Phụ nữ có thai tâm trạng dễ biến hóa, đến buổi tối, ngủ không được, Lục
Lưu sẽ cùng nàng nói chuyện một lúc, cuối cùng Giang Diệu
cũng không biết là mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Chỉ biết lúc Lục Lưu dỗ dành nàng, rất ôn nhu.
Ngày kế thức dậy, Lục Lưu tất nhiên đã rời đi. Bên ngoài mặt trời đã lên
cao, rõ ràng không còn sớm.Sau khi nàng đứng dậy, Bảo Cân Bảo Lục liền
tới hầu hạ.
Giang Diệu mặc quần áolụa mỏng, mang bụng to đi tới
tịnh phòng, đến lúc đi ra, đi qua mặt kính lớn bên trong phòng, mới
dừng một chút.
Dân Châu ở gần Nghiêu hải, những vật
dụng yêu thích của nước ngoài cũng không hiếm có. Hồi trước Giang Diệu
rất thích tấm gương nay, Lục Lưu liền sai người đem cho nàng cái to
nhất, đặt ở trong phòng.
Tấm gương chạm đất này không giống gương ở bàn trang điểm ngày thường chỉ có thể nhìn mặt,mà có thể nhìn rõ ràng toàn thân. Nay Giang Diệu thấy trong gương,một phụ nhân mới thức dậy
biểu tình như nước, quần áo mỏng manh, giọng nói mị hoặc, so với lúc vừa gả cho Lục Lưu, có thêm chút hương vị của nữ nhân. Mà nàng mang thai,
cũng không giống phụ nhân bình thường mập mạp, chỉ mỗi cái bụng là đặc
biệt lớn, nhô lên cao vót, không trách mỗi lẫn Lục Lưu thấy
nàng đi nhanh thì bộ dáng lại vội vã cuống cuồng.
Nàng cảm thấy
mình mang thai thì thân thể cũng uyển chuyển, trong mắt người ngoài,
chính là một phụ nhân bụng phệ động tác chậm chạp. Mà nàng nhìn cái bụng nhọn này, Hứa ma ma nói, bụng tròn là sinh nữ oa, bụng nhọn là sinh nam hài.
Nhớ tới lúc hôm qua ngủ, trong mộng thấy một tiểu oa nhi
thơm phức trắng trẻo mập mạp, Giang Diệu liền cảm thấy, không quan tâm
là nam hài hay nữ oa, nàng đều yêu thích. Trong lòng nàng hi vọng hài
tử có thể giống như Lục Lưu.
Giang Diệu ngồi xuống trước bàn
trang điểm, nhìn xuyên qua tấm gương trước mặt, nhìn Bảo Lục yên lặn
phía sau, lông mày thoáng nhíu, giống như có chuyện buồn phiền, hỏi:
"Bảo Lục, ngươi có tâm sự?"
Bảo Cân đang giúp Vương phi trang
điểm, mà Bảo Lục làm trợ thủ cho Bảo Cân, trong tay cầm cây trâm châu
sai, vốn tâm thần hoảng hốt, nghe thấy giọng nói của Vương phi, mới sững sờ phản ứng, mở to hai mắt, ngây ngốc kêu "A" một tiếng.
Sau liền cúi đầu, yếu ớt nói: "không... không có chuyện gì." Tay nhỏ nắm châu sai giống như muốn moi bảo thạch trên châu sai ra.
Giang Diệu nói: "Hai ngươi là nha hoàn bên người của ta, trên danh nghĩa tuy
là chủ tớ, nhưng ta đối đãi với hai ngươi như tỷ tỷ. Nếu có chuyện gì,
cứ việc nói với ta."
Bảo Lục viền mắt ướt, gật đầu nói: "Nô tỳ
biết rồi. Có điều... Nô tỳ thật sự không có chuyện gì." Đúng là
việc nhỏ, changwr lẽ nàng vì một việc nhỏ này, lại khiến Vương phi giúp
nàng đi dạy dỗ một đại tướng quân tứ phẩm? Nàng chỉ là một tiểu nha
hoàn thôi. Lại nói... Lê tướng quân kia đúng là không làm gì cả.
Nếu vậy Giang Diệu cũng không hỏi thêm, dù sao mỗi người đều có việc riêng của mình, không chịu nóivới người ngoài.
Hôm nay Giang Diệu hẹn Đường anh cùng đánh lá cây bài.Khoảng thời gian này ở Dân Châu, Giang Diệu quan hệ rất tốt với Đường anh , qua Đường anh,
Giang Diệu lại biết Đường Nhu là tỷ tỷ của Đường anh, lại gọi thêm thê
tử họ Lư của Thứ sử Dân Châu Từ Thịnh, bốn phụ nhân cùng chơi một bàn
cũng có cảm tình.
Hôm nay tới chính là Đường anh.
Tháng
trước Đường anh vừa mới thành thân, bây giờ đã là tức phụ của Chu gia.
Tuy nói đã xuất giá không tiện ra cửa, nhưng phu nhân Chu gia biết
Đường anh có quan hệ tốt với Tuyên Vương phi, nên rất tình nguyện để
Đường anh đến chỗ Tuyên Vương phi, mà mỗi lần ra cửa, đều dặn dò kĩ
càng, khôngthể thắng bạc của Tuyên Vương phi, chút tiền này, Chu gia bọn họ vẫn có.
Chu phu nhân từ nhỏ đã nhìn Đường anh lớn lên, cũng
hài lòng với con dâu này. Sau khi xuất giá, Đường anh với Chu Gia Cùng
hòa hợp hạnh phúc, đúng là một đôi tiểu phu thê rất ân ái.
Xuất
giá, tất nhiên ăn mặc kiểu phụ nhân, mà Chu gia cũng coi như gia đình
giàu có ở Dân Châu, ở phương diện ăn mặc, tất nhiên sẽ không ngăn cản
Đường anh. Lại nói , Chu Gia cùng là một phu quân biết thương tức phụ,
Đường anh làm sao chịu chút nào oan ức?
Nhìn gò má Đường anh hồng hào xinh đẹp, nghiễm nhiên là bộ dáng phu thê sinh hoạt ngọt ngào ân
ái. Đường anh vừa đến, hai người liền ngồi xuống dùng trà, tán gẫu mọi
việc.
Đường anh nói đến nhiều nhất là việc của chu gia. Chu gia
là một đại gia đình, nàng từ nhỏ đã quen thuộc, nhưng gả tới,trở thành
con dâu Chu gia, lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tuy ngọt ngào, nhưng cũng có việc buồn phiền, Đường anh cùng Giang Diệu quan hệ tốt, cũng khônggiấu diếm, mọi chuyện đều kể.
Giang Diệu uống trà nhài, nghe Đường anh lên án, tuy cảm thấy buồn phiền,
nhưng cũng có chút ước ao... Nàng gả cho Lục Lưu, ngoại trừ rời xa cha
mẹ và các ca ca, những việc khác cũng không có gì thay đổi, còn bố mẹ
chồng, cô em chồng tùy hứng gì đó, nàng đều không có.
Quá trôi chảy, lại có chút cảm giác không chân thực.
Đường anh nói, dừng một chút, thấy nàng vẻ mặt ước ao, không khỏi trêu ghẹo nói: "Muội ước ao cái gì a? Tuyên Vương đối với muội tốt như vậy, hiện nay muội
lại mang hài tử của Tuyên Vương, đó là phúc khí bao nhiêu người mong ước mà không được."
Giang Diệu cũng trêu ghẹo nhi: "Việc kia hai ta đổi một chút, tỷ đồng ý không?"
Việc này sao giống nhau a...
Đường anh cảm thấy vị Tuyên Vương phi này nhất định là bị Tuyên Vương làm hư, chuyện
như vậy cũng nói được. Đường anh nói: "Lời này nếu để Tuyên Vương nghe
thấy, sẽ không biết dạy dỗ muội như thế nào đây."
Lục Lưu a. Giang Diệu bĩu môi, mặt cười tủm tỉm, trong bụng của nàng có một kim bài miễn tử, lúc này hắn dám động đến nàng sao?
Đường anh lại nói: "Kỳ thực, ta cảm thấy Tuyên Vương so với những người khác đều tốt hơn
nhiều, nhưng... Quá tốt, cũng cảm thấy không chân thực. Phúc khí như thế này, không phải người bình thường có thể nhận được, chỉ có người như
Diệu Diệu, mới có thể hưởng thụ. Như ta với A Cùng đều ngủ ngáy như
nhau." Kỳ thật, Chu Gia Cùng cũng rất tốt a.
Giang Diệu nhíu mày: "A Cùng?"
Đường anh xấu hổ mỉm cười. Nếu là trước đây, nàng làm sao gọi hắn thân mật như vậy,
chỉ cảm thấy tê cả da đầu, có chút không chịu được. Nàng vẫn thích gọi
tên đầy đủ của hắn, nhưng hôm nay đây, không quen, gọi ra, lại không sửa được miệng.
Dù sao cũng là tân hôn, mấy ngày này Đường anh giống như sống ở trong bình mật, mỗi ngày buổi sáng tiễn phu quân mình đi thư viện, hai người giống như sinh ly tử biệt, lưu luyến không rời...
Đường anh gắt giọng: "Diệu Diệu không được cười ta."
Có chuyện
tốt gì mà cười? Nàng cùng Lục Lưu cũng như vậy a. Nhưng lời này Giang
Diệu không nói, chỉ cùng Đường anh nói chuyện một lúc, đã thấy Đường Nhu cùng họ Lư tới đây.
Bốn người phụ nhân đi đến một bàn, náo nhiệt đánh lá cây bài, hơn nửa ngày liền trôi qua.
Phụ nhân không thể so nam tử, nam tử ở bên ngoài cùng bằng hữu gặp nhau, có thể về nhà muộn chút, nhưng khi thành phụ nhân, nếu về nhà quá
muộn, sẽ bị người nói lời dèm pha. Đánh lá cây bài thời gian trôi qua
đặc biệt nhanh, chỉ chớp mắt đã đến giữa trưa, Giang Diệu đang mang
thai, khôngtiện đưa các nàng đi ra ngoài, liền để Hứa ma ma thay mình
đưa ba vị phu nhân trở lại.
Hứa ma ma tiễn xong người trở về, nhưng lại dẫn theo một gã sai vặt mặc quần áo vải thô lại đây, nóilà người Tống phủ.
Tống phủ...
Nụ cười trên mặt Giang Diệu nhất thời biến mất.
Tuyên Vương phủ cùng Tống phủ đã không còn lui tới.
Gã sai vặt kia chính là người hầu bên cạnh Tống lão thái gia, cũng
biết rõ Tống phủ với Tuyên Vương phủ quan hệ căng thẳng, nhưng hôm nay
Tống lão thái gia đem nhiệm vụ này giao cho hắn, tất nhiên hắn không thể để cho lão nhân gia thất vọng, lúc này liền quỳ xuống trước mặt vị kim
tôn ngọc quý Tuyên Vương phi nói: "Tuyên Vương phi, lão thái gia bệnh
nặng, đại phu nói sợ rằng ông..."
Giang Diệu nhíu mày,nàng cũng
hiểu rõ, Lục Lưu đối với Tống lão thái gia này vẫn có một chút tình cảm, nhớ tới ngày ấy mừng thọ Tống lão thái gia, ông ta nở nụ cười vui mừng
giới thiệu ngoại tôn của mình với bằng hữu, tâm trạng cũng giống như lão nhân bình thường, khoe với mọi người rằng ngoại tôn của ông rất xuất
sắc. Nhưng là...
Giang Diệu lạnh mặt nói: "Vương gia không có ở đây, đợi một lát Vương gia trở về, ta sẽ nói lại việc này với hắn."
Gã sai vặt biết Tuyên Vương phi tuổi còn trẻ, sẽ dễ mềm lòng, chợt nói:
"Lão thái gia biết Tuyên Vương không thích Tống gia, hôm nay ông sai
tiểu nhân đến, cũng không phải muốn gặp Tuyên Vương, mà là... Mà là có
mấy lời muốn nói với Tuyên Vương phi, hi vọng Tuyên Vương phi có
thể đi đến Tống phủ, gặp lão thái gia."
Vừa dứt lời, Hứa ma ma là người đầu tiên không đáp ứng, nghiêm mặt nói: "không nhìn thấy bụng
Vương phi chúng ta lớn sao? Sao có thể tùy tiện ra cửa, nếu có gì sơ
xuất, ngươi chịu trách nhiệm được sao?"
Sau khi Giang Diệu mang
thai, sốt sắng nhất chính là Hứa ma ma. Hứa ma ma hiểu rõ tầm quan trọng của đứa nhỏ này đối với Vương phi, chỉ mong Vương phi có thể bình an
sinh ra đứa nhỏ này, khôngchút nào để nàng làm bừa.
Gã sai
vặt không lên tiếng, chỉ dập đầu với Giang Diệu nói: "Lão thái gia
muốn nói với Vương phi việc của Tuyên Vương, có một số việc, chắc Tuyên
Vương phi cũng biết không biết rõ..."
Tay Giang Diệu nắm chặt trong tay áo.
Lời này, lại nói trúng tâm sự trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng mơ hồ biết,
Lục Lưu khi còn bé sống cũng không được tốt,người duy nhất
thương yêu hắn là tổ mẫu đã mất sớm, hắn cũng chưa từng chủ
động nói với nàng những chuyện này. Những chuyện này, Lục Lưu không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ nghĩ ngày sau nàng sẽ cố gắng ở bên hắn, là
được rồi. Nhưng nói cho cùng, nàng vẫn là muốn biết.
Hứa ma ma
hiểu rõ tính tình Giang Diệu, vừa nhìn bộ dạng này của nàng, liền biết
nàng đã dao động, lúc này liền nói: "Vương phi, không thể..."
Nhưng Giang Diệu đã có quyết định.
Xe ngựa vững vàng đến Tống phủ, Giang Diệu theo cửa lớn đi vào, trực
tiếp đi tới nơi ở củaTống lão thái gia. đi vào, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Bên giường Tống lão thái gia,đích tôn của Nhị phòng đều có mặt.
Tống đại gia cùng La thị thấy nàng, khách khí hành lễ, nhưng Nhị tức phụ
Tần thị đứng ở một bên, vừa nhìn thấy Giang Diệu, liền giống như phát
điên tiến lên, nói: "Ngươi lại dám đến..."
Tần thị biết, việc của phu quân mình, là được Tuyên Vương Lục Lưu ban tặng. không trách lúc
đó điTuyên Vương phủ cầu cứu, Tuyên Vương không có can thiệp, hóa ra
người khởi xướng chính là hắn!
Giang Diệu thong dong bình tĩnh,
tư thế trấn định, giống như được Lục Lưu truyền lại.Lúc này đến Tống
phủ, tất nhiên nàng không đến một mình, ngoài hai nha hoàn bên người ở
ngoài, còn có thị vệ thân thủ bất phàm do Lục Lưu cố ý phái bảo vệ bên
người nàng. Có những thị vệ ở đây, Tần thị muốn chạm vào một sợi tóc của nàng cũng không thể.
Tới Tống phủ,nàng là một phụ nhân mang hài tử,không có chuẩn bị thì nào dám đến?
La thị lập tức ngăn cản Tần thị, nhẹ giọng lại nói: "Hồ đồ cái gì? Mau
theo ta đi ra ngoài!" nói, liền lôi Tần thị khóc sướt mướt đỏ cả
mắt đi ra ngoài.
Tống lão thái gia nằm ở trên giường nhỏ, nhìn
ngoại tôn tức đã đến,gương mặt đầy nếp nhăn đã trải qua nhiều đau khổ nở nụ cười hiền lành nói với Giang Diệu:" Đến rồi..."
"... Ân."
Giang Diệu gật đầu. Nhìn Tống lão thái gia, cảm thấy ông ta già hơn rất
nhiều so với mấy tháng trước, vốn là tóc hoa râm, giờ lại không tìm ra
được sợi tóc đen, tất cả đều màu trắng. Nhớ tới mừng thọ ngày ấy, sắc
mặt ông ta hồng hào, tinh thần quắc thước.
Giang Diệu khuôn mặt khéo léo, lại thấy Tống lão thái gia bảo tất cả người bên cạnh lùi ra ngoài.
Giang Diệu ngồi xuống ở ghế đôn cạnh giường, nói: "Lão thái gia tìm ta,có chuyện gì muốn nói?"
Tống lão thái gia mỉm cười, cũng không để ý đến xưng hô của nàng, biết
ngoại tôn tức thương ngoại tôn, tất nhiên sẽ hận Tống gia như ngoại tôn. Đôi mắt Tống lão thái gia vẩn đục, ánh mắt có chút trôi nổi, chỉ
là trên mặt mang theo ý cười, cũng không khác với ngày thường. hắn mở
miệng nói: "Ta biết mình không còn nhiều thời gian, đời này,không yên lòng nhất, chính là ngoại tôn kia của ta..."
Giang Diệu nói: "hắn sẽ sống rất tốt."
"Đúng vậy,bây giờ hắn đúng là sống rất tốt..." Tống lão thái gia nói,
"Có một số việc, ta nghĩ hài tử kia sẽ không nói với ngươi. Khi còn
bé,hắn không có bộ dáng thế này, hắn rất hoạt bát, cũng rất hiểu
chuyện, còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư đã nhạy bén, cố gắng lấy lòng người
lớn. hắn rất dễ dàng hài lòng, một câu khích lệ, liền có thể vui vẻ nửa
ngày..."
Giang Diệu ngẩn người, đúng là không cảm nhận được cảm
giác này. Nàng từ nhỏ chính là bảo bối của cả nhà, xưa nay không cần
phải đi lấy lòng ai. Lục Lưu hắn... Lúc đó hắn đường đường là thế tử
Tuyên Vương phủ a...
Giang Diệu đỏ mắt, nghĩ đến một ít chuyện,
tức giận nói: "Cũng bởi vì lúc Lục Lưu ra đời, mẫu thân hắntạ thế, các
ngươi liền đổ trách nhiệm này lên đầu một hài tử vô tội?"
Tống lão thái gia thở dài nói: "Là con rể kia của ta hồ đồ..."
Giang Diệu nói: "Vậy các ngươi ở đâu? Nếu biết Tuyên Vương không thích hài tử này, các ngươi cũng có thể quan tâm hắn nhiều hơn?" không có phụ vương, chí ít còn có ngoại tổ phụ cùng các cậu, sẽ khôngđến tình cảnh như ngày hôm nay. Nhưng nghĩ đến Tống Vân Dao kia, Giang Diệu liền hiểu rõ ,
"... Trong lòng lão thái gia, cũng chỉ có tiểu nữ nhi thôi?"
Nếu có chút tình cảm đối với trưởng nữ, làm sao có thể mặc kệ hài tử của trưởng nữ bị bắt nạt lạnh nhạt?
Giống như là nhớ tới hai nữ nhi của mình, ánh mắt Tống lão thái gia nhìn ra cửa sổ, vẫn nhìn thấy rất xa...
hắn nói: "Đều là nữ nhi, làm sao thiên vị? Chỉ là Vân Dao lòng hiếu thắng quá
mạnh, cảm thấy trưởng tỷ xuất sắc, nên lúc nào cũng nỗ lực
muốn sẽ có một ngày có thể vượt qua trưởng tỷ. Vậy mà... Lâu ngày, việc
này liền trở thành chấp niệm trong lòng nàng. Cho tới sau đó lại làm ra loại chuyện kia..."
Giang Diệu biết Tống lão thái
gia đang nói tới chuyện gì. Tống Vân Dao nhân lúc trưởng tỷ mang thai,
lén lút quyến rũ tỷ phu, đợi trưởng tỷ khó sinh tạ thế, liền thuận lý
thành chương gả cho tỷ phu của mình. Người như thế, làm sao có thể đối
tốt với hài tử của trưởng tỷ? Trước đó Tuyên Vương cũng là người hồ
đồ... Dù lão vương phi có ở đó, cũng không lúc nào cũng che chở
cho hắn được.
Mà khi đó, Lục Lưu vẫn còn con nít...
Lợi hại đến đâu, cũng không đấu lại người lớn. Cũng không biết đã chịu bao nhiêu oan ức.
Tống lão thái gia nói: "Ta tất nhiên không đồng ý, nhưng khi đó vân
dao đã có thai, dù có chửi mắng, tóm lại vẫn thương nữ nhi... Sau đó Vân Dao gả đi, hài tử trong bụng cũng không còn, sau cũng khôngcòn mang
thai hài tử nữa. Trong lòng nàng có oán khí, mỗi lần nhìn hài tử kia,
liền tức muốn chết, mãi đến lúc Lục Lưu bốn tuổi, con rể kia của ta vì
dỗ dành thê tử, mới làm ra chuyện hồ đồ..."
Tim Giang Diệu nhảy thình thịch nói: "Chuyện gì?"
Viền mắt Tống lão thái gia có chút thấm ướt, nói: "hắn mang theo ba con
trai đi săn bắn, cuối cùng làm ra việc hồ đồ,trời đổ tuyết lớn, ném hài
tử kia vào trong núi sâu..."
Nghe đến đó, Giang Diệu tức giận đến mức bụng có mơ hồ cảm giác đau. Chỉ hận Tuyên Vương tiền nhiệm tạ thế
quá sớm, nếu giờ khắc này còn sống sót, nàng nhất định phải thay Lục Lưu lấy lại công đạo. Đối xử với con của mình lại nhẫn tâm như vậy...
Nhớ lại việc trước đây được nghe, Giang Diệu hé môi nói: "Cuối cùng, là
Lục đại gia cứu hắn?"
Tống lão thái gia có chút bất ngờ, nói: "hắn nói cho ngươi?"
Giang Diệu nhẹ nhàng lắc đầu. Chuyện như vậy, Lục Lưu đương
nhiên sẽ không nói rõ với nàng, chỉ nói: "Ta chỉ biết, đại bá có ân cứu mạng với Vương gia, nhưng lại không rõ ân cứu mạng là như vậy."
Tống lão gia nói: "Đúng vậy,hài tử kia làm sao sẽ nói ra..." Sau lại tiếp
tục nói, "Sau khi được cứu trở về, hắn bị dọa đến kinh sợ, thân thể bị
đông cứng, phải sưởi ấm vài ngày. Khóc sướt mướt, đợi khi chuyển biến
tốt, liền chạy tới Tống gia..."
Giang Diệu nghĩ, nếu là nàng,
Tuyên Vương phủ như vậy, cũng không thế tiếp tục ở được nữa. Chỉ là ——
nghĩ quan hệ bây giờ của Lục Lưu với Tống phủ, Giang Diệu nói: "Các
ngươi... Các ngươi không có thu nhận giúp đỡ hắn, đúng không?"
Tống lão thái gia cảm thấy ngoại tôn tức này quá thông minh, không trách được ngoại tôn sẽ thích.
hắn nói: "Đúng vậy. Hồi đó trời còn rất lạnh. Chuyện này, lão vương phi mạnh
mẽ răn dạy Vân Dao, ngày ấy Vân Dao đúng lúc về nhà mẹ đẻ, ở trước mặt
mẫu thân nàng khóc lóc tố cáo, lúc này hài tử kia trở về, thê tử ta tự
nhiên trút giận lên người hắn, làm sao chịu để hắn đi vào?"
"... Vậy còn ông? Ông là chủ nhân một gia đình, chẳng lẽ mặc kệ thê tử của mình đối xử với ngoại tôn như vậy?"
Ánh mắt Tống lão thái gia lờ mờ, làm như hối hận, "Là ta... Có lỗi với hài
tử đó. Sau, cửa lớn đóng chặt, hắn cứ như vậy đứng đến đông lạnh bên
ngoài nửa ngày, đến buổi tối, là lão vương phi sai con rể ta tìm đến hài tử, nếu không tìm được, liền không cho hắn quay về, lúc này mới đến
Tống phủ, ôm hài tử kia trở về."
"... Hài tử kia rất thông minh,
trải qua lần này, cũng không khóc đòi muốn đi Tống phủ, mà ngoan
ngoãn đi theo bên người lão vương phi. Sau cũng tới mấy lần, thê tử ta
mồm miệng ác độc, tuy hài tử kia tuổi còn nhỏ, giống như thay đổi tính
tình, không có oan ức khóc nháo, nhưng việc đến Tống phủ,dần dần
ít đi..."
Tống lão thái gia nhìn Giang Diệu, nói: "Mãi đến tận
rất lâu sau đó, Vân Dao điên, bị mang về Tống phủ, sau khi chữa khỏi,
mới biết mấy năm qua Vân Dao không mang thai, là do lão vương phi động
tay chân, để bảo đảm Tuyên Vương phủ chỉ có Lục Lưu là con trai trưởng.
Mà lần đầu tiên Vân Dao sẩy thai, cũng là như thế. Nhưng là... Từ trong miệng Vân Dao ta biết được, trưởng nữ khó sinh, là do nàng an bài trong bóng tối, hại chết tỷ tỷ của mình.... Những chuyện này, ta nghĩ hài tử
kia, đã biết rồi."
Sắc mặt Giang Diệu trắng bệch, không nói ra lời. Theo lời Tống lão thái gia,là Tống Vân Dao hại chết mẫu thân Lục
Lưu, khiến cha con Lục Lưu như nước với lửa, còn làm hại Lục
Lưu nhỏ tuổi suýt chút nữa mất mạng trong núi sâu, từ đó tính tình hoàn
toàn thay đổi... Nhưng Tống gia lại chỉ thiên vị Tống Vân Dao.
Việc bẩn thỉu như thế này ở gia đình giàu có, không có xảy ra ở Trấn Quốc
Công phủ bình tĩnh ấm áp. Nhưng Trấn Quốc Công phủ không có, không có
nghĩa là chỗ khác không có...
Tay nắm chặt thành nắm đấm trong
tay áo,Giang Diệu chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến, có chút hối hận
lúc gặp gỡ Lục Lưu, tại sao không đối xử tốt với hắn hơn, mà lại
tránh hắn. Lúc đó hắn đối với nàng thật sự rất tốt, nàng mới có chút
bằng lòng đi về phía hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT