Giang Diệu thuộc loại người thích mềm không thích cứng, Vệ Bảo Linh
ngang ngược muốn cướp táo dại của nàng, nàng tình nguyện ném tất, hái
lại một lần nữa chứ nhất định không để nàng ta hưởng lợi. Nói nàng tàn
nhẫn cũng được, dù sao trong mắt Giang Diệu, cho dù nàng chân thành mang thức ăn đến tặng, với tính tình đó của Vệ Bảo Linh, chẳng những sẽ
không cảm kích, còn ngược lại chê dở chê không ngon.
Khi mà nàng quyết định chuyện gì, cho dù là chín con trâu cũng kéo không được, lúc này cùng Vệ Bảo Linh dây dưa, làm thế nào cũng không buông
nhau ra, sau đó nhìn thấy người vừa xuất hiện, lập tức vừa mừng vừa sợ.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị nam nhân hung hăng ôm vào trong ngực. Quá mức dùng sức, chóp mũi của Giang Diệu va mạnh vào ngực nam nhân đau đớn.
Giang Diệu lúc này mới dỡ xuống bộ áo giáp quật cường , mếu máo nhìn Lục Lưu, đôi mắt to ướt đẫm, ấm ức nói: “Nàng ta giật táo mà ta hái được.”
Ngày thường Giang Diệu kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đến lớn, đều ngăn nắp
chỉnh chu mới xuất hiện trước mặt người khác. Lúc này búi tóc chải song
bình kế của tiểu cô nương sơ đã sớm rối tung, trâm hoa trên đầu cũng
chẳng biết đã rơi đâu, búi tóc bên trái đã rơi xuống, có vài sợi tóc đã
sớm tuột ra khỏi búi. Khuôn mặt nhỏ trắng noanz của ngày thường, đã lấm
lem, dù mới rửa mặt trước đó, nhưng do trèo cây hái trái, đánh nhau. Hơn nữa bên má trái còn có một vết thương chói mắt, làm tôn lên đôi mắt
ngấn lệ, làm ai nhìn cũng đau lòng không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT