Một trường náo kịch xảy ra tại tầng ba mươi kia, tuy rằng không có ở
trong công ty lưu truyền ra phạm vi lớn, nhưng người trong cái vòng nhỏ
hẹp biết đến không ít.
Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc đương nhiên rất nhanh liền biết. Hai người lúc này đang trong group chat gia tộc tám chuyện.
Hai người cũng không nói gì về người nào không đúng, mà chỉ là ở chỗ này
một cái vẻ hỏi thăm Bát Quái. Biết được Tần Như Ngọc vậy mà không chiếm
được ít nhiều lợi ích, hai người cùng nhau an ủi cô một hồi.
Bùi
Tĩnh nhìn động tĩnh trong group chat, mày càng nhíu thật chặt. Cậu cảm
thấy được, có phải nên cho Tần Như Ngọc tăng nhiều nhiệm vụ một chút hay không, để cho cô không rảnh nói chuyện phiếm.
Chẳng thế thì, sớm hay muộn sẽ bị hai bà chị kia dạy hư hỏng.
Mà Tần Như Ngọc lại là người càng thêm bình tĩnh. Giống như từ khi không
gần Bùi Tĩnh nhiều hơn, cả người của cô đều đã ôn hòa rất nhiều, một
chút đều đã không giống như là là cô bé hai mươi tuổi.
Nhưng cô đã quen rồi. Qua đi trong năm năm, cô vùi mình tronng đủ loại sách nghiên cứu, chính là như thế này sống qua ngày.
Khi đó, để cho cô kiên trì không từ bỏ quả thật là vì Bùi Tĩnh. Hiện tại, để cho cô kiên trì tiếp tục vẫn như cũ là Bùi Tĩnh.
"Em nói rồi em sẽ lại cố gắng một lần, sẽ tận lực giúp anh làm việc. Mãi
đến ngày nào đó em triệt để kiên trì không được." Tần Như Ngọc đứng ở
trước mặt một phòng tư liệu, ở trong lòng yên lặng nói.
Từ nay về sau, nơi này chính là văn phòng của cô rồi. Cô không cần lại sợ trong lúc vô ý nhìn thấy Bùi Tĩnh.
Phó tổng có thêm một vị thư ký xinh đẹp trẻ tuổi, trong công ty rất nhanh
liền biết, ngoại trừ tầng ba mươi. Nơi này, đối với mấy chuyện Bát Quái
ngoài kia giống như có một màng chắn tự nhiên che lại. Trong mắt bọn họ
chỉ có đủ loại nan đề khoa học, cái khác một mực không quan tâm.
Tần Như Ngọc biết chuyện này, vẫn lại là do bạn nhỏ Bùi Ngôn chạy tới nói cho cô.
"Em hỏi thăm quá, cô gái kia là em gái Ngải Lâm. Chị nói xem cô ta có phải
lạm quyền thiên vị hay không?" Bạn nhỏ Bùi Ngôn mở to một đôi trắng đen
rõ ràng chớp chớp mắt, đen láy nhìn Tần Như Ngọc.
Tần Như Ngọc
chính đang bưng một quyển sách Anh văn thật dày xem, nghe vậy, cũng
không ngẩng đầu lên nói: "Công ty dùng người nghiêm khắc như thế, cô ta
cũng không dám thiên vị đâu."
"Chị không phải là cùng cô ta có mâu thuẫn sao? Vì cái gì phải giúp cô ta nói chuyện?" Bùi Ngôn bỉu môi hỏi.
Tần Như Ngọc cười nói: "Vậy cũng không có thể bẻ cong sự thật nha."
"Chị thật đúng là đơn thuần. Em gái người ta đều nhanh muốn leo lên giường
chú trẻ của em rồi, chị lại vẫn giống như người không có việc gì một
dạng."
Tần Như Ngọc sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhàn nhạt nói: "Em từ đâu lại học được những thứ rối loạn linh
tinh này? Bị mẹ em biết xem thím ấy là như thế nào xử lý em."
"Chị! Chị đừng có mà đi đâm thọc, chẳng thế thì em liền không thích chị rồi." Bùi Ngôn nhíu mày nói.
Tần Như Ngọc lắc đầu, cầm sách xoay người: "Được rồi, chị cái gì cũng không nói. Hiện tại chị muốn xem sách, em có thể tự chính mình đi chơi hay
không?"
Bùi Ngôn nhíu mày: "Chị không phải bảo em gọi chị là dì sao?"
Tần Như Ngọc lại là sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài, không nói gì.
"Chị như vậy thực không tiền đồ." Bùi Ngôn liếc cô một cái. Thấy cô không
nói lời nào, nghĩ nghĩ, thật cẩn thận đến gần: "Chị hẳn không phải thật
sự muốn buông bỏ quên chú trẻ của em rồi đi?"
Tần Như Ngọc thật
sự không biết con cái Bùi gia làm sao có thể Bát Quái như thế. Có vẻ như Bùi tiên sinh không phải người Bát Quái như thế nha?
Cô bỏ sách xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Ngôn coi coi, hỏi: "Em có phải có chuyện gì nghĩ muốn xin chị hay không?"
Chẳng thế thì tiểu gia hỏa này làm sao có thể có lòng tốt như vậy đến đây quan tâm cô?
"Chị... Chị..." Bạn nhỏ Bùi Ngôn bị đoán trúng tâm tư, nhất thời có chút ảo
não, sau đó xoay xoay vặn vặn nói, "Em... Em nghĩ muốn đến tầng ba
mươi."
Thì ra là thế.
Tần Như Ngọc nhất thời hiểu rõ, nhưng mà - -
"Mẹ em không sẽ đồng ý.""Chị không nói cho mẹ không là có thể rồi sao?" Bạn nhỏ Bùi Ngôn cau mày,
giống như một người lớn đang trừng mắt với Tần Như Ngọc.
"Nếu lỡ
bị thím ấy biết đến, chúng ta nhất định phải chết." Ở phương diện này
Tần Như Ngọc lập trường là kiên quyết, người Bùi gia ai cũng có thể đắc
tội một phen, nhưng mà Tô Thi Thi tuyệt đối không thể đắc tội!
"Mẹ em chỉ là sợ em dùng não quá độ về sau biến thành kẻ ngốc, nhưng em chỉ là quá thông minh mà thôi, chỉ là thích mấy thứ này. Cho nên lo lắng
của mẹ hoàn toàn là dư thừa, chị có thể yên tâm, bản thân em sẽ nắm chắc chừng mực."
"Em..." Tần Như Ngọc đau đầu cực kỳ. Tiểu gia hỏa này nhìn liền không giống như là đứa trẻ, quả thực thành tinh rồi.
"Được rồi được rồi, chị biết rõ. Nhưng mà em không thể ở trong này quấy rối,
bằng không chúng ta sẽ lập tức đưa em ra ngoài, về sau lại cũng không
hứa cho em vào được." Tần Như Ngọc nói.
Bùi Ngôn lập tức gật đầu: "Thành giao! Chị yên tâm, em sẽ giúp chị theo đuổi chú trẻ của em."
Tần Như Ngọc trên mặt tươi cười cứng đờ, rất muốn nói, chị không nghĩ muốn cùng với em đạt thành cái giao dịch này nha!
Cô bây giờ đối với Bùi Tĩnh tâm tư đã đặc biệt đơn giản, chỉ là nghĩ muốn đợi ở chỗ này thay cậu chia sẻ công việc mà thôi.
Nhưng mà rất không dễ dàng tĩnh tâm, bởi vì bạn nhỏ Bùi Ngôn quấy rầy, lại từ từ trở nên sinh động hẳn lên.
"Không biết anh ấy hiện tại đang làm gì?" Đợi sau khi Bùi ngôn rời khỏi, Tần
Như Ngọc một người ngồi cạnh cửa sổ, cầm sách nhưng mà một chữ cũng chưa xem đi vào.
Trước mắt cô giống lại hiện ra ngày đó cậu tiến vào
ánh mắt nhìn cô khi đó. Lãnh đạm nhgư vậy, giống như là đang nhìn cấp
dưới chính mình một dạng. Bất cận nhân tình.
"Tần Như Ngọc, mày
có phần tiền đồ có được hay không?" Tần Như Ngọc gõ gõ đầu chính mình,
nhưng mà càng bức bách chính mình không thèm nghĩ đến cậu nữa, lại càng
xuất hiện ở trong đầu cô.
Rất không dễ dàng chịu đựng đến tan
tầm, Tần Như Ngọc nghĩ nghĩ vẫn lại là yên lặng trốn trong gara dưới
tầng hầm, chờ đợi Bùi Tĩnh đi xuống.
Bùi Tĩnh là người điên cuồng làm việc, mỗi ngày phải chờ tới bảy tám giờ mới tan tầm. Nhưng là hôm
nay mới hơn năm giờ, vậy mà ở garage tầng ngầm thấy được cậu.
"Là có chuyện gì sao?" Tần Như Ngọc lặng lẽ theo kịp, đợi xe Bùi Tĩnh lái đi, cô cũng mở một chiếc đuổi theo ở phía sau.
Lúc này đúng là thời gian cao điểm tan tầm, xe dọc theo đường đi nhích
nhích từng chút, đi tới thời gian rất lâu. Khi Tần Như Ngọc nhìn đến
phương hướng xe Bùi Tĩnh chạy tới khi đó, tâm mạnh mẽ trầm một phen.
Đó là đường đi hướng trung tâm thành phố
Trong đầu cô cái thứ nhất nghĩ đến chính là cái người phụ nữ bị cậu giấu ở trong căn hộ kia.
"Khó trách anh lại tan ca sớm." Tần Như Ngọc trong lòng hiện lên quét xuống
chua xót, nhưng mà vẫn lại là khống chế không nổi theo ở phía sau.
"Bùi tổng, giống như có người đi theo chúng ta." Lái xe từ kính chiếu hậu thấy được xe của Tần Như Ngọc, nhíu mày nói.
Bùi Tĩnh chính đang ở trên xe ôm máy tính xử lý một phần văn kiện, nghe vậy ngẩng đầu quay ra sau này nhìn một phen. Khi thấy bảng số xe quen thuộc kia, mâu quang tối sầm một phen, quay đầu lại đối với lái xe nói: "Tiếp tục chạy đi."
Tần Như Ngọc còn không biết chính mình bị phát
hiện, tiếp tục lái xe không nhanh không chậm theo ở phía sau. Đúng là
khi nhìn đến chiếc xe kia là hướng vào đến khu căn hộ ở trung tâm thành
phố kia của Bùi Tĩnh khi đó, cô chỉ cảm thấy huyết dịch chính mình càng
ngày càng lạnh.
"Tần Như Ngọc, mày tới cùng đang làm cái gì?" Tần Như Ngọc hít sâu một hơi, mạnh đánh vào đầu mình một phen, rồi sau đó
đảo quanh tay lái, chạy hướng về phía một con đường khác.
Khi xe Bùi Tĩnh chạy vào tiểu khu khi đó, cậu theo bản năng quay ra sau nhìn một phen, lại mạnh sửng sốt.
Phía sau không có xe.
"Cô ấy không có cùng chạy đến?" Bùi Tĩnh nhíu mày, không biết như thế nào, trong lòng cảm thấy được có chút không thích hợp.
Dựa theo tính tình trước kia của nha đầu này, không đến tường Nam không
quay đầu, chắc chắn sẽ theo tới cùng, thậm chí sẽ xông đi tới muốn cùng
cậu cùng đi lên. Mà lúc này cô vậy mà nửa đường trở về?
"Bùi tổng, cần phải quay lại nhìn xem không?" Lái xe đã, phát hiện đó là xe Tần Như Ngọc, dừng xe lại hỏi.
Bùi Tĩnh nghĩ nghĩ, vẫn lại là lắc đầu, mở cửa xe xuống xe, đi vào căn hộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT