thiên hạ đại gian thương.
"Nói
đi, điều kiện của ngươi... Ngươi muốn như thế nào mới có thể giúp Liễu
gia vượt qua cửa ải khó khăn lần này?" Tô Nhược Hàm ngồi xuống thẳng tắp nhìn hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT