Cho tới bây giờ Tô Nhược Hàm không nghĩ tới, lúc thật sự bị bức bách, nàng
cũng có thể lạnh lùng đối mặt chuyện đoạt tính mệnh người khác như vậy,
cho nên nói con người là ích kỷ, nhất là Tô Nhược Hàm nàng lại một người càng ích kỷ.
Nàng xuất thần đứng ở trong sân, nhìn phương hướng
thân hình khỏe mạnh của Phượng Thiên khiêng Phùng mập mạp biến mất, nửa
ngày sau mới sâu kín thở dài một hơi.
Mồng một đầu năm, khiến cho nàng chứng kiến sự hắc ám của thế giới này.
Càng làm cho nàng hoàn toàn thấy rõ, ở nơi này... Nếu những người này muốn một người biến mất vô tung là dễ dàng cỡ nào.
Ở chỗ này cho dù có quan phủ tồn tại, nhưng mà giáp mặt với thế lực ngập
trời tồn tại, quan phủ lại có tác dụng gì đây? Giống như hôm nay nàng
chứng kiến như vậy, một người lặng yên mất tích không một tiếng động,
ngay cả thi thể cũng không thấy được, ai mà biết người đó đi nơi nào,
sống hay chết ai biết được? Vấn đề muốn tra ra hung thủ là ai, khó lại
càng thêm khó.
Chuyện ngày hôm nay làm cho Tô Nhược Hàm thấy rõ ý niện sinh tồn ở thời đại này, mà trình độ nguy hiểm của Phượng Vân Cẩm
này cũng xa hơn nàng suy nghĩ ban đầu. Ngẫm lại trước đó nàng ở trước
mặt hắn trắng trợn cò kè mặc cả, lúc này nghĩ đến mới biết đó là một
việc nguy hiểm cỡ nào?
Thật lâu sau, còn đang ngẩn người Tô Nhược Hàm phát hiện vạt áo của mình bị kéo, bên cạnh vang lên tiếng Mặc nhi
lo lắng: "Mẫu thân... Tuyết rơi, sao người lại đứng ở chỗ này vẫn không
nhúc nhích?"
"Ồ... Tuyết rơi à?" Tô Nhược Hàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trong không trung không biết khi nào thì
tuyết lại bắt đầu rơi.
"Ha ha... vừa rồi mẫu thân suy nghĩ buổi
tối làm cái gì ăn ngon cho Mặc nhi, trong lúc nhất thời nên xuất thần,
đi vào nhà thôi, đừng để lạnh." Sau khi Tô Nhược Hàm lấy lại tinh thần,
nhanh chóng cười cười, cúi người ôm lấy Mặc nhi đi vào trong nhà.
"Dạ... Mặc nhi muốn ăn món trắng trắng mềm mềm ngày đó mẫu thân làm ấy, bên
trong có nhân bánh ngọt ngào gì đó." Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Mặc nhi đầy mong đợi nhìn chằm chằm Tô Nhược Hàm.
Ha ha... trắng trắng mềm mềm còn có nhân bánh?
"Mặc nhi nói là bánh trôi nước ngày ấy mẫu thân làm cho con ăn?" Tô Nhược Hàm cười điểm điểm mũi bé.
Mặc nhi ngoan ngoãn gật gật đầu: "Dạ!"
"Được... Hôm nay là mồng một đầu năm, vốn nên sáng sớm liền nấu trôi nước cho
Mặc nhi ăn, nhưng thật ra mẫu thân nhất thời quên mất, hiện tại bổ sung
cũng không muộn. Đợi lát nữa Mặc nhi nhớ rõ phải ăn số chẵn, qua năm mới ăn bánh trôi phải ăn số chẵn mới may mắn." Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi đi
vào trong phòng bếp, miệng lại nhẹ giọng nhắc nhở Mặc nhi vấn đề tập
tục.
Sau khi Mặc nhi thấy tươi cười trên mặt Tô Nhược Hàm, hơi
thở dài nhẹ nhõm một hơi không thể nhận ra, tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt
Tô Nhược Hàm hơn, con ngươi đen bóng có chút nghĩ mà sợ nhìn chằm chằm
Tô Nhược Hàm.
Vừa rồi thời điểm bé từ trong phòng đi ra tìm mẫu
thân, nhìn thấy mẫu thân bất chấp mà đứng ở trong sân gió tuyết vẫn
không nhúc nhích, cái loại cảm giác này làm cho bé cảm thấy rất sợ hãi,
mẫu thân như vậy giống như là muốn theo gió trôi đi ở trong gió tuyết.
Lúc này trên mặt mẫu thân khôi phục tươi cười rồi, cảm giác đó mới hoàn
toàn tiêu tán đi.
Tiểu Bạch đi ra theo Mặc nhi, đến khi nghe được Tô Nhược Hàm nói làm đồ ăn ngon, ba chân bốn cẳng chạy như điên phóng
vào trong phòng, rước lấy ở phía sau là tiếng Tô Nhược Hàm tức giận mắng mang theo tiếng cười, còn có tiếng cười giòn tan của Mặc nhi.
Nhìn bộ dáng Mặc nhi cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên ở trong lòng, ý cười trên mặt Tô Nhược Hàm còn mang theo vẻ sủng nịch. Chỉ cần Mặc nhi ở lại có thể hài lòng vui vẻ, về sau trên mặt đều có miệng cười vui vẻ như
hiện tại, thì chuyện nàng đã quyết định hôm nay sẽ không hối hận.
Cho dù là nàng lạnh lùng quyết định sống chết của một người, nàng cũng không hối hận.
Nhân tố bất định vọng tưởng muốn phá hư cuộc sống bình tĩnh của nàng và Mặc
nhi, nên hoàn toàn bóp chết từ trong trứng nước. Nàng cũng sẽ không ngốc cho rằng Phùng mập mạp là một người tốt, bằng không hôm nay tên kia
cũng sẽ không tìm tới cửa.
*****
Trong khách điếm bậc nhất ở Lâm
Lan thành, lúc này điếm tiểu nhị đang vội trước vội sau bưng trà đưa
nước, hai ngày này không biết vì sao trong khách điếm đột nhiên tăng
thêm nhiều khách nhân, làm cho trong khách điếm của bọn họ quả thực là
bận rộn muốn chết. Tuy rằng bọn họ vội đến ngực dán vào sau lưng, nhưng
mà lại trên mặt lại không dám lộ ra vẻ oán giận chút nào. Chỉ vì những
người vào ở này, thoạt nhìn thì không giống như là người bình thường,
trên người đều mang theo ngạo khí phú quý thản nhiên.
Người như
vậy, tùy tiện một người thì bọn hắn cũng không thể trêu chọc, huống chi
lần này vào ở vẫn là một đám thật đông như vậy đây?
Lúc này một
điếm tiểu nhị đầu đầy mồ hôi, vội vàng bưng một cái khai từ trên lầu vọt xuống. Lúc mới vừa đi đến đầu bậc thang thì va vào một bóng người đang
đi lên, chỉ nghe 'Lạch cạch' một tiếng, thì thấy được một chiết phiến
rơi xuống đất.
Tuy rằng điếm tiểu nhị rất là nghi hoặc vào mùa
đông còn có người cầm chiết phiến, nhưng mà cũng biết bản thân đụng vào
người khác, nhất thời sắc mặt xám trắng, vẻ mặt kinh hoảng xoay người
cúi đầu xin lỗi đối phương nói: "Vị công tử này thực xin lỗi, không phải ta cố ý, không có nhìn thấy ngài đi tới, thật sự là thực xin lỗi."
Chưởng quầy ngồi trước quầy tiền, lúc nhìn thấy bên này vẻ mặt điếm tiểu nhị
kinh hoảng đứng cúi đầu bồi tội ở trước mặt một công tử áo trắng, hắn
cũng đã nhanh chóng đi tới, miệng tức giận mắng tiểu nhị nói: "Tên ngu
ngốc này, đi đường không có mắt sao, lại đụng vào khách quý, ngươi muốn
về nhà chết đói đúng không?"
Đồng thời lúc nói chuyện, cái trán
chưởng quầy đổ mồ hôi, hôm nay trong điếm của hắn có vài nhóm người cùng đến đây ở trọ, hơn nữa trong đó còn có một nhóm người là vị thiếu niên
công tử lần trước mang theo đứa nhỏ đến ở trọ. Nghĩ đến lần trước chuyện đối phương dặn dò lại bị hắn làm hỏng, mà hắn lại cố ý giấu diếm đi,
hôm nay chưởng quầy làm cái gì cũng đều lo lắng đề phòng, tâm treo ở
trên cổ họng.
