Người nào cũng không nghĩ tới, Hồng Tinh Huy vậy mà sẽ lôi kéo Ôn Ngọc chui vào trong xe rác.
Trước chỗ bọn họ đang lẫn trốn có cái hoạt động tát nước, có sạp bán hàng
rong đang bán áo mưa. Hồng Tinh Huy cầm ba cái áo mưa mặc lên trên ba
người bọn họ, liền mang theo người chui vào trong xe rác đang muốn chạy
ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, bọn họ tại một cái xó xỉnh hẻo lánh xuống xe, chạy tới chỗ khác.
"Hồng Hưng Nhiên, đây là các người dã tính toán kỹ rồi đúng không?" Hồng Tinh Huy sắc mặt âm lãnh, trong mắt đều là hận ý.
Hắn cho rằng tốt xấu gì bọn họ cũng là anh em, anh trai hắn như thế nào
cũng sẽ không quá đáng. Nhưng hắn nghĩ muốn xóa dấu vết, anh trai hắn
cùng với người Hồng gia vốn không giống nhau, lại làm sao có thể sẽ giúp hắn!
Hắn nếu là đến bây giờ còn muốn không rõ mọi chuyện, hắn cũng không xứng làm em trai Hồng Hưng Nhiên rồi.
"Là mấy người các anh cố ý thả em đi đúng không? Anh để cho Hỗ Sĩ Minh vẫn
đi theo em, dùng kế điệu hổ ly sơn nhân cơ hội trốn từ một nơi bí mật
gần đó, làm bộ như theo em thỏa hiệp? Anh thật sự là giỏi lắm!"
Hồng Tinh Huy sờ soạng cái mũi, hừ lạnh: "Đáng tiếc, em hẳn không cho anh như ý!"
Hắn đem Ôn Ngọc lôi kéo, hung tợn nói: "Đi, trở về lại cái khu vui chơi lúc đầu kia!"
Tiểu huynh đệ đáng thương đi theo hắn ngây ngẩn cả người: "Trở về? Vậy... Vậy không phải lập tức cũng sẽ bị phát hiện?"
"Tôi chính là muốn làm cho bọn họ phát hiện!" Hồng Hưng Nhiên cười lạnh,
"Bọn họ không phải muốn cùng tôi chơi trò chơi sao? Tôi liền làm cho bọn họ ngoạn chơi đủ!"
"Lập tức trở về!"
Hắn nói xong, liền
dắt Ôn Ngọc hướng tới một chiếc xe nơi xa đi đến. Cũng không quản chiếc
xe có phải là của bọn họ hay không, trực tiếp đem nhân viên lái xe xuống xe, giành lấy phòng điều khiển.
"Lái xe!"
Hắn nói xong kéo Ôn Ngọc ngồi vào bên trong xe.
Ôn Ngọc thật sự quá đói, ở trên xe thời điểm, bên người đi qua một cô gái
trẻ trong tay đang cầm miếng cánh gà chiên, thân thể của cô làm ra phản
ứng trước khi đại não kịp suy nghĩ (này gọi là tay nhanh hơn não nè),
lập tức đoạt lấy.
"Đi tìm Tần Phong đòi tiền!" Ôn Ngọc mới vừa nói xong này một câu, cửa xe liền ầm một phen đóng lại.
Hồng Tinh Huy sớm đã không sợ hành tung bại lộ, kéo lại cửa xe để cho thủ hạ lái xe.
Từ khi bọn họ cướp đoạt xe đến lúc Ôn Ngọc cướp đoạt gà của người ta, toàn bộ cái quá trình bất quá vài giây, nhanh đến nỗi làm cho người ta phản
ứng không kịp.
Mãi đến xe bọn họ rời đi, hai cái người bị cướp kia mới phản ứng kịp.
Tần Phong bên kia rất nhanh có được tin tức, mang theo người lấy tốc độ nhanh nhất bao vây đến.
Không nói cũng biết, bọn họ đến thời điểm, người đã đi rồi.
"Tần tổng, Hồng nhị thiếu mang theo phu nhân đi khu vui chơi viên khu Âu
châu rồi." Hà Hạo Lâm trong bộ đàm đối với Tần Phong nói.
"Khu vui chơi?" Tần Phong nhướng mày, đây không phải là nơi Hồng Tinh Huy xuất hiện ngay từ đầu sao?
"Không ổn!" Tần Phong trái tim đập mạnh, "Để cho tất cả mọi người đuổi theo" đi!
Hồng Tinh Huy làm sao có thể vô duyên vô cớ quay về chỗ cũ? Chuyện này đã
nói lên hắn muốn làm cái gì! Mà lấy hiểu biết của Tần Phong đối với hắn, hắn làm tuyệt đối hẳn không phải chuyện tốt!
Tần Phong nghĩ đến mấy loại khả năng, mồ hôi lạnh đều đã mau xuống đây rồi.
"Quân nhi, em ngàn vạn lần không thể có việc!" Tần Phong chỉ cảm thấy sốt
ruột trái tim đều phải nhảy ra thân thể, hối hận đến hận không thể giết
mình!
Anh đáng ra đến đi toilet cũng đều phải đi theo cô!
Hồng Hưng Nhiên cùng Hỗ Sĩ Minh cũng nhận được tin tức, hai người tựa hồ sớm có chuẩn bị, đến muốn so với Tần Phong còn sớm hơn. Nhưng ba người cũng chỉ là sau này mới đạt thành thương lượng.
Bọn họ đến thời điểm, Hồng Tinh Huy đã đến chỗ.
"Bọn họ đang ngồi trên tàu lượn!" Hồng Hưng Nhiên đối với Tần Phong đang gấp hừng hực chạy tới nói.
Tần Phong ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt lạnh đến chỗ cực hạn, lập tức kéo áo
người phụ trách viên khu bên cạnh vừa cùng chạy đến nói: "Vì cái gì nơi
này phương tiện không có dừng lại?"
Hiện tại cái tàu lượn kia đúng là đang khởi động! Trên tàu thậm chí còn có vài du khách khác.
Mà Hồng Tinh Huy cùng Ôn Ngọc liền ngồi hai ghế ở trong đó. Hồng Tinh Huy
vừa thấy liền là cố ý, hắn ngồi ở trên chỗ, chính đang lôi kéo tay Ôn
Ngọc theo chân bọn họ chào hỏi.
"Tần Phong, Hồng Hưng Nhiên, các người sẽ hối hận!" Hồng Tinh Huy một bên múa may cánh tay, một bên la lớn.
"Tần tổng... Là... Là..." Người phụ trách sợ tới mức run run nói đều nói không hoàn chỉnh rồi.
"Là tôi để cho họ làm như vậy." Hồng Hưng Nhiên tiếp lời nói.
Tần Phong sắc mặt rùng mình, vung tay một quyền đánh trúng trên mặt Hồng Hưng Nhiên: "Anh có cái tư cách gì làm như vậy!"
Tần Phong thật sự muốn điên rồi!
Anh không hề nghĩ ngợi, một bên bắt đầu cởi tây trang áo khoác hướng cái
tàu lượn đang di chuyển kia đi đến, một bên cùng người phụ trách viên
khu nói: "Lập tức dừng lại cho tôi.""Tần tổng, tàu đã lên quỹ đạo gia
tốc, không cách nào dừng lại được." Người phụ trách viên khu là một
người đàn ông hơn ba mươi mấy tuổi, lúc này sợ tới mức đều nhanh khóc.
Vừa rồi Hồng Hưng Nhiên rõ ràng nói với hắn là Tần Phong yêu cầu khởi động, mà lúc này hiển nhiên không phải chuyện như thế. Nhưng những lời lấy cớ như vậy hắn bây giờ còn chưa nói ra được.
Tần Phong đã bạo nộ rồi!
"Lập tức dừng lại!" Tần Phong lạnh giọng nói, "Tôi nhớ rõ cái tàu lượn này có trang bị hệ thống thắng khẩn cấp!"
"Tần Phong." Hồng Hưng Nhiên đi đến ngăn lại Tần Phong, đồng thời hướng tới
người phụ trách đáng thương kia liếc mắt ra hiệu, để cho hắn trước tiên
đi xuống.
"Anh cút cho tôi!" Tần Phong hiện tại nhìn đều đã chẳng muốn nhìn anh ta.
Người Hồng gia mỗi người đều là biến thái!
"Anh nghĩ qua chưa, nếu hiện tại đột nhiên dừng lại, phu nhân của anh sẽ xảy ra chuyện gì?" Hồng Hưng Nhiên lôi kéo Tần Phong nói, "Anh nhất định
phải tỉnh táo lại, Tinh Huy chính là muốn nhìn đến anh tức giận cho nên
mới cố ý ngồi trên chiếc tàu lượn kia."
Hồng Hưng Nhiên ý tứ cực
kỳ rõ ràng, Hồng Tinh Huy là cố ý. Nếu bọn họ hiện tại dừng hệ thống
khẩn cấp dừng chiếc tàu lượn kia, nói không chừng Hồng Tinh Huy sẽ áp
dụng thủ đoạn cực đoan.
"Shi*t!" Tần Phong một tiếng chửi thầm, căm giận bỏ tay Hồng Hưng Nhiên ra.
"Anh có cái kế hoạch gì?" Tần Phong hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Hồng Hưng Nhiên nhìn cái tàu lượn trên bầu trời đang tăng tốc chạy đến vòng thứ nhất một cái, trầm trầm phun ra một chữ: "Chờ."
"Bụp!" Tần Phong phất tay liền cấp cho anh ta một quyền.
Anh hiện tại hận không thể đánh chết tên khốn kiếp này!
"Hồng Hưng Nhiên, anh đùa lão tử à!" Tần Phong đã triệt để mất đi lý trí. Nếu không phải Hồng Hưng Nhiên cho người ta liều mạng ôm lấy chân của anh,
anh lúc này phỏng chừng đã vọt tới chổ cái tàu lượn kia rồi.
Trong nháy mắt, vệ sĩ của Tần Phong liền cùng vệ sĩ của Hồng Hưng Nhiên đánh thành một đoàn.
Mà bọn họ cũng chưa phát hiện, Hỗ Sĩ Minh giờ phút này chính đang mang
theo một đoàn người khác đang phía dưới đường tàu lượn sẽ đi qua.
Hỗ Sĩ Minh vặn mi nhìn trên bầu trời cái tàu lượn đang bay nhanh qua, cầm
trong tay bộ đàm, thỉnh thoảng lại tuyên bố một cái mệnh lệnh.
Người ngồi trên tàu lượn, nó chính là một trò chơi cảm giác mạnh
Giữa không trung đều là tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Đám du khách đang hưng phấn kia còn không biết lúc này trên chiếc tàu lượn bọn họn
đang ngồi này xảy ra chuyện gì.
Trên đoạn đường uốn lượng kia, Hồng Tinh Huy giống kẻ điên ăn thuốc kích thích một dạng, đang liều mạng quơ cánh tay.
Hắn chẳng những chính mình múa may, lại vẫn gắng phải lôi kéo tay Ôn Ngọc cùng theo múa may.
"Ôn Ngọc, em thấy được sao? Người đàn ông của em hiện tại ở dưới đất bao
nhiêu vô lực? Em thấy rõ ràng, em xem con người chính là vô dụng như
vậy!" Hồng Tinh Huy la lớn.
Gió thoảng bên tai tiếng la hét, lời của hắn nói rất nhanh bị gió thổi tan. Nhưng không trở ngại Ôn Ngọc nghe được.
Ôn Ngọc gắt gao từ từ nhắm hai mắt, đều đã bị dọa hù chết, nào dám nhìn.
"Ôn Ngọc, em nếu còn không mở mắt ra, tôi liền ném em xuống!" Hồng Tinh Huy điên cuồng mà cười nói.
"Anh... Anh khinh người quá đáng!" Ôn Ngọc tính tình bướng bỉnh cũng tới rồi, mở mắt ra một quyền đánh qua.
Cô biết Tần Phong nhất định ở phía dưới nhìn chính mình, hiện tại anh nên
là còn gấp hơn cả cô! Đều là Hồng Tinh Huy cái tên biến thái này, làm
hại chồng cô sợ hãi như thế!
Ôn Ngọc càng nghĩ càng tức giận, nhưng cô ghi nhớ Tần Phong nói không để ý tới lời tên biến thái nói, gắt gao ngậm miệng.
Lúc này, tàu lượn đi tới một chỗ ngoặt, lượn một vòng 360 độ mang đến cảm
giác mất trọng lượng, dẫn tới một trận thét chói tai của đám các du
khách.
Ôn Ngọc che đậy ánh mắt, cũng theo liều mạng thét chói
tai. Nhưng ước số bát quái của cô lập tức rất nhanh dân lên, vụng trộm
mở mắt ra nhìn một cái.
Rồi sau đó, cô liền giống như phát hiện Tân Đại Lục một dạng.
"Giống như cũng không phải khủng bố như thế a." Ôn Ngọc hưng phấn mà phát hiện, tàu lượn này lại vẫn rất vui để ngoạn chơi nha.
Tuy vẫn như cũ khủng bố như thế.
"Người phụ nữ này!" Hồng Tinh Huy nhìn đến cô như vậy, ước số ác ma trong thân thể nháy mắt bạo phát.
Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một con dao găm, trong mắt hiện lên quét
xuống ánh sáng lạnh: "Ôn Ngọc, em nói xem, từ nơi này ngã xuống, sẽ bị
ngã thành thịt vụn hay vẫn lại là bẹp thành thành mấy khối?"
Ôn Ngọc sắc mặt phát lạnh, cô nghe không rõ lắm hắn đang nói cái gì, nhưng thấy được con dao trong tay.
Cô nhìn đến con dao trong tay hắn từ từ đến gần đai an toàn cột vào trên thân bọn họ...
"Anh muốn làm gì?" Ôn Ngọc thét chói tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT