Phần 1 Cô muốn nổi điên, nghiến răng nghiến lợi tìm cây kéo, anh vội ngăn tay cô lại, nắm chặt khiến tay cô muốn rời ra: “Em dám tháo xuống, tối nay tôi sẽ ăn em. Không biết kiếp trước tôi đã phạm phải sai lầm to lớn gì, kiếp này mới gặp một người phụ nữ không có đầu óc như em chứ.”

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Một chiếc xe vô thanh vô thức tiến ra từ bóng đêm, xe không có xi nhan cũng chẳng có đèn pha.

Một bóng người mở cửa bước ra. Một giây trước còn ở ven bờ hồ, một giây sau, chớp mắt đã như ma quỷ xuất hiện trước mặt cô.

Chiếc cầu gỗ yếu ớt, nhưng không hề có chút chấn động nhỏ nào. Cô cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân của anh ta.

Vạn vật đều bị bóng tối vây quanh.

Bầu trời đen kịt, hồ nước đen kịt, Hạ Lan Tĩnh Đình cũng đen kịt.

Anh vươn tay về phía cô: “Bì Bì, đưa tay cho tôi!”

Giọng anh trầm thấp, sâu lắng, rất bình tĩnh, âm trầm, không để lộ một chút dấu vết nào của sự lo lắng.

Cuối cây cầu nhỏ có một cây cột, chắc là nơi mà người chèo đò dùng để neo thuyền. Bì Bì lùi dần đến mép bờ, ôm chặt cây cột, lớn tiếng la lên: “Đừng qua đây!”

Mặt trăng ló khỏi rặng mây, cuối cùng cô cũng thấy được khuôn mặt anh, nhìn hệt như gương mặt tử thần trên quân bài poker, không có bất cứ biểu cảm gì.

Bất chợt, cô thấy thật hối hận vì đã gọi cú điện thoại vừa rồi, hối hận khi ở khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình lại trông thấy người đàn ông này.

Anh bước nửa bước về phía trước, cô lập tức thét lên:

“Anh đừng đến đây!”

Cánh tay đang vươn ra lại được thu về, cho vào trong túi áo khoác. Trên mặt anh bỗng hiện lên nụ cười bí hiểm: “Em hiểu lầm rồi,” anh nói, “Tôi đến không phải để cứu em.”

Cô chế nhạo: “Vậy anh đến làm gì? Đợi nhặt xác?”

Anh im lặng nhìn cô, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ngoài hoa ra, tôi còn ăn những thứ tương tự.”

Sau đó, đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Trời đã đủ lạnh, ấy mà nghe xong những lời này, Bì Bì vẫn nối da gà khắp người. Kế đó cô bỗng tỉnh ngộ:

“Anh còn … ăn thịt người?”

“Nói một cách cụ thể, là gan của con người.” Nụ cười kia càng thêm sâu, còn mang theo chút đắc ý, thỏa mãn, “Bì Bì, bát tự của tôi thuần âm, em bát tự thuần dương, chúng ta đúng là một đôi. Trong mùa đi săn lại gặp được em, đúng là duyên phận trời định phải không?”

Hiểu rồi, hiểu tất cả rồi.

Bì Bì cười nhạt: “Tôi đã nghĩ, sao ngài lại tốt với tôi như thế chứ. Tế ti đại nhân, tiên sinh hồ ly, hóa ra ngài vốn coi trọng lá gan của tôi. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, tôi sẽ đi tìm cái chết ngay thôi, đến lúc đó, đừng nói là gan, ăn sạch cả người tôi, tôi cũng không ý kiến. Chỉ xin ngài vui lòng đừng làm phiền tôi vào lúc này.”

Anh đưa tay lên bên tai, làm một động tác mô phỏng cái loa: “Làm phiền? Tôi làm phiền em sao? Là em gọi cho tôi trước đấy.”

“Được rồi, là tôi sai, tôi không nên gọi cho anh. Phiền anh không cần giống một con chó canh giữ ở đây như thế, anh rời khỏi đây trước đi, đợi lát nữa hãy quay lại tìm tôi.

Anh tháo mắt kính xuống, chầm chậm lắc đầu: “Bây giờ em không thể chết được.”

Bì Bì tức giận: “Tại sao!”

“Có ai nói với em rằng khẩu vị của Tế ti đại nhân rất kén chọn?” Anh nửa thật nửa giả giải thích “Gan của em chưa đạt đến trạng thái rốt nhất, hơn nữa, tỷ lệ hooc -môn cũng không thích hợp.”

Nghe đến đây, Bì Bì giận dữ cười phản kháng: “Thật không ngờ, đại nhân ngài còn là một chuyên gia dinh dưỡng. Ngược lại cũng muốn hỏi, Hạ Lan tiên sinh, gan của tôi lúc nào mới đạt đến trạng thái tốt nhất?”

Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt tập trung chuyên chú một cách kỳ lạ. Thật lâu sau, mới chầm chậm nói:

“Đó là lúc em yêu tôi.”

Lúc em yêu tôi. Trên đời còn có chuyện hoang đường như vậy.

“Ha ha ha ha …” Bì Bì cười to như người bị thần kinh, tiếng cười vang vọng khắp mặt hồ mênh mông, “Ngài nghe cho rõ đây, tế ti đại nhân! Tôi tuyệt đối không yêu anh! Anh sẽ không bao giờ thành công! Cả cuộc đời này, trong thế giới này, Quan Bì Bì tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh!”

Bì Bì chưa bao giờ nói hai từ “Vĩnh viễn”. “Vĩnh viễn” là một trạng từ đáng sợ, bởi động từ theo sau nó quy định một tính chất đáng sợ. Nhưng hiện giờ cô có thể nói rồi. Đối với một người sắp chết mà nói, tại khoảnh khắc này, “Vĩnh viễn” đã thành thì tiếp diễn.

Nói xong những lời này, Hạ Lan Tĩnh Đình đột nhiên vươn tay ra.

Ngay lúc, đầu ngón tay anh chỉ tích tắc là chạm đến cô, Bì Bì đã nhảy xuống hồ.

Nước hồ buốt lạnh lập tức bao vây lấy cô.

Cô vùng vẫy vài cái, cơ thể bắt đầu tê cứng.

Nước trong hồ nồng nặc mùi, rong rêu mọc đầy, thật dài.

Có người nhảy theo vào nước, nỗ lực ôm lấy cô, bị cô cố giãy giụa thoát ra. Người nọ lại cố gắng nắm lấy tóc cô, tóc cô lạ vừa mềm vừa trơn, vuột qua khe ngón tay một cách nhanh chóng.

Sức nổi của nước nâng cô lên mặt nước, cô không nhịn được ngoi đầu lên, hít lấy không khí.

Ánh trăng yên bình, mặt hồ tĩnh lặng, cô có phần sợ hãi, nhưng lại âm thầm ra lệnh cho mình không được đấu tranh nữa. Áo lông hút nước trở nên càng ngày càng nặng, khiến người cô lại chìm xuống một lần nữa. Làn nước lạnh băng lại chôn vùi cô vào trong đó, màng nhĩ rung lên rè rè, cô hoảng hốt không lý do, nuốt liên tiếp mấy ngụm nước bọt, cả người đều đã đông lạnh, gần như mất đi tri giác.

Đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên bắt được cô. Kéo đầu cô lên khỏi mặt nước.

Cô dùng chút sức lực còn lại giằn co với anh. Nhưng bàn tay nọ mạnh mẽ vô cùng, khiến cô không thể chống cự. Mà lúc này bản năng sinh tồn của cô trỗi dậy, cô xem anh như cọng rơm cứu mạng[*], liều mạng ôm chặt lấy anh.

[*] Chỉ nguyện vọng, ước muốn sống sót của người trong nước.

Cô nghe thấy anh khẽ gầm lên một câu: “Bì Bì, em phải buông tôi ra …”

Cô không buông, trái lại ôm càng chặt.

Anh không hề khách khí tóm lấy tay cô, giữ vào trong tay mình, rồi mang theo cô bơi vào bờ, kéo cô lên như kéo một con cá chết.

Cô nằm vật ra đá nôn mửa, lạnh đến nỗi cả người co rút lại. Anh không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh quan sát.

Cuối cùng, cô cũng cạn kiệt sức lực, liền nằm xoãi ra đất không nhúc nhích, một nửa người vẫn đang chìm trong nước, người xoãi như một cọng bèo dạt. Lúc này anh mới bước tới, không nói hai lời, một tay ôm cô vào trong xe, sau đó cởi quần áo, mở máy sưởi, dùng một tấm chăn quấn chặt cả người cô lại.

Cô yếu ớt lui về ngồi phía sau, cả người không ngừng run rẩy, cổ họng nóng như bị lửa đốt, trên đường chẳng nói được câu nào.

Nóc xe bằng kính trong suốt in cả nền trời. Bóng cây ngô đồng đêm đông phản chiếu lên, lẫn vào giữa những đám mây, còn mặt trăng, dường như đang treo trên cây nguyệt quế.

Cô nghĩ cô sẽ khóc, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn. Mắt cô khô khốc, hơn nữa còn rất ngứa, chỉ hận không thể nhỏ vài giọt thuốc nước. Cô không hỏi Hạ Lan Tĩnh Đình sẽ mang cô đi đâu, có lẽ là sơn động, sau đó cùng cô. Có lẽ là đáy giếng, sau đó ăn cô – cô chẳng quan tâm.

Không biết đi bao lâu, xe từ từ dừng lại. Anh bước ra mở cửa xe, rộng vòng tay ôm cô vào phòng mình, ném cô lên trên chiếc giường thật lớn.

“Tôi muốn đi tắm.” Cô nói một cách yếu ớt.

“Em mệt rồi, nên ngủ đi đã.” Giọng anh thật dịu dàng.

“Tôi muốn đi tắm.” Cô đột nhiên thét lên.

Tiếng cô rất cao, bui bặm trong phòng đều bị âm thanh ấy làm chấn động, rơi từ trần nhà xuống. Sau đó cô liền ngồi bật dậy giữa gường, không ngừng run rẩy, ngay cả suy nghĩ cũng lắc lư theo.

Anh nhìn cô, không thèm đáp lại. Sau đó đến đi thẳng đến phòng tắm, mở nước, kế đó đến giường ôm cô vào. Cả người cô yếu ớt, mềm nhũn, hầu như không thể tự cất bước, nhưng cô vẫn giãy dụa đòi tự đi, ngâm mình trong bồn nước, chà xát từng đợt xà phòng lên người mình.

Hạ Lan Tĩnh Đình ngồi phía ngoài, ngăn cách với cô bằng một tấm rèm.

Tắm đến nửa chừng, anh bỗng thò tay vào trong, chuẩn xác cầm lấy cái dao cạo râu đặt trên bệ bồn tắm không sai một li.

Cô nằm trong bồn, chút sức lực cuối cùng đã hết, để mặc Hạ Lan Tĩnh Đình ôm mình về giường.

“Tôi đói rồi, em không muốn cùng tôi ăn chút gì sao?” Anh hỏi một cách lịch sự.

Cô cho rằng đây chỉ là lời bông đùa, ánh mắt vẫn trừng lớn nhìn thẳng lên trần nhà, từ chối không muốn nhìn mặt anh: “Hạ Lan Tĩnh Đình, dù anh muốn gì, người tôi cũng được, gan tôi cũng được, bây giờ cứ lấy đi.”

Anh thoáng ngập ngừng, bỗng bất thình lình hỏi: “Tôi muốn em yêu tôi, được không?”

Cô cương quyết lắc đầu: “Không được.”

Anh đưa tay đến chạm và mặt cô, kéo chăn đắp cho cô: “Em nên ngủ đi.”

giữ lời, không hề tới tìm cô nữa.

Phần 2

Bì Bì thiếp đi trong rã rời, đến hừng đông lại lên cơn sốt, khiến cho cả người nóng hực, miệng nổi đầy bọt. Bì Bì trước giờ luôn tin tưởng vào sức đề kháng của mình, bình thường gặp phải những tình huống như vậy đều không đi bệnh viện. Hôm nay càng không chịu đi vì sợ bị bác sĩ kiểm tra sức khỏe, liền quấn chặt chăn cho toát mồ hôi, đến giữa trưa mới hạ sốt.

Ngoài việc vài lần đưa cho cô túi đá chườm trán, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn rất lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha bên giường, lật xem một quyển sách bằng chữ nổi thật dày.

Bì Bì mơ màng ngồi dậy, chăn trên vai trượt xuống vai, cô mới phát hiện cơ thể của mình vẫn trần trụi, không kìm được “A” lên một tiếng.

“Kêu la cái gì, tôi có thấy được đâu.” Anh lạnh lùng thốt lên. Đưa tay ném cho cô một chồng quần áo bên cạnh.

Quần áo đêm qua đã được giặt sạch và hong khô hoàn toàn, cô nhận lấy, cất lời cảm ơn, rồi lại nói với anh: “Ngày không còn sớm nữa, tôi còn phải đi làm. Chiều nay phải kiểm tra hồ sơ cho ban.”

Hạ Lan Tĩnh Đình đứng lên, đi đến bên cửa: “Đi ăn cơm đi.”

Cô sửng người một lúc, mới hỏi lại: “Anh … ở đây … có … có đồ ăn của người?”

Anh nói: “Tôi sẽ chiên trứng.”

Phòng rất tối, rất khô khan, mùi dương xỉ lơ lửng trong không khí. Có lò sưởi nên rất ấm cúng.

Anh đưa cô băng qua phòng khách lờ mờ, đi đến phòng bếp ở phía đông, trên đường đi rất lịch sự dìu tay cô, tựa như sợ cô sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Phòng bếp của Hạ Lan Tĩnh Đình có diện tích không lớn nhưng được thiết kế rất hiện đại: trần xanh biếc, tường giấy màu trắng có hoa văn hình rong biển, trên đầu treo rất nhiều loài cây kỳ lạ, Bì Bì chỉ nhận ra chừng hai loại là lan và kim đằng. Một cái tủ lạnh thật lớn đặt bên cửa sổ, rất cao. Bàn bếp dường như để không, nha đam và xương rồng nở hoa hồng đang giương nanh múa vuốt hỗn loạn bên trên. Ở một góc trên sàn có hai cây long huyết thơm ngát, đồ sộ, cành lá sum suê, lá xanh bong loáng như bôi mỡ, không nhuốm một hạt bui, hình dáng và màu sắc đều hết sức hoàn mỹ, Bì Bì suýt nữa nghĩ rằng nó là cây nhựa.

“Đến đây làm quen với nhà bếp của tôi.” Hạ Lan Tĩnh Đình vỗ vỗ lên tủ lạnh nói: “Tên của nó là Tiểu Bạch.”

Bì Bì ngạc nhiên nhìn anh.

Anh lại chỉ và chiếc bàn bếp: “Tôi gọi nó là Tiểu Hắc. – Tộc Hồ của chúng tôi có trí nhớ rất dai, thích đặt tên cho các đồ vật.”

Thì ra mỗi một vật dụng trong nhà đều có tên. Mỗi một chậu hoa anh trồng cũng có tên của riêng mình. Bì Bì chỉ và chính mình rằng: “Vậy anh gọi tôi là tiểu Hoàng đúng không?”

“Tôi gọi em là Bì Bì. Mặc dù tôi rất ghét hai chữ này.” Anh nửa cười nửa không cười, “Tiểu Hoàng là tên tủ bếp.”

Anh không ăn cơm, mua bàn bếp là gì?”

“À. Tôi luôn cố sống như một con người, hơn nữa tôi còn có khách là người.”

Anh lần theo ngăn tủ, lấy ra một cái nồi mới tinh, đặt lên bếp ga.

Lúc bật lửa, bếp tóe lên mấy tia lửa, cả buổi vẫn không lên, nhưng thêm vài giây sau, lại “bùng” một tiếng, lửa chợt bốc lên dữ dội. Khiến Bì Bì hết hồn một phen.

Một làn khói bốc lên từ đáy nồi, Bì Bì liền ngửi thấy mùi khét

“Cái gì khét vậy?”

Anh lật ngược đáy nồi mang đến chỗ cô, đưa ra trước mặt cô: “Dưới đáy có thứ gì sao?”

Bì Bì nhìn nhìn, nhẹ nhàng nói: “Là nhãn hiệu, anh quên bóc ra.” Dứt lời, dùng một con dao nhỏ gỡ phần giấy còn thừa ra, “Bậy giờ được rồi.”

Anh lấy trong tủ lạnh ra hai cái trứng, đập một cái, cho vào nồi. Động tác rất vụng về, hình như đây là lần đầu tiên anh đập trứng. Có điều Bì Bì cho rằng, mắt của Hạ Lan Tĩnh Đình không nhìn thấy, nhưng có thể ném chính xác cái trứng vào trong nồi đã là chuyện không đơn giản rồi.

“Hình như nên cho vào ít dầu nữa.” Cô nói.

Đứng ngoài một lúc, cô không nén được tò mò hỏi: “Anh cũng ăn trứng sao?”

“Không.” Anh nói, “Tôi sang mượn hàng xóm.”

Anh nhỏ vào một ít dầu. Rất nhanh, một bên đã được rán chín. Hạ Lan Tĩnh Đình nói tiếp: “Cẩn thận quan sát tay nghề của tôi này.” Dứt lời, cổ tay anh nhấc cái chảo lên, hất một cái, miếng trứng bay lên cao lật ngược lại rơi xuống.

Tiếp đó anh hỏi: “Trứng đâu rồi?”

Bì Bì khoanh tay: “Trên mặt đất.”

Cô đi lấy một đôi đũa kẹp trứng lên, ném vào thùng rác.

Chờ cô quay lại, Hạ Lan Tĩnh Đình đã cho vào nồi một cái trứng khác: “Làm lại lần nữa, đảm bảo lần này không thất thủ.”

Lúc này anh chiên thuần thục hơn. Bên ngoài hơi xém nhưng bên trong rất mềm, còn vẫy ít muối lên mặt.

Anh cười rất đắc ý: “Mùi vị thế nào?”

“Rất ngon.” Cô ăn lấy ăn để, thấy anh đứng một bên, lại hỏi: “Anh thì sao? Anh ăn gì?”

Hạ Lan Tĩnh Đình lấy trong tủ ra một cái đĩa, bên trên có năm đóa thủy tiên. Anh nhỏ vài giọt mật lên, rồi cho từng đóa vào miệng ăn ngon lành.

Anh ăn rất nho nhã, vừa ăn vừa uống nước đá, vừa chầm chậm nhai thật nhỏ rồi mới nuốt, hoa chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, vậy mà anh ăn tới nửa giờ. Ăn xong còn dùng khăn ăn lau lau miệng. Đây là ăn điểm tâm sáng sao, làm người ta cứ tưởng anh ta đang thưởng thước yến tiệc.

Bì Bì không nhịn được cười: “Tôi vẫn nghĩ anh theo trường phái cổ điển, không biết phong cách của anh hiện đại như vậy.

“Tôi là dân du mục, thích dao nĩa, không thích đũa.”

Bì Bì đến cửa mang giầy. Trước khi mở cửa, anh đứng chắn trước cửa, rất ngang ngược hỏi: “Vì sao không thích tôi? Vì tôi không đẹp trai? Không có tiền sao? Hay là vì tôi là hồ ly? – em không nên phân biệt chủng tộc chứ?”

Bì Bì nói: “Bởi vì anh quá già.”

“Quá già?” Mày anh giật giật, phản đối, “Tôi nhìn rất già sao? Đừng để ý tôi đã sống bao lâu, về sinh lý, chỉ có hai mươi sáu tuổi thôi.”

“Anh lớn hơn tôi tám trăm tuổi. Tám trăm tuổi đó Hạ Lan tiên sinh. Trong khoảng thời gian đó, giữa chúng ta, há lại chỉ tồn tại sự cách biệt về thế hệ? Cho dù sự cách biệt về thế hệ không nhiều lắm. Nhưng tôi tối đa chỉ có thể chấp nhận một người đàn ông lớn hơn tám tuổi. Xin lỗi, tôi không có cách nào xem xét anh. Anh lớn hơn tôi rất nhiều.”

“Em biết đấy,” anh có vẻ hơi bị đả kích, “Loài người luôn sợ chết. Tôi sẽ không chết, hơn nữa tuyệt đối sống lâu hơn em.”

“Tôi cũng không thích một người làm ra vẻ ông cụ non, tự cho mình hiểu rõ thế sự, thật ra sống không bằng chết. Từ trong ra ngoài đều thối nát; từ trong ra ngoài đều nhạt nhẽo vô vị, như thể đang sống trong xã hội cũ vậy.” Bì Bì mạnh mẽ phản bác.

“Bì Bì, tôi không tranh cãi với em, hôm nay tâm tình em không tốt.” Anh dùng ngón trỏ đè lên môi cô: “Thật ra tôi không già, mà còn rất hoạt bát đáng yêu. Ngoài ra, tôi sinh ra đã có thân phận cao quý, là quý tộc.”

“A ha,” Bì Bì làm một vẻ mặt khoa trương, “Quý tộc? Anh thuộc triều đại nào?”

“Gia tộc tôi là thủ lĩnh của hồ tộc. Đương nhiên với em mà nói, là chuyện rất xa xôi, rất xưa cũ.”

“Tôi ghét xã hội giai cấp.”

“Đó là vì em không thuộc về giai cấp đứng đầu.”

Hạ Lan Tĩnh Đình, anh có mở cửa không?”

Anh cầm lấy áo khoát, chịu thua mở cửa: “Tôi tiễn em.”

Đi ngang qua một chiếc cầu vượt, Hạ Lan Tĩnh Đình nói: “Nếu tôi là em, tôi sẽ không nhảy từ đây xuống, bê tông rất cứng.” Lúc họ cùng nhau chờ tàu địa ngầm, Hạ Lan Tĩnh Đình còn nói tiếp: “Nếu tôi là em, tôi nhất định không nằm lên đường ray, sẽ chết rất thảm.”

“Anh có bệnh à, anh nói nhảm gì thế.”

“Tôi lo cho thân thể của em.” Anh thản nhiên nói, “Bất cứ hành động gì gây tổn hại đến lá gan của em, tốt nhất là em nghĩ cũng không được nghĩ. – Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”

Cô nghe xong âm thầm phỉ nhổ.

Đến nửa chặng đường, anh lại đeo hạt châu vào tay cô lần nữa: “Không được tháo nó ra để tôi có thể tìm được em bất cứ lúc nào.”

“Không phải anh đã gieo mùi hương rồi sao?”

“Chỉ có tác dụng khi ở gần.”

“Vì sao tôi luôn phải được anh tìm thấy?”

“Bởi vì hạnh phúc cả đời của em đều nằm trong tay tôi.”

Cô muốn nổi điên, nghiến răng nghiến lợi tìm cây kéo, anh vội ngăn tay cô lại, nắm chặt khiến tay cô muốn rời ra: “Em dám tháo xuống, tối nay tôi sẽ ăn em. Không biết kiếp trước tôi đã phạm phải sai lầm to lớn gì, kiếp này mới gặp một người phụ nữ không có đầu óc như em chứ.”

Cô đau đến nỗi mặt đổi màu, mọi người trên tàu điện nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ. Thế nhưng Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn cứ túm lấy tay cô như vậy, qua hơn nửa ngày mới buông ra.

Anh đưa cô đến tận cửa toà soạn.

Bì Bì nhỏ giọng cầu xin: “Hạ Lan, anh buông tha cho tôi được không? Gần đây tôi rất xúi quẩy. Thật sự cần yên tĩnh.”

Anh lại khôi phục lại vẻ mặt như khuôn mặt trên quân bài poker, lạnh lùng nói: “Buông tha em thì có thể, nhưng em phải thề rằng sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.”

“Tôi thề.” Bì Bì đã hiểu được ý tứ chính xác mà anh muốn nói, “Tôi nhất định sẽ thay anh bảo vệ thứ …đồ kia thật tốt, nếu tôi thật sự muốn chết, chắc chắn sẽ báo cho anh trước tiên.”

Anh đi rồi. Nói lời là giữ lời, không hề tới tìm cô nữa.

End chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play