Lúc này thấy tiểu nhị lại gặp rắc rối, nhất thời giọng điệu liền hơi lộ vẻ gắt gỏng.
Khóe miệng Phượng Vân Cẩm khẽ nhếch nhìn chưởng quầy đang rống giận, khom
lưng nhặt chiết phiến của mình lên, thần sắc lạnh nhạt liếc nhìn điếm
tiểu nhị đang lạnh run ở một bên, trên mặt tươi cười ôn hòa không thay
đổi mở miệng nói: "Được rồi, đừng tiếp tục răn dạy, cũng không phải hắn
cố ý, để hắn mang ta đi lầu hai, ta tìm đến người."
Vừa nghe
Phượng Vân Cẩm muốn đi lầu hai, sắc mặt chưởng quầy lại đổi đổi, ánh mắt trừng sang tiểu nhị càng hung ác hơn một chút. Hôm nay lầu hai được
đoàn người thiếu niên công tử lần trước mang theo đứa nhỏ ở trọ bao
trọn, còn đặc biệt căn dặn, nếu như có người nói ra muốn lên lầu hai tìm người, không được ngăn cản mà phải chiêu đãi mang theo đi tìm bọn họ.
Nhưng mà tiểu nhị nhà mình lại thiếu chút nữa đắc tội với đối phương,
cũng may đối phương vẫn chưa có ý trách tội.
"A... Vị công tử này là muốn đi lầu hai sao? Được được được, ta mang ngươi đi lên. Ngu
ngốc... Ngươi còn sững sờ ở đây làm chi, còn không mau lên lầu nói cho
khách nhân lầu hai, có người muốn tìm bọn họ sao? Ngươi nhanh chút cho
ta, đi lên chuyển cáo xong rồi nhanh đi xuống hỗ trợ cho ta, không thấy
hôm nay trong điếm bề bộn nhiều việc?" Chưởng quầy cười cười nịnh hót
với Phượng Vân Cẩm, sau đó lại hung hăng rống giận bỏ thêm một câu với
điếm tiểu nhị. Lại lo lắng để cho hắn tiếp đãi khách quý, vạn nhất tiểu
tử kia đi lên không cẩn thận nói lỡ miệng lộ ra hết chuyện lần trước có
người đến tìm hiểu hai vị công tử, chỉ sợ chính mình cũng chịu không
nổi.
Phượng Vân Cẩm cười nhẹ gật đầu, đi theo phía sau chưởng
quầy đi tới lầu hai, hiện tại hắn có chút tò mò, dùng ngàn lượng hoàng
kim treo giải thưởng tin tức, rốt cuộc là dạng người thế nào đây? Ngày
ấy người mang theo bức họa đến Hương Phiêu Trai tìm hiểu tin tức, đúng
là hắn tự mình gặp qua, khí chất trên người đối phương cùng với phương
thức nói chuyện, không chỗ nào không phải biểu hiện ra đối phương chỉ là một kẻ thủ hạ thay người làm việc mà thôi.
Chưa từng nghĩ đến,
hôm qua mới cùng Tô Nhược Hàm đàm phán giao dịch xong, hôm nay Lâm Lan
thành liền xuất hiện bố cáo treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim làm
cho người trong thành nóng lòng thảo luận không ngừng.
Khi bóng
dáng Phượng Vân Cẩm xuất hiện ở đầu bậc thang lầu hai, hắn thấy được mấy người ở bên kia đã lo lắng nhìn về phía hắn, khi đối phương nhìn thấy
người đến là hắn, thì sắc mặt đều kinh ngạc vài phần, nhất là sắc mặt
Liễu Phong Viêm lại đen hơn một chút.
Vì sao người kia lại tới nơi này?
Vừa rồi nghe nói có người muốn lên lầu hai, phụ tử Liễu gia có chút kích
động, tưởng là có người mang đến tin tức Mặc nhi và Liễu Hương, còn đang thầm nghĩ treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim này chính là dùng được, bố cáo cũng chỉ mới treo lên ngắn ngủn nửa ngày, lại còn có người tìm
đến đây.
Nhưng mà... khi nhìn thấy người xuất hiện là Phượng Vân
Cẩm, lòng phụ tử ba người Liễu gia có chút lạnh xuống. Bọn họ cũng không cho rằng Phượng Vân Cẩm thân là con một của nhà giàu nhất Phượng Lan
quốc này sẽ động lòng với ngàn lượng hoàng kim, lại đặc biệt chạy đến
nơi đây bán tin tức lĩnh thưởng.
Liễu Phong Viêm nghĩ tới Phượng
Vân Cẩm này có chuyện sâu xa cùng với huynh đệ mình, nhất thời sắc mặt
không tốt, khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống quát: "Họ Phượng, ngươi tới nơi
này làm cái gì?"
Lúc Phượng Vân Cẩm nhìn thấy phụ tử ba người
Liễu gia, tươi cười ôn hòa vô hại trên mặt lại sâu sắc hơn, trong mắt có ý tứ hàm xúc khó hiểu, chiết phiến trong tay xoay tròn ở đầu ngón tay,
hắn cười đến có chút vô tội mở miệng nói: "Không phải treo giải thưởng
ngàn lượng hoàng kim sao? Ta yêu tiền không được à? Chẳng lẽ nói... Chỉ
cho phép huynh đệ Liễu gia ngươi ái tài như si, thì không cho Phượng mỗ
ta yêu tiền?"
"Ngươi... Sao ta lại không biết, khi nào thì thân
là đại thiếu gia Phượng gia con một nhà giàu nhất Phượng Lan quốc lại
nghèo túng đến nỗi có thể vừa mắt ngàn lượng hoàng kim rồi hả?" Liễu
Phong Viêm thở gấp, nhất thời có chút nôn nóng nói ra lời châm chọc.
Vừa dứt lời, Phượng Vân Cẩm bên kia còn chưa mở miệng, bên này Liễu Phong
Liệt đã không vui nhíu nhíu đầu mày, giọng nói lành lạnh mở miệng khiển
trách: "Phong Viêm... Câm miệng!" Sau khi nói xong hắn mới ngẩng đầu
nhìn sang Phượng Vân Cẩm, thần sắc mang theo chút hoài nghi và thăm dò
mở miệng hỏi: "Phượng đại thiếu gia, ngươi có tin tức người trong bức
họa?" Nếu nói đúng vậy, đừng nói là ngàn lượng hoàng kim, chỉ sợ là điều kiện bất bình đẳng, Liễu gia cũng phải cân nhắc một chút.
"Ha
ha... vậy thì không... Nhưng thật ra ta muốn hỏi trước một chút, người
trong bức họa có quan hệ như thế nào với các ngươi đây? Lại có thể để
cho Liễu gia các ngươi treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim đến tìm
kiếm. Nếu ta nhớ không lầm, đại thiếu gia Liễu gia lại nổi danh là vắt
cổ chày ra nước ở Thương Lan quốc, điển hình vắt chày ra nước. Mà Liễu
gia Tam thiếu lại vơ vét của cải thành si, lúc trước còn chạy đến Phượng Lan quốc đoạt lấy sinh ý với ta... Các ngươi lại bỏ được dùng nhiều
tiền, người trong tranh này, đến cùng có thân phận như thế nào đây?"
Thần sắc Phượng Vân Cẩm hào phóng ngồi vào đối diện Liễu Phong Liệt, lại không nhìn điệu bộ của Liễu Thiên Nguyên trông mong nhìn hắn, còn có vẻ mặt Liễu Phong Viêm tức giận trừng mình, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười hỏi.
Kỳ thật hắn thật là có chút muốn biết, thân phận của
nữ nhân kia và Liễu gia ra sao, nhất là thời điểm hắn phát hiện trong
Lâm Lan thành lại không chỉ có một nhóm người đang tìm kiếm nàng, ý
tưởng này cũng càng thêm mãnh liệt.
Nhất là hôm nay hắn phát
hiện, số tiền lớn treo giải thưởng tìm kiếm lại là hai 'Cố nhân' của
mình là nữ nhân và đứa nhỏ Mặc nhi kia, vậy thì hứng thú quả thực tăng
lên gấp bội.
"Vậy rốt cuộc ngươi có tin tức bọn họ hay không?"
Liễu Phong Liệt nhíu mày, cũng không nói gì về quan hệ của mình và hai
người trong hình vẽ, ngược lại là mở miệng chất vấn.
"Nếu có, các ngươi có nguyện ý trả giá đại giới gì đây?" Khóe miệng Phượng Vân Cẩm
khẽ nhếch, thần sắc có ý vị không rõ mở miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT