Edit: Hương Cyndi

Tô Thi Thi cuộn nắm đấm càng lúc càng chặt, móng tay cắm vào da thịt, đâm mạnh vào đến khi làm cô đau. Cô cắn chặt răng, bất chấp nhìn Đoàn Kế Hùng.

Cô rất muốn hỏi ông ta một câu, rốt cuộc có tim hay không. Bà nội cô vì ông ta mà trả giá nhiều như vậy, giúp Đoàn gia của ông ta vượt qua những năm tháng khó khăn nhất, rốt cuộc ông ta có lương tâm không?

Cô tiến lên một bước, nhìn Đoàn Kế Hùng, trong mắt đều sự xa xăm hoang vu: "Tôi luôn muốn thay bà nội tôi hỏi ôngmột câu, lương tâm của ông có phải bị chó ăn mất rồi không?"

"Mày!" Sắc mặt Đoàn Kế Hùng trầm xuống, giận đến nỗi giơ tay phải lên định đánh cô. Ông ta hít sâu một hơi, kìm nén tức giận nói: "Có hai con đường, tự lựa chọn đi."

Tô Thi Thi cười nhạt: "Lựa chọn ư? Ông cho rằng là mình là ai chứ? Trang viên Đoàn gia là của một mình ông chắc? Ông đừng quên, ở nơi này tôi cũng có phần! Toàn bộ Đoàn gia của ngày hôm nay cũng có phần của tôi! Các người có thể thất tín bội nghĩa, có thể ép mẹ tôi với bà nội bỏ qua toàn bộ những thứ này của Đoàn gia, nhưng là không có nghĩa là có thể chiếm đoạt tất cả!"

"Đoàn Kế Hùng, ông nghe kỹ cho tôi, tôi có một phần ba cổ phần của công ty Đoàn gia, đây là ban đầu các người đã ký trên giấy trắng mực đen cho ông bà ngoại tôi vì đã giúp Đoàn gia các người. Không sai, tôi nghĩ là thấy thật khinh thường. Nhưng bây giờ tôi đột nhiên đổi ý rồi, tôi quyết định muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về tôi!"

"Để cho tôi đi ư, sao tôi lại phải đi, ở đây có một phần ba cổ phần thuộc về tôi, sao tôi lại phải đi chứ?" Tô Thi Thi càng nói, giọng lại càng lạnh.

Bọn họ thật cho rằng trước kia bọn họ ép mẹ cô ký thỏa thuận từ bỏ tài sản, cô thực sự không biết sao?

Cô nhẫn nhịn né tránh mọi lúc, nhưng nhận được thứ gì? Tô Thi Thi tin tưởng cô lần này đi, cô với bà nội cô có thể an toàn, người Đoàn gia không từ thủ đoạn nào trình độ của cô vĩnh viễn không theo kịp.

Nói không chừng chân trước cô rời khỏi nơi này, chân sau cô với bà nội cô liền xảy ra chuyện, sao cô không dũng cảm theo chân bọn họ đấu tới cùng chứ!

"Mày đang nói bậy cái gì đấy?" Sắc mặt Đoàn Kế Hùng liền lập tức thay đổi, Tô Thi Thi dứt khoát vạch trần vết sẹo trong lòng mà ông ta không dám đối mặt nhất.

"Tôi nói cái gì ông hiểu rất rõ, tôi chỉ muốn để cho ông biết rằng, tôi muốn ở chung một chỗ với Bùi Dịch, ai cũng không thể ngăn cản." Tô Thi Thi nói xong rồi nắm lấy tay Bùi Dịch.

Nếu như không có người đàn ông này, thì bây giờ cô cũng chẳng có dũng khí lớn như vậy.

Ôi mẹ ơi, chị nhà phản công (

Là những lời trước kia của Bùi Dịch đã nói với cô, để cuối cùng cô mới hoàn toàn dám đứng lên. Người hiền hay bị bắt nạt, đạo lý này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cô để bản thân mình mạnh mẽ hơn, quyết không lùi bước nữa.

Bùi Dịch nghe thấy lời của cô, trong con ngươi thoáng qua vẻ ấm áp, nắm tay cô, nói với Đoàn Kế Hùng: "Lão già chắc cũng đã nghe thấy rồi chứ, Thi Thi đã lựa chọn rồi."

"Em mau đi làm thôi, sắp trễ rồi đấy, chúng tôi cáo từ trước." Bùi Dịch nói xong, khom người ôm lấy Tô Thi Thi, đặt cô lên lưng ngựa, sau đó tung người nhảy một cái, cũng ngồi lên.

Chân dài kẹp một cái, ngựa đen liền tăng tốc, vọng lại một tràng tiếng vó ngựa.

"Các người..." Đoàn Kế Hùng thiếu chút nữa thì xỉu vì tức.

"Phản rồi, tất cả đều phản rồi! Các người vẫn cho là ta không trị được các người chắc!" Đoàn Kế Hùng chỉ ngón tay vào Đoàn Hoà Dự nói: "Mang người đàn bà Phương Ngọc Hoa kia tới đây cho tôi! Tôi muốn hỏi xem rốt cuộc bà ta đã dạy dỗ cháu gái thế nào!"

"Đáng chết, tôi sẽ không tha cho các người." Đoàn Kế Hùng nói xong, tức giận xoay người đi vào trong phòng.

Đoàn Hòa Dự nghe xong lập tức lui xuống.

Bên ngoài viện, Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi ngồi trên ngựa, tâm tình có vẻ rất tốt: "Biểu hiện vừa rồi của em anh rất hài lòng."

Tô Thi Thi mím môi: "Lại muốn khen tôi sao? Đó là tài năng diễn bẩm sinh rồi."

Trong mắt Bùi Dịch lóe lên một nụ cười, chỉ là rất nhanh đến ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra. Anh thấy cô gái nhỏ rõ ràng rất lo lắng nhưng cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, xoa xoa tóc cô nói: "Bà nội em ở nơi đó anh đã phái người đến bảo vệ rồi, không cần lo lắng."

Người Tô Thi Thi cứng đờ, chợt quay đầu nhìn anh, thật lòng nói: "Cám ơn anh."

Tại sao người đàn ông này luôn để cho cô cảm động như vậy chứ.

"Cô bé, em sắp đi làm muộn rồi đó" Bùi Dịch ghé vào bên tai Tô Thi Thi, thấp giọng nói.

Tô Thi Thi "A" lên một tiếng thét chói tai, cảm động lập tức chạy mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vội vàng thúc giục: "Nhanh lên một chút đi!"

Bây giờ cô cũng không dám đến muộn, nếu không lại bị Khúc Hồng Mai kia với mấy kẻ tiểu nhân khác gây khó dễ nữa.

Ngựa đột nhiên tăng tốc độ lên, tiếng vó ngựa vang lên, tựa hồ như muốn xuyên suốt cả tòa trang viên.

Ba người Đoàn Chấn Ba trơ mắt nhìn Bùi Dịch hai người bọn họ ở bên cạnh cưỡi ngựa phóng nhanh như tên bay qua, phổi bị đè nén cũng sắp nổ tung.

Lúc này Đoàn Chấn Ba mới kịp phản ứng lại, vừa rồi mình quýnh lên nên đã dứt khoát đuổi con gái nhỏ ra ngoài, để cho Bùi Dịch bọn họ nhìn thấy chuyện cười nhà mình, đây là mặt mũi cũng bị mất hết rồi.

Chờ sau khi bọn họ đều đã đi, ở một góc sân trong vườn, Hồng Cầm đỡ Nhậm Tiếu Vi, từ từ bước ra.

"Vừa rồi sao phu nhân tại sao không khuyên thiếu gia ạ?" Hồng Cầm buồn bực hỏi.

Nhâm Tiếu Vi thở dài nói: "Cô cũng không phải không biết tính cách của Tiểu Dịch, vừa rồi nếu tôi đi ra ngoài cũng không thể ngăn cản chuyện gì."

Từ lúc mới thấy Bùi Dịch cưỡi ngựa tới, bà cũng biết sẽ có chuyện xấu xảy ra, nhưng mà cuối cùng người gặp họa lại là Đoàn Ngọc Lộ.

"Đáng thương cho cái tâm tư đơn thuần của đứa trẻ đó." Nhâm Tiếu Vi lắc đầu một cái.

"Tâm tư của nhị tiểu thư có lúc nào là đơn thuần chứ? Đơn giản là ngu xuẩn." Hồng Cầm cũng lắc đầu thở dài nói: "Bây giờ lão gia bực bội như vậy, gặp nạn còn chưa phải là người sao."

"Tôi không sao." Nhâm Tiếu Vi ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời xa xăm, sâu xa nói: "Sớm đã thành thói quen."

Từ cái ngày bà quyết định gả cho Đoàn Kế Hùng, bà cũng biết sau này mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Hồng Cầm đau lòng đỡ bà, thấp giọng nói: "Cố gắng chịu đựng một chút, chỉ cần chờ Tĩnh Đồng đi học, lớn một chút thì tốt rồi."

Nhắc tới con trai nhỏ, trên mặt Nhâm Tiếu Vi thoáng qua vẻ ấm áp, nói với bà: "Đi nấu cho lão gia một bát canh, tức giận như vậy, giúp ông ấy an ủi một chút."

"Vâng." Hồng Cầm nói rồi, liền lập tức đi về hướng phòng bếp.

Sau khi bà rời đi, sự ấm áp trên mặt Nhâm Tiếu Vi từ từ biến thành lạnh như băng. Sắc mặt bà không đổi đứng tại chỗ một lúc, mới lần nữa bày ra một dáng vẻ nhu nhược, hướng nội thất đi tới.

Chồng bà tức giận như vậy, bà làm vợ, theo lý cũng phải đi an ủi một chút.

"Vừa rồi bà đi đâu thế? Bà không thấy dáng vẻ của con trai bà đâu? Nó là muốn tạo phản rồi!" Đoàn Kế Hùng thấy Nhâm Tiếu Vi đi vào, lập tức nghiêm mặt nói.

Nhâm Tiếu Vi nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi tôi ở một bên xem."

"Bà..." Đoàn Kế Hùng giận đến nỗi từ trên ghế đứng lên, Nhâm Tiếu Vi lập tức tiến lên đỡ ông ta, an ủi: "Trước hết ông đừng nóng giận, ông không suy nghĩ một chút tới tính tình của Tiểu Dịch đi, nếu như vừa rồi tôi cũng ở đó, đoán chừng nó lại càng gây chuyện hơn."

"Nói sao thì từ đầu tới cuối nó cũng chưa nói cái gì, tất cả những chuyện này còn không phải là Tô tiểu thư cùng Đoàn Ngọc Lộ gây ra sao? Nhắc tới Ngọc Lộ cũng thật là, nói chuyện cũng không nhìn hoàn cảnh một chút. Tôi đoán là bởi vì chính cô ta nói những lời đó, mới để trong lòng Tiểu Dịch có vướng mắc, cho nên vừa rồi nó mới..."

Nghe bà ta nói thế, Đoàn Kế Hùng cũng bình tĩnh lại.

"Thằng Chấn Ba vô dụng kia, dạy con gái không tốt, công ty cũng quản không xong, còn không bằng lúc đầu tôi thẳng tay bóp chết nó." Đoàn Kế Hùng tức giận nói.

Nhâm Tiếu Vi thu lại ánh mắt, đi tới xoa ngực cho ông ta, dịu dàng nói: "Ông chớ bị nó chọc tức, con cháu tự có phúc của con cháu, mặc dù con cả không quản lý công ty tốt, nhưng là cũng không phạm sai lầm gì quá lớn, ông hãy cố gắng chờ thêm vài năm nữa, thêm mấy năm nữa, chờ Tĩnh Đồng của chúng ta trưởng thành thì tốt rồi."

"Ai, cũng chỉ có thể như vậy." Đoàn Kế Hùng thở dài, trong lòng lại suy nghĩ tới nhiều chuyện khác.

Ông ta vỗ vỗ tay Nhâm Tiếu Vi nói: "Thân thể của bà không tốt, về nghỉ ngơi đi, tôi vào thư phòng."

Nhâm Tiếu Vi gật đầu một cái, đỡ ông ta.

Đoàn Kế Hùng đến thư phòng liền gọi điện thoại cho con trai lớn là Đoàn Chấn Ba, để cho ông ta tới một chuyến.

Đoàn Chấn Ba vốn còn đang phiền não muốn xin tội với cha thế nào, nhận được điện thoại lập tức liền chạy tới.

"Cha..."

"Đừng gọi tao là cha, chuyện hôm sau này sẽ tìm mày tính sổ." Đoàn Kế Hùng lạnh giọng cắt đứt nói: "Kêu mày tới, là muốn cho mày mau chóng kết duyên Ngọc Tường với Bùi Dịch, phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, đạo lý này hẳn là mày hiểu chứ."

"Ngọc Tường?" Đoàn Chấn Ba cả kinh trợn to mắt, mặc dù trước kia cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Bùi Dịch, ông cũng đã sớm từ bỏ nghĩ ấy trở về.

Đoàn Kế Hùng thấy dáng vẻ ngạc nhiên của con trai, càng tức giận, mắng: "Ngay cả chuyện này cũng làm không xong sao?"

"Không phải đâu, cha, con biết, con nhất định sẽ cố gắng hoàn thành" Đoàn Chấn Ba trong lòng cực kỳ đắc ý, nếu quả thật có thể làm cho Bùi Dịch cưới con gái lớn của ông, đối với ông ta mà nói như hổ thêm cánh, sau này địa vị ở Đoàn gia so với bây giờ nhất định sẽ cao hơn rất nhiều, không giống như bây giờ, động một tí là bị cha ông cắt chức thật nguy hiểm.

"Ngoài ra thì chuyện của công ty điều ra đến đâu rồi?" Đoàn Kế Hùng hỏi. Mặc dù không thích đứa con trai này, nhưng bây giờ người có thể tin tưởng, cũng chỉ có con trai ruột này.

Sắc mặt Đoàn Chấn Ba nghiêm lại, lập tức nói: "Cha, cha nói không sai, quả nhiên có người âm thầm đối nghịch với chúng ta."

Đoàn Kế Hùng một quyền đập lên mặt bàn, lạnh giọng nói: "Điều tra cho ta!"

"Đừng để ta biết là ai, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play