Có lúc, Tiền Phi cảm thấy Lý Diệc Phi đúng là một người rất gian tà, việc mà trong mắt người khác là rất khó, nhưng anh lúc nào cũng nhanh chóng làm xong theo cách của anh. Mà trong quá trình đó, rốt cuộc anh đã nỗ lực bao nhiêu, vất vả bao nhiêu, anh cũng chưa từng để
cô biết, chỉ sau khi mọi việc đã xong mới bình thản nói với cô: “Chuyện
này anh đã lo xong cho em, muốn cám ơn anh thì mau lấy thân báo đáp đi”.
Tiền Phi cảm thấy Lý Diệc Phi như thế đặc biệt đàn ông.
Lần này cũng vậy, không đến mấy ngày, Lý Diệc Phi đã thực hiện xong lời anh nói, đưa cô vào công ty của anh, còn chung một phòng với anh, anh là
sếp phòng trực tiếp của cô, cô và Triệu Đức biến thành đồng nghiệp chung phòng.
Cô hỏi Lý Diệc Phi sao hiệu suất làm việc của anh nhanh thế, anh đáp: “Không nhanh lên thì sẽ bỏ qua thời hạn đăng ký thi!”.
Kỳ thi bảo đại bắt buộc phải thông qua một công ty chứng khoán để đăng ký, còn tự đăng ký dưới danh nghĩa cá nhân thì không thể. Tiền Phi nhìn ra
Lý Diệc Phi quan tâm đến cô như thế thì thấy trong lòng rất ấm áp, có
một nỗi cảm động khó nói.
Một tuần sau, cô bắt đầu chính thức đi làm ở công ty mới, cũng dưới sự giúp đỡ của Lý Diệc Phi mà đăng ký thi thành công.
Những nữ nhân viên trước đây từng bàn tán về cô, khi nhìn thấy cô đều tỏ ra sửng sốt.
Tiền Phi nghĩ có lẽ họ sẽ lại vào toilet mà bắt đầu buôn chuyện:
--- Trời ơi, cô gái kia ghê gớm thật, theo đuổi Lý tổng của chúng ta đến tận công ty!
Nghĩ đến cảnh đó, Tiền Phi bỗng cảm thấy rất thú vị.
Triệu Đức khi nhìn thấy cô thì trở nên rất bất ổn, kinh ngạc đến không tưởng, miệng há ra như có thể nuốt một quả trứng: “Phi Phi? Là em sao? Anh còn đang đoán người này là ai mà có thể khiến Lý tổng của bọn anh hôm đó
phải đập bàn, đòi tuyển về cho bằng được, không ngờ lại là em! Tốt quá
rồi, lần này ba chúng ta lại có thể cùng đấu địa chủ rồi!”.
Tiền Phi cười hì hì. Cô cảm thấy Triệu Đức đúng là rất dễ tính, nhanh chóng quên mất nỗi đau sáu lá bài 2 lần trước rồi.
Hai tháng nữa là cuối năm rồi, đúng vào thời điểm bận rộn nhất, nghe nói
cuộc họp kiểm tra sắp tiến hành cải cách về chính sách phát hành cổ
phiếu mới, mọi người đều căng thẳng chờ động tác mới tiếp theo.
Mà đúng lúc bận rộn nhất thì Tiền Phi lại được Lý Diệc Phi bảo vệ, chăm
sóc rất kỹ càng. Anh bảo cô chỉ cần đọc sách là được, chuyện gì cũng
không cần cô làm. Hoặc có thể nói là, công việc đáng lý phải đổ lên đầu
cô thì đều được ông làm thay cả. Anh tạo ra mọi điều kiện để cô yên tâm
ôn tập, đọc sách.
Thực ra Tiền Phi đều có thể cảm thấy một số
người ở các phòng khác đều tỏ ra bất mãn với cô, cô từng nói với Lý Diệc Phi, hay là ban ngày cô cứ cùng họ làm dự án, buổi tối về nhà đọc sách
là được.
Lý Diệc Phi không đồng ý.
Anh nói: “Trước đây em
phải chăm sóc bố, đã tụt lại khá nhiều so với những người khác rồi, bây
giờ chỉ còn có một tháng, em mà không cố gắng hết sức thì chắc chắn
không thi đậu nổi! Nếu em không thi đậu thì anh rất có khả năng không
bảo vệ em được! Anh nói với cấp trên lý do anh tuyển người này vào là vì cô ấy nhất định sẽ thi đậu bảo đại!”.
Tiền Phi nói: “Nhưng Triệu Đức lén nói với em là đã có người bắt đầu bàn tán sau lưng rồi, bảo
rằng không biết lãnh đạo công ty nghĩ thế nào mà lại bỏ tiền ra nuôi một kẻ rảnh rỗi, ngày ngày không làm việc mà chỉ biết đọc sách, cô ta muốn
thi bảo đại thì người khác cũng muốn chứ, dựa vào đâu mà cô ta có thể
toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi?”
Lý Diệc Phi trầm ngâm rồi
bảo: “Em đừng quan tâm mấy cái miệng rỗi hơi ấy, bọn họ đang ghen tị,
hâm mộ vì anh thương yêu em thôi! Anh chiều chuộng em yêu thương em là
niềm vui của anh, họ có quản được không? Em cứ yên tâm đọc sách, chẳng
có việc gì phải lo, có chuyện gì thì anh sẽ gánh thay em!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT