"Lý Hinh Nhi lại đi tìm Hồng Tinh Huy rồi hả ?" Hậu hoa viên trong biệt thự , Ôn Ngọc chính đang tựa vào trong lòng Tần Phong ăn mâm xôi, nghe được tin tức này thiếu chút nữa bị sặc rồi, "Cô ta sao lại ngốc như thế?"

Tần Phong không quá cảm thấy hứng thú bình luận: "Quả thật cực kỳ ngốc."

Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Hà Hạo Lâm, nói bọn họ theo dõi được Lý Hinh Nhi gọi điện thoại cho Hồng Tinh Huy.

"Cô ta đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn." Ôn Ngọc đứng thẳng, nhìn Tần Phong nói, " anh hảo hảo lợi dụng người ta, giúp cô ta chút đi."

Tần Phong dịu dàng vuốt tóc của cô, ôn nhu nói: "Anh đã cho cô ta cơ hội. Chính cô ta không muốn, trách không được người khác."

"Vậy... Được rồi." Ôn Ngọc cúi đầu.

Cô nghe xong nhiều tin tức kình bạo như vậy, đối với loại chuyện này quen thuộc hết sức. Bất quá là Lý Hinh Nhi muốn bên người giàu có đi nịnh bợ Hồng Tinh Huy.

"Cô ta là muốn nhờ vào tin tức bán đứng chúng ta đi?" Ôn Ngọc rầu rĩ nói, "Cô ta cũng quá coi trọng em rồi."

Hồng Tinh Huy quấn lấy Ôn Ngọc, một mặt là bởi vì không giành được đến, còn có một phần nguyên nhân không thể bỏ qua chính là Tần Phong một kẻ địch cường đại như vậy khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.

Một khi đạt được, hắn tuyệt đối lập tức liền ném.

Lý Hinh Nhi đặt tiền cược trên người Ôn Ngọc, hiển nhiên tính nhầm rồi.

"Em hôm nay sao lại thông minh như thế?" Tần Phong hôn lên trán Ôn Ngọc một, trêu ghẹo nói.

Ôn Ngọc sắc mặt đỏ lên, có chút không vui nói: "Anh nói thế giống như trước đây em cực kỳ ngu dốt tựa như."

Đây cũng không phải là một đề tài hay. Tần Phong rất nhanh dời đi đề tài: "Ăn nhiều như vậy, mau đứng dậy đi tản bộ."

Anh nói xong liền lập tức kéo Ôn Ngọc dậy, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản đối.

Ôn Ngọc lặng lẽ nhìn anh một, dù gì cũng là cùng ngủ chung một giường bên nhau nhiều năm như vậy, anh suy nghĩ cái gì cô cũng là có thể nhìn ra vài phần.

Tựa như lúc này, anh cố ý làm như chuyện gì cũng đều không có, càng là bày tỏ chuyện kia cực kỳ khó giải quyết.

"Tần Phong..." Ôn Ngọc muốn hỏi chút gì.

"Uh'm?" Tần Phong quay đầu hướng về phía cô cười cười.

Ôn Ngọc há miệng thở dốc, sau cùng vẫn lại là lắc lắc đầu: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi."

Tần Phong sửng sốt, gật gật đầu, ôm cô hướng tới trong biệt thự đi đến.

Mà sau khi Ôn Ngọc ngủ say, anh cả một đêm đều không có ngủ.

Dù sao cũng là có một mạng người đang ở trên tay anh, anh nhìn người phụ nữ bên cạnh đang ngủ say, trong lòng cũng cực kỳ xoắn xuýt.

Anh là tuyết đối không thể dùng Ôn Ngọc đi đổi, nhưng mà cũng không có khả năng cứ như vậy mặc kệ không quản.

Hồng Tinh Huy từ buổi sáng hôm qua gọi xong cú điện thoại kia liền vẫn không có tin tức, hiện tại toàn bộ Bắc Kinh đều đang chú ý đến cô bé đang mất tích kia. Mọi người suy đoán đủ kiểu, tin tức loại gì đều có.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tần Phong liền rời giường, không có đánh thức Ôn Ngọc.

Nhìn cô nằm ở trên giường ngủ yên, Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống nhu ý, cuối người tại trên trán cô hôn một mới rời đi.

"Tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong." Quản gia thấy Tần Phong đi xuống, tiến lên nói.

Tần Phong xoa xoa mi tâm: "Tôi không khẩu vị." Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, nói, "Hôm nay trông chừng kỹ Ôn tiểu thư, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều không được để cho cô ấy rời khỏi biệt thự."

Quản gia ngẩn ra, gật gật đầu: "Tôi biết rõ."

Tần Phong vuốt cằm, xoay người đi ra cổng.

"Chuyện kia đối với tiên sinh nhất định tạo thành rất nhiều quấy nhiễu đi?" Quản gia nhìn bóng lưng Tần Phong rời đi, khẽ thở dài một.

Ông là từ khi biệt thự xây dựng xong mới đến đây làm quản gia, cũng không biết chuyện giữa Tần Phong cùng Ôn Ngọc trước kia. Chỉ biết là hiện tại rất nhiều người đều đã đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần Phong, đều đã hy vọng có thể nhanh chóng tìm đến cái cô bé mất tích kia.

Tần Phong vốn là đi một chuyến đến thôn Thành Trung, sau đó mới về công ty.

Anh vừa đến văn phòng, Hà Hạo Lâm liền chạy đến.

"Hồng nhị thiếu có hành động rồi." Hà Hạo Lâm cầm một phần tư liệu đưa cho Tần Phong, "Hắn vừa rồi phái một lượng lớn vệ sĩ đi khu biệt thự Tây Sơn rồi. Chúng ta cũng là vừa vặn mới xác định, hắn dùng danh nghĩa người khác ở nơi đó mua một khối bất động sản, ngay tại... Ngay tại bên cạnh biệt thự của người."

Tần Phong sắc mặt mạnh lạnh xuống, khóe miệng xẹt qua quét xuống châm chọc cười: "Xem ra, hắn vì ngày này thật sự là nhọc lòng. Thông báo vệ sĩ bên Tây Sơn, mỗi giờ bất định phải đến chào hỏi vị hàng xóm mới này!"

Hà Hạo Lâm mạnh khẽ run rẩy, cười khan nói: "Đây không phải muốn bứt dây động rừng sao?"

Tần Phong cười lạnh: "Hắn gióng trống khua chiêng như vậy, không phải là để cho chúng ta đi quấy rầy sao?"

Anh nói xong, nhìn Hà Hạo Lâm liếc mắt một: "Ngoại trừ vệ sĩ trong biệt thự, người còn lại toàn bộ đều phái đến Tây Sơn đi. Cần phải để cho Hồng nhị thiếu biết, tôi đối với chuyện này có bao nhiêu khẩn trương!"

"Vâng!" Hà Hạo Lâm trong lòng một trận ác hàn.

Boss nhà anh chẳng những trở mặt nhanh, đến hành động cũng càng ngày càng lợi hại rồi !

Đợi sau khi Hà Hạo Lâm rời khỏi, Tần Phong ngồi ở trên ghế hãm nhập đến chỗ trầm mặc.

"Anh sẽ làm như thế nào đây?" Tần Phong nhíu mày, không ngừng suy nghĩ hành động Hồng Tinh Huy khả năng sẽ làm tiếp theo, suy đoán lại phủ định, phủ định lại lần nữa suy đoán.

Anh nhất định phải tận lực biết chuẩn xác hành động tiếp theo của Hồng Tinh Huy, tuyệt đối không cho phép có sơ xuất!

Khu biệt thự Tây Sơn trong hoa viên một tòa nhà phong cách Châu Âu, Hồng Tinh Huy ngồi ở trong hoa viên trên lầu hai, hưởng thụ nhìn tòa biệt thự bên cạnh kia.

"Bảo bối, năm năm, em quả nhiên một chút cũng không nghĩ muốn tôi. Bất quá không sao cả, tôi sẽ cho em sau này đời này đều đã chỉ nghĩ muốn tôi." Hồng Tinh Huy trong mắt hiện lên quét xuống lạnh lẽo, nhìn thoáng qua trợ lý đang đứng phía sau, "Chuyện an bài như thế nào?"

Hồng Kỳ Ngôn tiến lên, cung kính nói: "Tần tổng bên kia hẳn là đã nhận được tin tức, bọn thủ hạ hồi báo, anh ta phái một lượng lớn nhân lực hướng về bên này."

Hồng Tinh Huy nghe xong, trầm mặc một phen, nheo lại mắt hỏi: "Cậu nói xem bây giờ anh ta có phải quá thiếu kiên nhẫn rồi hay không ?"

Năm năm qua, hắn cùng Tần Phong tranh đấu gay gắt nhưng chưa từng kết thúc quá, vẫn lại là lần đầu tiên gặp được Tần Phong vội vàng xao động như vậy.

Hồng Kỳ Ngôn châm chước trả lời: "Trước kia nhiều lắm tính làm trò trẻ con, chuyện lần này ảnh hưởng dù sao bất đồng. Huống chi..."

Hắn nhìn nhìn bên cạnh, thật cẩn thận nói: "Dù sao hiện tại chúng ta đến ở bên cạnh chỗ Ôn tiểu thư, Tần tổng quan tâm sẽ bị loạn cũng là có khả năng."

"Vậy cũng chỉ là có khả năng mà thôi. Tôi không thích ngoài ý muốn, Tần Phong cùng Bùi Dịch trên thân mấy người kia ngoài ý muốn nhiều lắm, tôi cũng không muốn làm cái Hỗ Sĩ Minh thứ hai ." Hồng Tinh Huy lãnh đạm nói, "Đem nha đầu kia mang đi."

"Mang đi?" Hồng Kỳ Ngôn ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền phản ứng quá lại, "Tôi lập tức đi sắp xếp."

Rất nhanh, trong căn phòng trên lầu một liền truyền đến tiếng khóc của một cô gái. Cái cô bé kia bị bắt đi hai ngày một đêm bị dọa sắp ngốc rồi vừa thấy người đến bắt chính mình, liền sợ tới mức hét rầm lêm.

"Đừng ầm ĩ, nếu không sẽ chịu khổ." Hồng Kỳ Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn cô bé này, có chút không kiên nhẫn.

Trước kia hắn không thiếu giúp Hồng Tinh Huy làm loại chuyện này, đã sớm coi như không thấy gì, hướng thủ hạ lườm một.

Hai vị vệ sĩ lập tức tiến lên một trái một phải kéo cánh tay cô bé kia, thấy cô muốn hét kêu lên, trực tiếp lấy tay bưng kín miệng cô bé, liền kéo đi ra ngoài.

Bọn họ không có xuống núi theo lối chính, mà là mang theo cô bé đại khe đá bên cạnh, lựa chọn một lối đi cực kỳ bí ẩn rời khỏi phạm vi Tây Sơn.

Trong hoa viên trên lầu, Hồng Tinh Huy lạnh lùng nhìn bé gái kia bị mang đi, trong mắt đều là lạnh lùng.

Hắn cầm lấy điện thoại, lần thứ hai bấm di động Tần Phong.

"Đến đây đi. Đợi lâu như vậy, tôi sợ anh sinh bệnh đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play