Trả lời Giang Diệu tất nhiên là một phen không nói lý đấu đá lung tung,
trực tiếp đem Giang Diệu đangmuốn nói đụng cho liểng xiểng.
Nếu
được tiện nghi, tất nhiên Lục Lưu cũng ngầm thừa nhận. Đợi đến lúc Lục
đại gia làm tiệc mừng thọ, Giang Diệu liền chọn lễ vật từ phòng kho.
Lục đại gia hào hoa phong nhã, là người yêu thích văn chương, Giang Diệu
biết được hắn thưởng thức nhất là bức vẽ của họa sĩ Nghiêm Vị của Đại
Lương. Trùng hợp là trong kho của Tuyên Vương phủ có bút tích của họa sĩ Nghiêm Vị, tất nhiên Giang Diệu sẽ làm ông vui lòng. Nhưng một bức họa
tất nhiên không đủ, Giang Diệu lại cùng Hứa ma ma chọn thêm một món
khác.
Dù sao Lục đại gia đã từng cứu mạng Lục Lưu, lại thật tâm
quan tâm Lục Lưu. Nàng tất nhiên cũng sẽcoi ông là huynh trưởng kính
trọng.
Ngày hôm đó, đôi tiểu phu thê mang theo nhi tử đi tới ngõ Thái An.
một nhà ba người Lục Lưu ngồi ở xe ngựa phía trước.Lục nhị gia,Điền thị,Lục
Bồng Bồng,Bình nhi bốn người ngồi ở xe ngựa phía sau.
Tối hôm
qua tiểu tử ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm nay sinh lực dồi dào, rất là sung sướng, hưng phấn nằm nhoài trên bả vai của cha, nhìn đám
người qua lại ngoài cửa sổ qua lại không dứt, đôi mắt mở to, tình cờ
cũng sẽ a a a a gọi, giống như chào hỏi với bọn họ.
Nhìn nhi tử
mập hoạt bát như vậy,lại đối chiếu với gương mặt tuấn tú của Lục Lưu,
Giang Diệu càng có thể tưởng tượng lúc trước Tống lão thái gia nói, khi
còn bé Lục Lưu hoạt bát bướng bỉnh, chắc cũng giống như vậy.
Đến cửa nhà họ Lục ngõ Thái An, hơn nửa khách mời đã đến.
Phía trên cao treo đèn lồng thật to màu đỏ, đều dán chữ Thọ, bên trong truyền đến tiếng hát hí khúc Thanh Nhi.
Lục Lưu ôm nhi tử đỡ thê tử xuống xe ngựa.
Lục đại gia liền tiến lên chào hỏi, đón Lục Lưu cùng một nhà Lục nhị gia vào cửa.
Tuy Lục Lưu không thèm để ý, nhưng Giang Diệu vẫn cảm thấy, ở phủ của
mình thì không sao, nhưng ra bên ngoài, vẫn không nên để Lục Lưu ôm hài
tử —— làm sao ra bộ dạng gì.
Lập tức ôm lấy tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu.
Tiểu tử yêu thích được mẫu thân ôm, trên người mẫu thân mềm mại thoải mái
hơn, liền hưởng thụ vùi trong lồng ngực mẫu thân, thỏa mãn vui sướng.
Lục đại gia nhìn tiểu oa nhi béo mập trong lồng ngực Giang Diệu, trên mặt không ngăn được vui vẻ nói: "thật giốn với Tam đệ."
không phải sao, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mặt mày cùng Lục Lưu giống như
từ một khuôn khắc ra,hơn nữa hôm nay Lục Lưu cùng tiểu tử mặc quần áo
màu xanh lam giống nhau,hai cha con càng thêm tương tự.
Tiểu tử kêu vài tiếng nha nha với Lục đại gia.
Lục đại gia nhìn tiểu tử, có chút muốn ôm lấy hắn, nhưng do dự một chút vẫn là từ bỏ.
Hôm nay tiệc mừng thọ của Lục đại gia, trong viện tử đã dựng lên sân khấu
kịch từ trước, trên đài vừa ra ngũ nữ hát mừng thọ, dưới đài nữ quyến
xem cuộc vui rất náo nhiệt. Tiểu tử thích nhất náo nhiệt, nghiêng
đầu nhỏ, đôi mắt nhìn chỗ ấy, liền có chút không rời mắt, a a a a ngọ
nguậy thân thể mập về phía đó.
Mạnh thị đi tới, muốn dẫn Giang
Diệu tới dưới đài xem cuộc vui,cùng các nữ quyến nói chuyện phiếm.
Giang Diệu đối với xem cuộc vui không có hứng thú, thấy được tiểu
tử yêu thích, liền nói với Lục Lưu: "Vương gia cùng đại
bá nói chuyện đi, thiếp thân mang theo Triệt nhi đi qua chỗ đại tẩu."
Lục Lưu mím mím môi,sờ tay nhỏ của nhi tử mập nói: "Ừm. đi thôi."
Mạnh thị tươi cười, nhiệt tình dẫn Giang Diệu tới dưới đài xem cuộc vui.
Mạnh thị biết hôm nay phu thê Lục Lưu sẽ đến,muốn cùng Giang Diệu rút ngắn
quan hệ, lập tức liền thay Giang Diệu lấy vị trí thứ nhất ở hàng giữa,
ngồi sát bên Giang Diệu. Còn Điền thị,Lục Bồng Bồng mẹ con ba người kia, liền để nha hoàn an bài các nàng ngồi ở phía sau. Trong lúc Mạnh thị cố ý nói cười với Giang Diệu, trong lòng muốn mọi người thấy dáng vẻ bà ta giao hảo tốt cùng vị Tam đệ muội, xem ngày sau còn dám xem thường bà
ta không.
Tâm trạng Giang Diệu tốt, cũng nể tình nói vài câu với Mạnh thị.
Tới khi tay nhỏ trắng mịn của tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu cầm
được một cái bánh mừng thọ hình quả đào, run rẩy để bên mép liếm liếm.
Tiểu tử có răng, hiện nay không có cách nào gặm bánh đào mừng thọ,liếm
đến mức nước dài chảy ròng.So với ngày thường ngoan ngoãn hơn nhiều,yên
lặng chơi bánh đào mừng thọ,không khóc nháo.
Lúc này, Tạ Nhân cùng Lục Linh Lung đi tới đây.
Lục Linh Lung thấy Giang Diệu, khuôn mặt xúc động, liền vui mừng nói: "Tam
thẩm thẩm..." Lại nhìn tiểu tử đang liếm bánh đào mừng thọ trong lồng
ngực Giang Diệu, không nhịn được vươn tay,đôi mắt cong cong ờ gò má mềm
mại của tiểu tử,nói, "Vị này chắc là tiểu đường đệ, thật đáng yêu."
Giang Diệu thấy Lục Linh Lung mặc trang phục phụ nhân,nhưng cử chỉ vẫn hoạt
bát bình thường giống như trước khi xuất giá,biết nàng ta cuối năm
ngoái đã gả cho người Lục Linh Lung gả là con thứ của Nhị phòng An Quốc
Công phủ, Giang Diệu không có ấn tượng gì.
Giang Diệu hướng về phía nàng khẽ vuốt cằm, xem như chào hỏi.
Nhưng Lục Linh Lung có tâm muốn nịnh bợ, tiếp tục nói chuyện với nàng.
Giang Diệu mỉm cười qua loa, đợi đến khi ngẩng đầu thấy Tạ Nhân ôm hài tử
ở một bên,liền biết kia là Lục Tư Tề,nhũ danh Tề nhi,hài tử của Tạ Nhân
và Lục Hành Chu,giống như ra đời sớm hơn một tháng so với nhi tử mập của nàng.Lúc này thấy tiểu hài tử trong lòng ả ta mím mím miệng,chắc là sợ
người lạ,liền không ngừng oa oa khóc rống lên.
Tạ Nhân đang muốn an ủi, Mạnh thị liền lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn xem, cũng đã làm mẫu
thân, toàn làm tôn nhi bảo bối của ta khóc..." nói xong liền đứng dậy ôm lấy tiểu hài tử đang khóc sướt mướt trong lồng ngực Tạ Nhân,lại nhắc
nhởTạ Nhân vài câu.
Mặt mày Tạ Nhân cung thuận, không nói gì.
Làm tổ mẫu thương Tôn nhi, Giang Diệu tất nhiên hiểu rõ. Chỉ là nhìn Mạnh
thị dụ dỗ tôn nhi, tuy trong ngày thường nàng không thích bà ta, nhưng
cũng phải thừa nhận Mạnh thị cũng giống như các tổ mẫu khác, đều coi tôn nhi là bảo bối.
Cúi đầu nhìn tiểu tử trong lồng ngực gương mặt
mờ mịt đang nhìn Tề nhi,cảm thấy tiểu tử này không có tổ mẫu từ ái
cũng thật đáng tiếc.Nhưng tiểu tử làm sao biết được trong lòng mẫu thân
là thương cho hắn,vẫn cười thật ngọt,thấy Tề nhi đang khóc,rất nhiệt
tình đưa bánh đào mừng thọ dính đầy nước miếng tới,nha nha kêu vài
tiếng. Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị khóc đến gương mặt đầy nước mắt
nước mũi, nhìn thấy tiểu tử đưa tới bánh đào mừng thọ, ánh mắt
dừng một chút, giống như hơi do dự, đến khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt trắng nõn của tiểu tử, liền thôi nức nở, vươn tay muốn cầm lấy.
Tín nhiệm của tiểu hài tử chính là tới nhanh như vậy.
Tạ Nhân nhìn,tay nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo. Nhìn bánh đào mừng
thọ này dính đầy nước miếng như vậy lại đưa cho nhi tử của ả ta,lập tức
liền vội vàng đi tới,giả vờ lơ đãng va một phát vào cánh tay của tiểu
tử.
Tiểu tử mới có năm tháng, cầm còn chưa chắc, bị nhẹ nhàng va
chạm như vậy,bánh đào mừng thọ lóng lánh nước miếng nhất thời liền
rơi trên mặt đất.
"A..."
Tiểu tử bối rối, đôi mắt to đen
lay láy ngẩn người, nhìn Tề nhi đang chuẩn bị nhận lấy bánh đào mừng
thọ, nhìn tay mình trống rỗng, mấy lần nắm lại, xác định không còn, mới
tiếp nhận sự thật này, vội vàng cúi đầu tìm bánh đào mừng thọ rơi xuống.
không tìm được, tiểu tử liền oan ức mím mím miệng, sau đó khóc lên.
Tiểu tử khóc, Tề nhi vốn được trấn an trong lồng ngực Mạnh thị cũng khóc theo.
Nhất thời hai tiểu tử oa oa khóc nháo, liên tiếp, giống như là so giọng ai lớn hơn.
Mạnh thị sao lại không biết Tạ Nhân cố ý? Bà ta vốn nghĩ, nếu tôn nhi có thể từ nhỏ quan hệ tốt với vị tiểu Thế tử này,đi lại nhiều, ngày sau cũng
có ích đối với Lục gia bọn họ. hiện nay bị Tạ Nhân làm như thế, giả vờ
lơ đãng chạm phải, cảm thấy con dâu này thật sự là đến đòi nợ.
Mạnh thị lại sợ Giang Diệu không thích, liền ở trước mặt mọi người hung hăng mắng Tạ Nhân một trận, trực tiếp mắng Tạ Nhân kiêu ngạo đến đỏ mắt,
nước mắt rơi xuống, suýt chút không nhịn được muốn trở mặt với Mạnh thị.
Giang Diệu qua loa khuyên vài câu: "Chỉ là một cái bánh đào mừng thọ,Triệt
nhi cầm đồ vật cũng chưa chắc, rơi mất là bình thường, lấy thêm một cái
là được." Giang Diệu lại cầm một cái nhét vào tay mập của nhi tử.
Quả nhiên, cầm được bánh đào mừng thọ, tiểu tử liền khịt khịt mũi, không khóc không náo loạn.
Đây cũng quá dễ dụ...
Mạnh thị mỉm cười với Giang Diệu, lại nghiêm mặt nói với Tạ Nhân: "Hôm nay
nhờ tam thẩm thẩm của ngươi cầu xin, ta liền không trách phạt ngươi.
Còn không mau tạ ơn tam thẩm thẩm ngươi."
Tạ Nhân quả thực muốn bóp chết Mạnh thị này, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, nói với Giang Diệu: "Chất tức tạ ơn tam thẩm thẩm."âm thanh Tạ Nhân rất nhỏ, Giang Diệu cúi đầu cùng nhi tử mập chơi bánh đào mừng
thọ, cũng khôngnghe thấy. Tạ Nhân lúng túng một trận, Giang Diệu mới
bỗng nhiên phục hồi tinh thần, cười nói với Tạ Nhân: "không có chuyện
gì."
Trong lòng Tạ Nhân có chút tức giận mà nở nụ cười,cảm thấy
Giang Diệu cố ý làm cho ả ta lúng túng, thầm nói: Ngươi không bị nhục
nhã trước mặt mọi người, tất nhiên là không có chuyện gì. Sợ là trong
lòng còn vui mừng đi.
Mạnh thị lo ngại Tạ Nhân làm mất mặt, liền
để ả ta trở về nhà, lại nhìn ra hiềm khích lúc trước của Tạ Nhân cùng
Giang Diệu rất khó tiêu tan, liền bỏ quên con đường này, đơn giản đứng
bên phía Giang Diệu, nói lời không hay về Tạ Nhân: "Con dâu này của ta,
nếu không phải lúc trước không có biện pháp khác,Chu nhi của ta làm
sao sẽ lấy nàng ta vào cửa..."
Mạnh thị đối với Tạ Nhân có rất
nhiều bất mãn, tự cho là nói không tốt về Tạ Nhân, chính là cùng
đứng một phía với Giang Diệu,sẽ rút ngắn được quan hệ, càng thao thao
bất tuyệt nói hồi lâu.
Giang Diệu không làm sao nghe vào tai. Chỉ cảm thấy chính Tạ Nhân tự mình nhận tội, nếu thật lòng yêu thích Lục
Hành Chu thì cũng thôi, rõ ràng lén lút lui tới cùng tam thúc của nàng,
nhưng lại gả tới Lục phủ này để bị khinh bỉ. Lúc này, Giang Diệu vui
mừng chính nàng không có một mẹ chồng ác như thế,bằng không dù sinh được nhi tử,ở trong phủ cũng không có địa vị gì.
Cho tới khi Tề nhi
trong lồng ngực Mạnh thị,ra đời sớm hơn một tháng so với tiểu tử,cùng
tiểu tử a a a a trò chuyện,khiến người lớn hai người đều
nghe không hiểu,nhưng tán gẫu rất hăng say.
Mạnh thị
vốn yêu thích tôn nhi này, thấy tôn nhi nhỏ tuổi như vậy, đã biết lấy
lòng tiểu Thế tử, trong lòng cảm thấy được an ủi. nói với Giang Diệu:
"Bộ dáng tiểu Thế tử thật giống Tuyên Vương, tôn nhi của ta, cái
mũi nhỏ mắt to,cũng rất giống với Chu nhi khi còn bé."
Dù Giang
Diệu không thích Tạ Nhân, cũng sẽ không ấu trí đến mức không thích Tề
nhi, nghe Mạnh thị, liền ngẩng đầu xem xét nhìn, thấy gương mặt Tề nhi
thanh tú,bộ dáng thật không tệ. Chỉ là... Nàng lại suy nghĩ một chút
gương mặt của Lục Hành Chu, cảm thấy hai cha con này không giống nhau.
Lúc này lục Linh Lung tiến tới, xoa bóp tay mềm mại của Tề nhi, nói: "Mẫu
thân, người nói chất nhi giống như ca ca, nhưng nữ nhi cảm thấy, Tề nhi
này làm gì có điểm nào giống ca ca?"
Mạnh thị liếc nàng một chút, nói: " Con còn chưa làm mẫu thân, tất nhiên không thấy được."
Lục Linh Lung mím miệng, nói: "Giống ở đâu? Tiểu đường đệ này rất giống tam thúc..." nói xong, liền đùa với tiểu đường đệ đáng yêu.
Tiểu tử mỉm cười với nàng ta, lộ ra cái lợi không răng hồng hào.
Giang Diệu lấy khăn trong tay áo lau nước miếng cho tiểu tử, liền nghe Mạnh
thị nói: "Con hỏi tam thẩm thẩm của con là biết? Tề nhi có phải là giống ca ca của con không."
Lục Linh Lung nháy mắt mấy cái, nhìn Giang Diệu.
Giang Diệu dù có ngốc, cũng sẽ không giống như Lục Linh Lung, tùy tiện nói Tề nhi không giống Lục Hành Chu, liền giả vờ nhìn Tề nhi một chút, chỉ
thấy gương mặt có chút quen thuộc.
Lúc này mới gật đầu cười, nói hưu nói vượn một phen: "Đôi mắt,lông mày này đúng là rất giống."
Lúc này Mạnh thị liền nở nụ cười, ôm tôn nhi trắng trẻo mập mạp a a a vui vẻ liên tục.
Thấy bà ta vui mừng, nụ cười Giang Diệu nhàn nhạt, liếc nhìn Tề
nhi đang cười tủm tỉm. Lông mày liền cau lại... Xác thực như,
nhưng không nhớ ra được, cảm giác quen thuộc này đến tột cùng là giống
ai.
Trí nhớ Giang Diệu tốt,nhưng gặp chuyện nhỏ này lại không nhớ ra được tình huống,trong lòng cảm thấy khó chịu,chuẩn bị cố gắng nhớ
lại,liền cảm giác được mông tiểu tử trong lòng bàn tay có chút ẩm
ướt,mới biết tên tiểu tử này lại đi tiểu. Tiểu tử muốn thay tã, Giang
Diệu để Mạnh thị dẫn nàng vào trong phòng.
Mạnh thị săn sóc, nói: "Tiểu Thế tử có quần thay không? Tề nhi lớn hơn một tháng so với tiểu
Thế tử, quần mới còn rất nhiều, ta bảo nha hoàn đi lấy cho tiểu Thế
tử một cái."
Giang Diệu cảm ơn, mỉm cười nói: "Chỉ ướt tã, không cần phiền phức đại tẩu."
Mạnh thị gật gù. Thấy thái độ Giang Diệu đối với mình cũng không xa lạ giống như ngày trước, trong lòng liền dâng lên tự tin.
Đến khi Giang Diệu đi theo Mạnh thị ở trên hành lang, mới thấy cách đó không xa một nam một nữ đang đi tới——
Nam tử mặc một áo bào màu xanh da trời,chính là Lục Hành Chu,lần
trước trên đường tới Trấn Quốc Công phủ Giang Diệu đã thấy qua,chỉ
qua một năm,đúng là thành thục hơn nhiều. Bên cạnh Lục Hành Chu
là một phụ nhân chải búi tóc nhỏ xinh của nữ tử, Giang Diệu chưa từng
thấy.
Lục Hành Chu nhìn thấy Giang Diệu, cũng ngẩn ra, sau cực
nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, hành lễ với Giang Diệu, sau
đó không nhịn được ngước mắt, lại nhìn Giang Diệu một chút.
Bên cạnh Lục Hành Chu là thiếp thất Mạnh Miểu, thấy vị này chính là Tuyên Vương phi, cũng dịu dàng phúc thân.
Được Mạnh thị giới thiệu, Giang Diệu mới biết vị nữ tử nhỏ xinh này là biểu
muội của Lục Hành Chu, cũng là thiếp thất hắn vừa đưa vào
cửa không lâu. Giang Diệu hơi kinh ngạc, nhanh như vậy Lục Hành
Chu đã nạp thiếp, hơn nữa nhìn thái độ của Mạnh thị, hiển nhiên
là yêu thích cháu gái này. Chỉ là đời trước... Nàng đúng là không có ấn tượng gì, bên người Lục Hành Chu lại có một biểu muội như thế, chỉ biết Lục Hành Chu giữ mình trong sạch, không phong lưu giống như những công
tử bột kia.
không so thì vẫn tốt, so sánh lại so sánh, càng làm nổi bật Lục Lưu của nàng thật là tốt.
Vị Mạnh Miểu này, khí chất không giống với Tạ Nhân, nhưng cũng là người xinh đẹp đáng yêu.
Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu gặp qua vị trưởng bối Giang Diệu này, liền nhìn theo nàng cùng Mạnh thị rời đi. Ánh mắt Mạnh Miểu không tự giác bị vị
Tuyên Vương phi này hấp dẫn, lại nhìn tiểu thế tử trong lồng ngực Tuyên
Vương phi, thật là trắng trẻo đáng yêu, liền không tự chủ được nói:
"Tiểu Thế tử thậtđáng yêu, Tuyên Vương phi thật là có phúc khí."
nói, thì lại khẽ nâng cằm nhìn Lục Hành Chu, ánh mắt đầy si mê.
Có thể trở thành thiếp thất của vị biểu ca này, là việc nàng ta tha thiết mơ ước, vốn tưởng trong lòng hắn chỉ có Tạ Nhân, nạp nàng ta chỉ là ý
muốn của cô cô ,nhưng sau khi nạp nàng ta, hắn đối với nàng ta rất ôn
nhu, ngay cả Tạ Nhân đã sinh nhi tử, đều không được sủng ái bằng nàng
ta.
Nghĩ đến Lục Hành Chu ôn nhu trên giường, kêu nàng ta"Miểu
miểu", Mạnh Miểu liền cảm thấy vì hắnlàm thiếp thất cũng đáng. Lúc này
nhìn được tiểu Thế tử, càng muốn sớm sinh cho biểu ca một tiểu oa nhi
trắng trẻo.
Nhất thời gò má Mạnh Miểu ửng đỏ, không tự giác ước mơ đến.
Lục Hành Chu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tiến vào buồng trong, Giang Diệu đặt tiểu tử ở trên bàn, mở tã ướp nhẹp
của hắn ra, động tác rất quen giúp hắn đổi tã. Lúc này, Lục
Lưu không biết làm sao, cũng đi tới đây.
Lục Lưu đến rồi, Mạnh thị liền thức thời lùi ra.
Giang Diệu tùy ý tiểu tử ở trên bàn a a a a gọi, đạp hai bàn chân nhỏ, cánh
tay nhỏ vung vẩy, giống như rùa đen nhỏ bị lộn chổng bốn chân lên
trời, thật rất đáng yêu.
Nhưng đối với rùa đen nhỏ đôi mắt to ướt nhẹp, Giang Diệu chính là nhẹ dạ, ôn nhu ôm nhi tử mập vào trong lòng,
sau đó nói với Lục Lưu: "Chàng đã nói chuyện xong với đại bá?"
Lục Lưu gật đầu, không nói gì, gương mặt ôn hòa, nắm tay nhỏ của tiểu tử chơi.
Tiểu tử ôm bàn tay lớn của cha mình, liền muốn đưa vào trong miệng, làm sao
cha không cho hắn ăn. Tiểu tử quyệt quyệt miệng, ghét bỏ đẩy ta cha
ra,linh hoạt nghiêng đầu nhỏ, đôi tay nhỏ nghịch ngợm kéo vạt áo bào của mẫu thân, động tác này hiển nhiên là muốn mở áo bào ra tìm vật có thế
giúp mình lấp đầy bụng.
Tên tiểu tử này...
Giang Diệu cười tủm tỉm, tâm trạng bất đắc dĩ lại vui mừng.
Nhìn tiểu tử trong lồng ngực, lại nhìn gương mặt tuấn tú vô song ôn nhu của
Lục Lưu, càng phát giác, ngày sau mập nhi tử nghịch ngợm như thế nào,
chắc chắn khi còn bé Lục Lưu cũng như vậy. Nàng cực khổ mang thai lâu
như vậy, nhưng lại không có điểm nào giống nàng. Cũng may thiên tính
của hài tử là yêu thích mẫu thân hơn,khiến tâm trạng Giang Diệu được an
ủi nhiều hơn một chút.
Giang Diệu nói: "Tã của Triệt nhi cũng đã đổi rồi, chúng ta đợi ở đây cũng không được hay lắm, đi đến tiền viện thôi."
"Ừm. Nàng cũng đã mỏi tay, để ta ôm con thôi."
Tiểu tử lớn nhanh, đúng là không nhẹ , Giang Diệu có chút mỏi tay, liền đưa
tiểu tử cho hắn, sau đó chỉnh sửa vạt áo bị tiểu tử làm cho lộn xộn,
nghĩ tới lúc sắp đến tiền viện,nàng sẽ lại ôm tiểu tử.
Đôi tiểu phu thê ở trên hành lang chậm rãi đi tới, nói chuyện, tiểu tử tình cờ a a a a chen vào vài câu.
Khi Giang Diệu đi qua một chòi nghỉ mát, nhìn thấy Tạ Nhân đang ôm Tề nhi
chơi đùa, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy sự từ ái của mẫu thân,khiến nữ tử
càng thêm đẹp hơn ba phần. Giang Diệu dừng chân nhìn một lúc, nhìn Tề
nhi cười tủm tỉm trong lồng ngực Tạ Nhân, vốn hơi mỉm cười, sau bỗng
nhiên nghĩ tới điều gì, trong óc "Oanh" một tiếng, vẻ mặt nhất thời cứng lại.
... Nàng rốt cục nhớ được, Tề nhi này đến tột cùng là giống ai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT