Tuy Giang Diệu cảm thấy hơi mất mát một chút, nhưng chỉ cần nhớ lại sau
khi thành thân Lục Lưu đối xử tốt với nàng như thế nào, thì nhiệt tình
ngay lập tức bừng lên như lửa.
Nàng ăn đồ ăn sáng, đi thăm nhi
tử mập một chút, thấy nhi tử mập trong nôi vẫn luôn bày ra bộ dáng ngây
ngô cười, liền có chút ước ao nâng con heo con này lên. Nàng ôm
đứa nhỏ chơi một lát, thấy nó ngậm lấy ngón tay ngủ, liền tự mình bưng
tách trà đi tới thư phòng Lục Lưu.
Vừa đến bên ngoài thư phòng, liền thấy Lục Hà đứng ở đàng kia.
Lục Hà trông gầy cao cao gầy gò, lịch sự văn nhã. Y đối với Lục Lưu chỉ có
trung thành và tận tâm, đối mặt vị tiểu Vương phi này, cũng kính trọng
ngang ngửa Vương gia, hiện tại thấy Vương phi tới đây, vội vàng hành lễ
với nàng.
Giang Diệu cũng rất khách khí với y, khẽ gật đầu, liền hít sâu một thời, đi vào hướng trong phòng.
Nhớ tới lần trước, nàng và Lục Lưu còn ở bên trong thư phòng này điên loan đảo phượng lăn lộn mộtphen, nhưng không ngờ chỉ mới mấy ngày, lại trở
thành tình cảnh như vậy... Giang Diệu thoáng nhíu mày, cố tình bước chậm lại, trong lòng cân nhắc sau khi gặp Lục Lưu nên nói cái gì. Nhớ tới
tối hôm qua hắn vẫn ăn nàng như ngày thường, Giang Diệu lập tức có chút
chột dạ, hai nhân mơ hồ như nhũn ra.
Mà Lục Lưu ngồi sau thư án, từ lúc Giang Diệu đứng ở bên ngoài, hắn đã nghe được động tĩnh.
Dù hắnkhông ngẩng đầu, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với thê
tử, cũng có thể hình dung ra bộ dáng của nàng đang nghĩ tới nghĩ lui.
Đến cùng vẫn làm nàng sợ...
hắn vừa trở về phủ, chẳng lẽ không giống với ý nàng sao? Nhớ tới tối hôm qua
sau khi hồ đồ một phen, tiếp đó nhìn thấy thê tử nằm trong lồng ngực nén giọng nức nở, liền cảm thấy mình như là thằng ngốc -- sao hắn có thể
tính toán với nàng chứ?
hắn đã nói mình sẽ bao dung nàng, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Lúc vừa trở về phủ, hắn không thấy nàng ở trước mặt, lập tức đi thật nhanh
tới thư phòng, cố gắng bình tĩnh lại suy nghĩ mình nên xử lý chuyện này
như thế nào. Ngồi lâu như vậy, công văn trong tay mộtchữ cũng không lọt
vào mắt hắn, trong đầu chỉ toàn hình ảnh nàng khóc sướt mướt đôi mắt ửng hồng.
Mà Giang Diệu nào biết trong lòng Lục Lưu đang nghĩ gì?
Thấy hắn biết mình lại đây, nhưng cũng khôngthèm ngẩng đầu lên, còn
tưởng rằng hắn vẫn còn nóng giận.
Giang Diệu có chút lúng túng,
đặt tách trà ở một bên, mím mím môi, nhỏ giọng nói: “Xem lâu như vậy
rồi, uống một hớp trà nghỉ ngơi chút đi.”
Nàng không dám đến quá gần hắn, nói xong lời này, liền nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, tinh tế đánh giá Lục Lưu một chút.
Nghe hắn gật đầu “Ừ” một tiếng, trong lòng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chính là âm thanh hắn cầm lấy tách trà lên uống.
Giang Diệu liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của hắn, trong
lòng âm thầm thay đổi, chỉ cảm thấy lúc nam nhân chăm chú nghiêm túc làm việc, bộ dáng đó càng nhìn càng si mê. Khóe miệng Giang Diệu mím lại,
thấy hắn uống trà xong, đang muốn đặt tách trà qua một bên, liền ân cần
đưa hai tay tới, tiếp nhận tách trà trong tay hắn, bày ra một bộ dáng
thê tử hiền lành, săn sóc nói: “Đưa cho ta đi.”
Lúc này Lục Lưu mới nhìn nàng một cái.
Nhìn vào đôi mắt nam nhân, Giang Diệu càng nhìn càng khổ sở. Nữ nhân đều hay suy nghĩ lung tung, đặc biệt biểu hiện của Lục Lưu nội trong hai ngày
nay, làm nàng phát hiện ra mình đã trở thành bà thím già hoa tàn ít
bướm. Giang Diệu cảm thấy chua xót kỳ lạ, nhưng không muốn rơi nước mắt
trước mặt hắn, vội nói: “Chàng bận thì cứ làm việc đi, ta đi ra
ngoài…” nói xong liền nhanh chóng xoay người, giả vờ bình tĩnh đi ra thư phòng.
Giang Diệu không để nha hoàn đi theo, dù sao Tuyên Vương phủ to lớn, lại không có trưởng bối, nàng là nữ chủ nhân, muốn làm
gì thì làm.
hiện tại Giang Diệu chậm rãi đi dọc theo ao sen, nhìn hoa sen nở rộ nổi lên mặt nước, trong lòng càng lúc càng chua xót. Nữ
nhân luôn có những lúc như thế, rõ ràng trước kia nghĩ, chuyện này là do mình sai, phải nhận sai với hắn, dựa theo tính cách Lục Lưu nhất
định sẽ tha thứ cho nàng. Nhưng nhiều khi vẫn lo lắng, vẻ mặt Lục Lưu
như vậy, mặc dù nàng đã nhận sai, mà hắn vẫn cứ lãnh đạm với nàng, khi
đó nàng nên làm gì... Kỳ thực trong lòng nàng chỉ có hy vọng duy nhất,
là Lục Lưu chủ động thân cận nàng, mở rộng cửa lòng tâm sự với nàng.
Cho dù Lục Lưu cưng chiều nàng, nhưng phu thê mà, không thể lần nào hắn cũng là người cúi đầu trước được.
Giang Diệu giơ tay lên bối rối lau nước mắt.
Trước giờ tình cảm cha mẹ nàng rất tốt, mà bọn họ lại là biểu huynh muội
thanh mai trúc mã, cha nàng sủng ái mẫu thân, đó là chuyện cả Vọng Thành đều biết. Cho nên nàng không có cách nào học một ít chuyện thê tử nên
làm. Nhưng dù sao Lục Lưu và cha nàng không giống nhau...
Nàng không học được chút ưu điểm nào trên người mẫu thân, sự yếu kém đó lại càng thua xa mẫu thân của nàng.
Trong lòng Giang Diệu cảm
thấy thật thất bại, ngay lúc đang khổ sở thì sau một khắc, lại nghe được tiếng thở dài của nam nhân phía sau.
Hô hấp nàng hơi ngưng lại, muốn xoay người.
Sau đó... Liền bị nam nhân dùng sức ôm chặt vào lồng ngực. Lực sức mạnh
hung hăng này, chính là thứ mà giờ khắc này Giang Diệu cần nhất.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng làm cho Giang Diệu như là trải qua đại hỉ đại bi.
Lục Lưu cúi người hôn một cái lên mắt nàng, nói: “Đừng khóc nữa, được không?”
không an ủi cũng còn tốt, nhưng sau khi khổ sở lại được người ta an ủi thì nước
mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống, càng nghĩ càng oan ức. Ngay cả Giang
Diệu cũng tự khinh bỉ chính mình, vừa lập dị vừa không được ai ưa thích. Đâu còn cá tính thẳng thắn của trước kia? Giang Diệu chà xát nước mắt
nước mũi hướng về thân thể hắn, tay chân bị gió thổi có chút lạnh lẽo,
nhưng nhờ nhiệt độ cực nóng của nam nhân dần dần khôi phục ấm áp.
một lát sau, Giang Diệu mới khôi phục yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Lục
Lưu, có lẽ chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
Giang
Diệu tự cho là mình biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng bộ dáng này rơi vào
trong mắt Lục Lưu chính là đáng thương, oan ức nức nở vì bị hắn bắt
nạt.
Lục Lưu gật đầu nói được.
Sau đó liền lôi kéo Giang
Diệu khóc tèm lem như con mèo nhỏ đi đến chuồng ngựa, thẳng thắn
dắt mộtcon ngựa ra, cánh tay dài duỗi tới, vững vàng ổn định ôm Giang
Diệu lên ngồi đối diện mình, cứ như vậy trực tiếp phi ngựa ra khỏi cửa
sau Tuyên Vương phủ.
đi một đường thẳng, Giang Diệu chỉ nghe âm thanh con ngựa chạy kêu lộc cộc, còn cả âm thanh vù vù của gió ở bên tai.
Có chút lạnh, Giang Diệu đem đầu chôn vào lồng ngực của Lục Lưu.
Thời khắc này, Giang Diệu cảm thấy nếu Lục Lưu cứ như thế mang theo nàng đi tới chân trời góc biển, nàng cũng đồng ý.
Hai tay vững vàng ôm eo hẹp của hắn, rốt cuộc Giang Diệu cũng khẳng định,
quả thực nàng đã yêu hắnđến chết đi sống lại, đây là nam nhân mà đời này nàng không cách nào rời xa được.
Tốc độ con ngựa dần dần chậm
lại, Giang Diệu tự mình rời khỏi lồng ngực Lục Lưu. Nhìn vào phong cảnh
mang theo một màu vàng của lá cây, Giang Diệu liền muốn, Lục Lưu đi lang thang không có mục tiêu, sau đó yên lặng để nàng lại cánh rừng này.
đã là cuối mùa thu, đa số cây cối trong rừng đều héo úa khô vàng, cây bạch
quả [1] vàng óng ánh cố tình rơi xuống ngay lúc này, rải đầy trên mặt
đất, nhìn như vậy, trông như một cái thảm thật dày.
[1] Cây bạch quả: Là một cây thuốc quý, dạng cây to, cao 20-30m, thân phân thành
cành dài, gần như mọc vòng, trên cành có những cành nhánh ngắn, mang lá
có cuống.
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Lục Lưu một chút, tùy
ý hắn ôm mình xuống, sau khi cột con ngựa vào cây, mới thấy Lục Lưu cởi
áo choàng trải dưới cây đại thụ, cứ như thế ngồi xuống.
Lục Lưu vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn.
Giang Diệu cong môi nở nụ cười, cũng đặt mông ngồi xuống, hai người nghiêm
túc dựa vào nhau. Nhớ tới hình dáng mình vừa khóc sướt mướt, Giang Diệu
ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta có chút lạnh.”
nói xong, liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Ý này, là không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Cũng may Lục Lưu không ngốc, lúc này mới kéo nàng dựa vào lồng ngực mình.
Bây giờ Giang Diệu mới có can đảm, hai tay vững vàng ôm hắn, nói: “Trước
khi thành thân, ta rất tự tin có thể làm thê tử tốt của chàng, luôn ghi
nhớ sau này mình phải làm hiền thê lương mẫu, nhưng hôm nay nghĩ lại, ta thấy ta không làm được. Ta có chút sợ sệt... Lục Lưu, có một số việc,
ta chưa từng nóiqua với ai, hiện tại ta muốn nói với chàng, có lẽ
chàng sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng ngay cả ta cũng không có cách
nào giải thích nguyên nhân của nó.”
Nàng chỉ muốn thẳng thắn
thành khẩn, trong lòng sẽ không còn gánh nặng, liếc mắt nhìn hắn liền
tiếp tục nói, “... Còn nhớ khi bé ta ở Tuyên Vương phủ rơi xuống nước,
chàng cứu ta lên không? Khi đó, sau khi tỉnh lại, Giang
Diệu đã không còn là Giang Diệu, bên trong thân thể nhỏ nhắn của nữ hài
sáu tuổi, đã biến thành Giang Diệu mười sáu tuổi... Ta
cũng không biết, không có nguyên nhân trở về lúc sáu tuổi. Trong lúc ta
dưỡng bệnh, phải tập thích ứng một thời gian, mới tiếp thu sự thật này.
Nhưng ta cũng rất vui mừng, ta có thể trưởng thành dưới sự quan tâm
chăm sóc của cha mẹ và ca ca, cố gắng nuôi mình trở nên lập mạp, thành
người khỏe mạnh vui sướng…”
Chỉ là Tuyên Vương Lục Lưu không bao
giờ biến sắt ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt, nhưng khi nghe
được chuyện này, cũng không nhịn được lộ ra thần sắc kinh ngạc. Có
điều một khắc sau, đã từ từ khôi phục lại yên lặng, nghe nàng chậm
rãi nói chuyện đó ra.
Giang Diệu cảm thấy chuyện như vậy, Lục Lưu không tin, cũng là bình thường, còn theo bản năng hỏi: “Chàng tin ta không?”
Nàng vẫn rất cần sự tin tưởng của hắn.
Lục Lưu không do dự, nhìn viền mắt nàng hơi đỏ lên, trả lời: “Nàng nói cái gì, ta đều tin.”
thật tốt. Giang Diệu mỉm cười.
Lại nghe Lục Lưu dừng một chút, nói: “Đời trước, nàng không gả cho ta?”
Lục Lưu thông minh như vậy, dù Giang Diệu không nói, cũng có thể từ trong giọng nói của nàng mà đoán ra.
Giang Diệu gật đầu. Đột nhiên cong cong môi, nhớ tới đời trước người ở xa tít tắp mà nàng không thể với tới, ai dè bây giờ lại thành phu quân thân
thiết với nàng nhất, cứ như thế ngồi bên cạnh nàng, quả thật cảm thấy có chút không tưởng tượng được.
Vẻ mặt Lục Lưu hơi cứng lại, trong lòng đã hiểu rõ, lạnh nhạt nói: “Nàng, gả cho Lục Hành Chu?”
Vào lúc này, Giang Diệu thà rằng Lục Lưu đừng thông minh như vậy...
Chuyện gì nàng cũng giấu không được hắn. Giang Diệu không dám nhìn vào
mắt hắn, rõ ràng chuyện đời trước, luôn làm nàng cảm giác mình giống như là đã làm ra chuyện “hồng hạnh xuất tường”. Nhận ra vòng ôm của nam
nhân chặt thêm một chút, Giang Diệu vội nói: “Chỉ là định thân với y...
Lúc đó thân thể ta rất yếu, cha mẹ không muốn ta lập gia đình sớm.”
Tuy đã giải thích, nhưng sắc mặt Lục Lưu cũng không tốt hơn chút nào. hắn nói: “không trách…”
Giang Diệu vội vàng nhìn vào mắt hắn, nói: “Chuyện này ta cũng không có cách, khi đó ta và Lục Hành Chu cùng lớn lên, tất nhiên sẽ thuận lý thành
chương định thân với nhau. Mặc dù ta muốn gả cho chàng, nhưng chàng có
thèm để ý đến ta đâu…” Nhắc tới chuyện này, Giang Diệu còn có chút oan
ức đây. Bởi vì đời trước bộ dáng mình đầy âm u, sao vào mắt Lục Lưu
được?
Lại nghe Lục Lưu lại nói: “Sao nàng biết nàng không lọt vào mắt ta? Đời trước, nhất định ta cũng khôngthành thân, đúng chứ?”
Cái này...
Vậy mà cũng được.
Giang Diệu suy nghĩ một chút, nhất thời vô lực phản bác. Mặc dù Lục
Lưu không thành thân, nhưng xác thực nàng và Lục Lưu chưa hề nói chuyện
với nhau, tuyệt đối không thể đổ lỗi nguyên nhân Lục Lưu không cưới vợ
tính ở trên đầu nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT