Ngắn ngủi chỉ cách nhau hai mét, nhưng sao cảm thấy dài dằng dặc giống như là đi tới một vạn năm ánh sáng.
Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đang đến gần, khẩn trương đến nỗi toàn thân tóc gáy đều đã thẳng đứng lên.
"Vị này chính là?" Phương Ngọc Hoa híp đôi mắt già nua của mình, nghĩ muốn thấy rõ ràng người trước mắt là ai.
Bùi Dịch nhếch môi cười, thái độ cực kỳ khiêm tốn: "Bà nội, con là..."
"Anh ấy là anh Trọng Hạo!" Tô Thi Thi cuống quít xoa xoa nước mắt, mang theo dày đặc giọng mũi nói, "Bà nội người còn nhớ rõ Tống Trọng Hạo không?
Là người bạn tốt nhất của con, trước đây từng đến nhà chúng ta thăm bà."
"Trọng Hạo sao, bà nhớ rõ. Anh Trọng Hạo đó của con không phải nói..." Phương
Ngọc Hoa xem Bùi Dịch khi đó trong mắt chứa đầy tia thương hại, đối với
anh nói, "Con à, dám yêu dám hận là chuyện tốt." #_#
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, ánh mắt của bà lão này là có ý gì?
Anh âm thầm đưa mắt nhìn Tô Thi Thi, chỉ thấy cô gái nhỏ kia mặt quay sang một bên, từ đầu không dám nhìn anh.
Nhất định có vấn đề!
Bùi Dịch chỉ trong nháy mắt liền khôi phục tự nhiên, đối với Phương Ngọc
Hoa cười cười: "Bà cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện khác không cần lo lắng,
con sẽ giúp đỡ Thi Thi xử lý tốt."
Anh nói xong tăng thêm ngữ
khí, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tô Thi Thi: "Dù sao con là anh Trọng Hạo, người nhà của cô ấy, liền là người nhà của con."
Anh vừa dứt lời, thư ký của anh liền đem theo một đống lớn quà tặng đi đến.
"Chuyện này không được." Phương Ngọc Hoa khẩn trương nói.
Tô Thi Thi cũng lờ mờ, tổng giám đốc đại nhân ra tay cũng quá đại lượng rồi.
Bùi Dịch không chấp nhận được bọn cô cự tuyệt, để cho thư ký đem các thứ đặt xuống rồi liền tính toán rời đi.
"Thi Thi con mau đi tiễn khách, bà nội nơi này không có việc gì, con đi về trước đi làm đi."
"Không được..."
"Tô tiểu thư, tôi đã giúp bà nội mời một y tá riêng, cô muốn đi làm mà nói, tôi tiễn cô một đoạn đường?" Bùi Dịch nhìn như không nhìn Tô Thi Thi,
tuy ngữ khí là hỏi, lại không chấp nhận được người ta sẽ cự tuyệt.
Tô Thi Thi âm thầm trợn mắt nhìn anh, sợ anh ở trong này nói lung tung,
đành phải gật gật đầu, đợi y tá đền liền cùng đi theo rồi.
Trên xe, Tô Thi Thi trừng mắt ngồi ở bên cạnh anh: "Anh tại sao phải đi gặp bà nội tôi?"
Bùi Dịch nhíu mày: "Như thế nào, cô không muốn?"
"Anh sao lại đi đến gặp người thân của tôi làm gì? Chỉ là chúng ta không
thân chẳng quen, anh đi gặp bà nội tôi làm cái gì?" Tô Thi Thi càng nói
càng tức giận, cô vừa rồi thật sự bị anh dọa sợ muốn chết.
"Cô sợ cái gì?" Bùi Dịch vươn tay đem cô ôm vào lòng, bá đạo nói, "Cô đừng quên, cô đã là người của tôi."
Anh nói xong ngữ khí trầm ấm thêm vài phần, "Nếu tôi nhớ không lầm, tôi là của người đàn ông đầu tiên của cô đi."
"Tôi còn chưa ly hôn!" Tô Thi Thi mạnh đẩy anh ra, hốc mắt đã đỏ.
Bất luận sự tình nguyên nhân gây ra như thế nào, cô lúc còn có chồng lại
cùng người đàn ông khác có quan hệ da thịt thân thiết là sự thật.
Cô từ nhỏ nhìn thấy cha mình ở bên ngoài lăng nhăng tổn thương mẹ của cô,
đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng. Đối với loại chuyện này, cô thật rất xấu hổ.
Bùi Dịch không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, nhíu mày suy nghĩ, nói: "Ly hôn đi."
"Anh nói nghe nhẹ nhàng quá." Tô Thi Thi từ trong túi lấy ra hợp đồng vừa
rồi tại bệnh viện ký đó là giấy cam đoan không li hôn. "Anh vừa rồi
khẳng định cũng thấy được rồi? Bọn họ sẽ đồng ý ly hôn sao?"
"Không cần lo lắng, có tôi ở đây, chuyện ly hôn này đã định." Bùi Dịch ánh mắt trầm trầm nhìn cô, "Cái hợp đồng này cô trước tiên cất kỹ, có lẽ dùng
được."
Tô Thi Thi muốn nở nụ cười. Vừa nói nhất định có thể để cho cô ly hôn, một bên lại bảo cô giữ lại giấy chứng nhận không ly hôn này, anh tại đùa cô sao?
"Tôi không cần anh giúp, tôi..."
"Nói nữa, tôi liền đem cô ăn!" Bùi Dịch ánh mắt trầm trầm, ánh mắt ở trên người Tô Thi Thi đánh giá.
Tô Thi Thi nhìn đến trong mắt anh nổi lên dục vọng, lập tức đem lời nuốt trở vào, trong lòng chỉ có thể tự mình tức giận.
Cô muốn ly hôn thì anh cũng có liên quan gì? Hiện tại muốn nói cũng không để cho cô nói, thật sự là quá bá đạo rồi!
Tô Thi Thi chờ xe vừa dừng lại, đã đi xuống xe.
Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô đã đi xa, hơi cong môi một cái.
Cô gái nhỏ này lại dám hoài nghi năng lực của anh?
Anh cầm ra điện thoại bấm số người bạn chí cốt của mình Tần Phong.
Điện thoại vang vài tiếng mới có người bắt máy. Bùi Dịch nhíu hạ mi: "Hàng lần trước của cậu còn không?"
"Cái gì?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một đạo âm thanh lười biếng, cực kỳ hiển nhiên Tần Phong còn chưa ngủ tỉnh.
Bùi Dịch mày nhíu lại được càng sâu một chút, không nghĩ muốn châm chọc
người anh em có thói sinh hoạt thối nát, đi thẳng vào chính đề: "Cậu lần trước có thuốc trị được bệnh bất lực có còn không?"
Tần Phong
trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên giật nảy mình tỉnh táo lại: "Cậu nói cái
gì? Cậu không được sao? Lúc này vẫn còn trẻ mà!"
"Cút!" Bùi Dịch mặt đen, "Cậu mới không được. Tôi tại "Ám Nhữ" chờ cậu, mang theo thuốc của cậu lập tức quay lại đây!"
Bùi Dịch sau khi cúp điện thoại, liền nói với lái xe: "Trực tiếp đi Ám Nhữ."
Ám Nhữ là kinh đô đỉnh cao để các VIP gặp mặt, là nơi những kẻ có tiền
tiêu xài. Có rất ít người biết, nơi này phía sau màn tối một trong những Đại Cổ Đông đó là Bùi Dịch.
Lúc Bùi Dịch đến nơi này, hoàng hôn trầm trầm, Ám Nhữ rất nhanh liền muốn nghênh đón nó một tối của Trung Hoa phồn thịnh.
"Bùi tiên sinh." Quản lý Hội sở vừa nghe nói ông chủ lớn đến đây, lập tức mang theo đám lính của mình đến đón chào.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ liếc mắt một cái: "Tần thiếu
đến, để cho cậu ta trực tiếp đi đến phòng nghỉ của tôi."
Vâng ạ
quản lí xoa mồ hôi lạnh, vội vàng trả lời. Bình thường một năm không
thấy được Bùi Dịch một lần, hôm nay không biết là có cái chuyện gì sắp
phát sinh nữa.
Nửa giờ sau, Tần Phong mệt mỏi chạy tới Ám Nhữ.
Anh vừa vào phòng nghỉ của Bùi Dịch liền cười trên nỗi đau của người khác
nói: "Cậu thực không được? Đừng nói tôi không phải anh em tốt của cậu,
cậu xem tôi đem cho cậu hơn mười loại thuốc này, đảm bảo cậu..."
"Tôi muốn dược tính cực mạnh." Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời anh.
Tần Phong ngẩn ra, khuôn mặt như trăng sáng nhưng xinh đẹp đến để cho con
gái đều ghen tị, trên mặt anh đều là kinh ngạc, ánh mắt đào hoa của anh
híp hẹp dài vui vẻ chạy đến trước mặt Bùi Dịch, nhìn trái nhìn phải một
chút lại xem xét xung quanh.
Bùi Dịch trực tiếp một cước đạp tới: "Nhìn nữa tôi liền móc mắt cậu quăng cho chó ăn."
Tần Phong trừng mắt nhìn anh: "Cậu muốn làm cái quỷ gì? Thuốc của tôi quả
thật tân tiến uống một cái rất lợi hại nha, nhưng nó cũng có tác dụng
phụ. Cậu hẳn là biết hậu quả."
Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, trong mắt đều là ngoan độc: "Tôi tự nhiên biết. Giúp tôi tìm hai người đến đây."
"Người nào?" Tần Phong cảnh giác nói.
"Đoàn gia Nhị Tiểu Thư Đoàn Ngọc Lộ, Hà thị Hà Chí Tường." Bùi Dịch lời nói ra không mang theo chút cảm tình.
Dám lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn người phụ nữ của Bùi Dịch, anh nhất định phải làm cho bọn họ sống không bằng chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT