"Thi Thi, anh và em đều đã rõ ràng, đây là chính hắn lựa chọn, chúng ta
không có biện pháp." Bùi Dịch cắt ngang cô, hôn một chút lên cái trán
của cô, ôn nhu nói, "Chờ đến này chính hắn buông bỏ đi."
Hỗ Sĩ
Minh là thật yêu Tô Thi Thi, nhưng đây nhất định là một người không cách nào giành lấy được. Cho nên hắn hiện giờ làm như vậy, còn không phải là muốn ép mình đuổi đi sao.
Chỉ có đợi cho chính hắn thật sự buông bỏ, mới có thể đi tới.
"Không sai, Thi Thi. Em phải tin tưởng Hỗ Sĩ Minh cái người điên kia. Nếu hắn
thật sự muốn rời khỏi Hồng gia mà nói, nhất định sẽ có biện pháp." Tần
Phong cũng đi lên khuyên nhủ.
Anh là người hiểu rõ ràng nhất gút
mắt của hai người bọn họ cùng Hỗ Sĩ Minh kia. Mấy người bọn họ có thể
không kể hiềm khích trước kia đạt tới quan hệ hiện giờ như vậy, kỳ thật
đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tô Thi Thi đương nhiên cũng biết đạo lý này, yên lặng gật gật đầu.
Cô chỉ là không hy vọng, có người bởi vì cô mà không hạnh phúc. Hận thù
giữa bọn họ cùng Hỗ gia trước kia, đã lật sang một trang mới. Lúc trước, cô khuyên Bùi Dịch buông bỏ, chính mình cũng cô cũng cần buông bỏ.
"Thi Thi, cô không cần khổ sở rồi. Trước tôi nghe được một tin Bát Quái, có
người đem Hỗ Sĩ Minh cùng Hồng Tinh Huy hai người ra so sánh, nói Hồng
Tinh Huy gặp được Hỗ Sĩ Minh, còn chưa biết chắc hai người người nào sẽ
chịu thiệt đâu." Ôn Ngọc cũng an ủi.
Tô Thi Thi quay đầu nhìn cô: "Cô không sợ Hồng Tinh Huy lại tiếp tục quấn lấy cô rồi hả?"
Ôn Ngọc vẻ mặt lờ mờ: "Hắn không phải bị Hỗ Sĩ Minh bắt đi sao?"
Cô nói xong lập tức khẩn trương hẳn lên, sợ hãi nhìn Tần Phong: "Anh không phải mới vừa nói đã không cần sợ hắn sao? Có phải Hỗ Sĩ Minh thật sự
đánh không lại Hồng Tinh Huy hay không..."
"Không thể nào. Em
cũng nhìn đến vừa rồi tư thế kia. Hồng Tinh Huy hiện tại làm sao có thể
là đối thủ của Hỗ Sĩ Minh." Tần Phong lập tức nói, đồng thời trừng mắt
nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Anh dỗ bạn gái dễ dàng lắm sao? Tô Thi Thi cái người không lương tâm này vậy mà lại vẫn phá.
Mấy người vừa nói một bên hướng tới biệt thự đi đến, không có phát hiện nơi xa, dưới cây đại thụ ven đường, đứng một người.
Một cậu nhóc mười sáu tuổi, ở trong này đã đứng một đoạn thời gian rất dài. Trước khi Tô Thi Thi bọn họ xuất hiện, cậu liền ở trong này.
Trên tay cậu cầm hai cái điều khiển từ xa, nơi xa có hơn mười cái máy bay
không người lái đậu ở trên bãi cỏ, chính đang chờ mệnh lệnh của cậu.
Từ lúc biết Hồng Tinh Huy mang theo người đến đây thời điểm, cậu liền mang theo mấy thứ gì đó của mình chế ra hừng hực chạy tới rồi.
Chỉ tiếc, mấy thứ gì đó của cậu không thể phát huy được công dụng.
Mà lúc này, ánh mắt Bùi Tĩnh thất thần nhìn phía trước truy tìm một bóng dáng màu lam, nhìn đến đặt biệt chăm chú.
Tần Như Ngọc chính đang đứng sau lưng cậu, cũng đứng yên thật lâu. Nhưng
Bùi Tĩnh vẫn nhìn Tô Thi Thi bọn họ, không có phát hiện cô bé.
Cô bé lặng lẽ đi về phía trước hai bước, có thể thấy rõ ánh mắt Bùi Tĩnh.
Chỉ liếc mắt một cái, lòng của cô bé liền bùng một tiếng, hung hăng chấn động một cái.
Cô bé chưa từng có thấy qua Bùi Tĩnh lộ ra ánh mắt như vậy. Ở trong ấn tượng của cô bé, Bùi Tĩnh vẫn đều là lãnh khốc trầm mặc, cao lãnh giống như không ăn nhân gian khói lửa thần tiên.
Nhưng hiện tại ánh mắt của cậu là chuyện gì xảy ra?
Quyến luyến, mê mang, thống khổ? Lại vẫn mang theo thâm sâu bất đắc dĩ.
Này - - rõ ràng là giữa tình nhân mới có thể có được! Tựa như Tần Như Ngọc tương tư đơn phương Bùi Tĩnh một dạng.
"Không cần đi theo tôi." Bùi Tĩnh không biết từ lúc nào đã phát hiện Tần Như
Ngọc, thấy cô bé muốn đi đến, xoay người rời đi rồi. Đến mấy thứ gì đó
trên mặt đất đều không có lấy.
"Bùi Tĩnh!" Tần Như Ngọc vội vàng đi theo, có rất nhiều lời cũng muốn hỏi cậu.
Bùi Tĩnh cho tới nay đều đã cực kỳ không thích cô bé đi theo chính mình,
lúc này lại càng bước nhanh hơn, đến sau cùng rõ ràng chạy.
"Chết tiệt, không cho anh chạy!" Nếu là trước đây, Tần Như Ngọc có lẽ thật sự không dám tiếp tục đuổi theo.
Nhưng cô nhớ tới ánh mắt vừa rồi Bùi Tĩnh nhìn người khi đó cái loại này, trong lòng bất an, chết sống đi theo.
Hai người đều đã chạy trốn thở hồng hộc. Sau cùng, Tần Như Ngọc tại một con đường mòn cách nhà hơn mấy ngàn mét tìm được Bùi Tĩnh.
Cậu đang ngồi ở trên ghế đá ven đường ngẩn người. Nơi này đi tiếp qua một chút, chính là khu vực thôn Thành Trung rồi.
"Bùi Tĩnh, anh có phải thích chị dâu anh hay không?" Tần Như Ngọc đi lên
liền là quăng một quả bom hạn nặng, một chút cũng không cho Bùi Tĩnh lùi bước.
"Ngậm miệng!" Bùi Tĩnh sắc mặt cứng đờ, đứng lên liền đi.
Tần Như Ngọc giống như keo dính chuột một dạng đuổi theo, lải nhải nói: "Em không phải đứa trẻ, em biết cái loại ánh mắt này của anh. Anh rõ ràng
chính là thích chị dâu mình."
"Bùi Tĩnh, đó là vợ của anh trai anh, anh làm sao có thể thích chị ấy!"
"Tôi bảo em ngậm miệng em không có nghe thấy sao?" thiếu niên vào thời kỳ
đổi giọng bởi vì phẫn nộ, thanh âm càng thêm cổ quái hơn.
Bùi Tĩnh nhíu mày trừng mắt Tần Như Ngọc, thực đang có chút giận.
Tần Như Ngọc lui về sau một bước, vành mắt đã đỏ: "Nếu em nói không phải
thật sự, anh sẽ chẳng thèm ngó tới. Anh xem đi, anh tức giận, điều này
đã nói lên em nói đúng."
"Vì cái gì? Chị ấy là chị dâu của anh, anh làm sao có thể thích chị ấy!" Tần Như Ngọc khóc hỏi.
Cô bé từ lần đầu tiên nhìn đến cậu liền thích đi theo cậu. Trước đây tuổi
còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ là cảm thấy được người anh trai so với cô bé lớn hơn một tuổi này rất lợi hại, muốn kề cận cậu.
Hiện giờ,
cô bé cũng mười lăm tuổi, đã đến lúc có mối tình đầu thời niên thiếu.
Lại thêm cô những năm qua ở nước ngoài lớn lên, so với những cô bé cùng
tuổi muốn trưởng thành sớm rất nhiều. Hiện tại, tình yêu những thứ này
cũng biết một chút.
Cô biết chính mình là thích Bùi Tĩnh, biết cậu thích Tô Thi Thi, nhất thời rất khó chấp nhận.
Bùi Tĩnh vốn dĩ nghĩ muốn rời đi, nhưng nghĩ đến tính tình Tần Như Ngọc, vẫn lại là giữ lại.
Cậu so với Tần Như Ngọc muốn cao hơn một cái đầu, lúc này trên cao nhìn
xuống nhìn cô bé, vẻ mặt thâm trầm có chút không phù hợp tuổi tác.
"Thích ai là chuyện của riêng tôi. Em đã không phải trẻ con, biết cái gì nói nên, nói cái gì không nên nói."
"Như thế nào, anh còn muốn bịt miệng của em?" Tần Như Ngọc nổi giận đùng đùng trừng mắt với cậu.
"Tôi không có khả năng này. Nhưng nếu em nghĩ muốn tôi đời này đều không để ý đến lời của em nói, cứ việc dựa vào lý trí của em đi làm đi." Bùi Tĩnh
nói xong liền đi về phía trước.
Tần Như Ngọc sửng sốt, vội vàng
đuổi theo, cầu xin tha thứ nói: "Em sẽ không cùng bất luận người nào
nói. Thím Thi Thi sẽ không biết, anh không thể không quan tâm em."
Bùi Tĩnh nhìn về phía trước, âm thanh nhàn nhạt: "Ai nói tôi thích chị dâu tôi? Chị ấy là của anh trai tôi."
"Thật sự?" Tần Như Ngọc ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ cô bé thật sự nhìn lầm rồi?
Chỉ là Bùi Tĩnh không nói gì. Cậu nói xong một câu kia liền trực tiếp đi tới.
Cậu từ nhỏ đã nghịch ngợm, lúc nói dối lấp liếm cho qua chuyện có đôi khi
đến anh trai cậu Bùi Dịch đều đã phát hiện không được. Chẳng qua là lừa
gạt một cô bé mười lăm tuổi, đối với cậu đương nhiên dễ như trở bàn tay.
"Bùi Tĩnh, mày hôm nay quả thật đầy đủ ngu ngốc." Bùi Tĩnh có chút buồn bực
chính mình. Cậu làm sao có thể dễ dàng để lộ ra cảm xúc của mình như
vậy, còn bị nha đầu Như Ngọc kia nhìn thấy rồi.
Cậu nhóc thật là thích Tô Thi Thi, thích chính chị dâu của mình. Bí mật này, chỉ có cậu tự mình biết.
Trước đây ở trước mặt Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, cậu che dấu hết sức tốt. Đến
chính cậu cũng không biết, đoạn cảm tình này là từ lúc nào biến chất.
Có lẽ là Tô Thi Thi lần đầu tiên đánh mông cậu thời điểm, có lẽ là lúc Tô
Thi Thi liều lĩnh đi vách núi Tây Sơn kia cứu cậu, cũng có lẽ là khi Tô
Thi Thi vì cậu khóc đau lòng vì cậu.
Cậu ngay từ đầu không rõ,
chỉ là muốn bảo vệ chị dâu mình, cho nên đi nghiên cứu các loại đồ vật
ly kỳ cổ quái, thiếu chút nữa đem căn nhà cũ ở phòng cũ vùng ngoại thành làm cho bùng nổ rồi.
Ngay khi cậu mơ hồ cảm thấy được cảm xúc
của chính mình có phần không thích hợp thời điểm, cậu bắt đầu điên cuồng nhảy lớp, lấy thành tích hơn người thi vào trường học chính cao cấp,
hơn nữa thần tốc tiến vào sở nghiên cứu làm việc.
Không ai biết,
cậu kỳ thật chỉ là muốn chạy trốn phòng tránh cùng Tô Thi Thi sớm chiều ở chung mà thôi. Người chị dâu này của cậu, luôn luôn lo lắng cậu, hết
sức quan tâm đến cậu. Chỉ có khi cậu ở tại trường học bận rộn với nghiên cứu mới yên tâm được, cho nên, cậu khiến cho cô yên tâm.
Bùi Tĩnh đè lại ngực của chính mình, có chút rầu rĩ.
Đây là phần tình cảm vĩnh viễn không thể nói ra miệng, chỉ là thuần túy
thích một cô gái lần đầu tiên chân chính quan tâm chính mình. Không có
nhiều ý nghĩ ghê tởm như vậy, chỉ là đơn thuần thích.
"Nha đầu
này, làm sao có thể biết được chứ." Bùi Tĩnh lườm nha đầu đang ở bên
cạnh thở phì phì một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Chính là vì tuổi tác của Tần Như Ngọc còn nhỏ, sẽ không hiểu được, cho nên cậu đến dục vọng giải thích đều không có.
Mà tin tức Hỗ Sĩ Minh đem Hồng Tinh Huy xách đi, rất nhanh liền truyền ồn
ào huyên náo. Hồng Hưng Nhiên nơi đó đương nhiên cũng nhận được tin tức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT