Trên đường quốc lộ yên tĩnh, gió thổi qua lạnh rung, không hiểu sao lại nhiễm lên một tầng bi tráng.
Phía trước một chiếc xe cao cấp, đứng hai người trẻ tuổi một cao một thấp. Một người nhíu mày nhìn, một người sợ đến vặn mi.
Bùi Tĩnh biểu hiện một chút cũng không giống thiếu niên mười sáu tuổi, ở trong đầu thần tốc tính toán lực va đập, xác định người phụ nữ kia
hẳn là không bị trực tiếp đâm chết.
Còn về chuyện lúc va chạm bay ra ngoài thời điểm ngã chết hay không, vậy thì khó mà nói rồi.
Cậu nhíu mày nhìn lướt qua túi khí ở đầu xe, nhớ lại một phen góc độ
vừa rồi người phụ nữ kia bay ra ngoài, đi về phía trước: "Hẳn là rơi
xuống sông rồi. Đi lấy đèn pin."
Tần Như Ngọc phản ứng cực nhanh liền gật gật đầu, khẩn trương hướng tới cốp xe phía sau chạy tới.
Bùi Tĩnh trong xe quanh năm đặt các loại công cụ ly kỳ cổ quái, không chỉ có đèn pin, đến đèn pha đều có.
Một lúc sau, bạn học Tần Như Ngọc quả nhiên cầm một đèn pha loại nhỏ
được cải tiến đã chạy tới. Cạch một mở lên, chỉ thấy nửa cái đường sông
đều đã sáng.
Phía dưới, Bùi Tĩnh đã cởi quần áo ra.
Tần
Như Ngọc mang theo đèn pha thật cẩn thận đi xuống sườn dốc thời điểm,
Bùi Tĩnh đã từ dưới sông kéo lên một người phụ nữ tóc dài.
Buổi
tối khuya, người phụ nữ kia tóc tai ướt sũng lại bị ngọn đèn chiếu qua
ánh sáng phản xạ mình vào trắng bệch, miễn bàn có bao nhiêu khiếp sợ
người.
"Không... Không chết rồi chứ?" Tần Như Ngọc tới cùng cũng chỉ là cô bé mười lăm tuổi, nói chuyện đầu lưỡi đã bắt đầu thắt.
"Không chết." Bùi Tĩnh ôm người phụ nữ kia hướng sườn dốc đi đến.
"Vậy cô ta như thế nào một chút phản ứng đều không có? Uống nước sao?
Muốn làm hô hấp nhân tạo cho cô ta không?" Tần Như Ngọc đem hững kiến
thức về sơ cứu người trong đầu đều đã sắp xếp lại một lần.
Bùi Tĩnh bước chân hơi ngừng lại, nhíu mày liếc cô một, mặt lạnh lùng nói: "Tôi đánh cô ta hôn mê."
"Gì?" Tần Như Ngọc u mê.
Bùi Tĩnh chẳng muốn cùng cô nói lời vô nghĩa, ôm người hướng phương hướng quốc lộ đi đến, trong lòng có chút bực mình.
Cậu vừa rồi nếu là không đánh ngất xỉu người phụ nữ ngu ngốc này, phỏng chừng hiện ở trên mặt liền có mấy vết thương.
Phụ nữ quả nhiên phiền toái!
Bùi Tĩnh trong lòng oán thầm.
Đến chỗ quốc lộ, Bùi Tĩnh đem người phụ nữ kia nhét vào trên ghế sau,
chính mình trở lại phía trước không biết ấn chỗ nào ở đầu xe, túi khí
bắn ra kia liền tự động thu trở về.
Tần Như Ngọc thấy ánh mắt
lấp lánh: "Anh Đồng Đồng thực giỏi quá. Loại túi khí này của anh nên là
đi xin độc quyền đi, vừa rồi nếu không có nó, người phụ nữ này khẳng
định bị đâm chết tại chỗ rồi."
Bùi Tĩnh khóe mắt rút rút, rất muốn để cho cái cái cô nhóc lắm lời này ngậm miệng.
Nếu không phải cô dong dài không để yên, cậu sẽ không cẩn thận đụng
vào người chắc? Chuyện này nếu để cho mấy cái lão già rảnh rỗi đến bị
khùng của viện khoa học kia biết, còn không cười cậu đến chết.
Tần Như Ngọc vốn đang hưng phấn, nhưng lườm mắt thấy đến Bùi Tĩnh mặt xụ xuống, liền buồn bực rồi.
"Như thế nào tính tình lại giống chú trẻ nhà em một dạng, động một tí liền nhăn mặt, thật khó hầu hạ."
"Không nghĩ muốn ngồi mà nói liền đi xuống xe." Bùi Tĩnh vừa nổ máy xe biên cạnh nói.
Tần tiểu thư lập tức ngậm miệng lại.
Ngay khi xe bọn họ rời đi không lâu sau, lại có ba chiếc xe dừng ở chỗ bọn họ vừa rồi va chạm người.
Một người mặc đồ Tây đen xuống xe, từ trên mặt đất nhặt lên một chiếc giày cao gót, gõ cửa kính của chiếc xe khác.
"Thư ký Hà, đây là từ trong theo dõi nhìn đến giày của Lý tiểu thư."
Hà Hạo Lâm sắc mặt trầm xuống: "Người đâu?"
"Không tìm được." Vệ sĩ khó xử lắc lắc đầu.
"Lập tức lục soát xung quanh, để cho người ta đi tìm đoạn theo dõi đó." Hà Hạo Lâm lạnh giọng nói.
"Xem ra chúng ta đã tới chậm một bước." Hà Hạo Lâm nghĩ nghĩ, vẫn lại là trước tiên hồi báo cho Tần Phong tin tức.
Trong khu biệt thự, Tần Phong mới vừa cùng Ôn Ngọc cơm nước xong, liền nhận được tin tức xấu này.
"Bây giờ vẫn không cách nào xác định Lý tiểu thư có phải bị Hồng Tinh
Huy mang đi hay không, chúng tôi đang kiểm tra theo dõi." Hà Hạo Lâm
nói.
Tần Phong trầm giọng nói: "Trước đừng đánh rắn động cỏ."
Vâng ạ
Điện thoại mới vừa cúp, trong điện thoại của anh liền truyền đến tin nhắn của Bùi Dịch.
"Đồng Đồng hôm nay nghỉ, cậu chăm sóc nó vài ngày."
Nghỉ?
Tần Phong sắc mặt liền thay đổi, nhìn lướt qua nhà mình bày đầy các
loại tác phẩm nghệ thuật trang trí trong phòng khách, tâm trầm trầm.
"Tần Phong, anh đang làm gì?" Ôn Ngọc bưng đĩa nho khô đi ra, thấy Tần Phong chính đang ở trong phòng khách di chuyển đồ vật, có chút kỳ quái
bu lại.
"Lại đây phụ anh đem đồ đạc di chuyển đến kho chứa dưới
đất đi." Tần Phong ôm một pho tượng Ngọc Quan Âm, cũng không quay đầu
lại nói.
"Anh ngày hôm qua không phải muốn để ở chỗ này trấn
trạch à?" Ôn Ngọc trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn lại là đi theo anh bắt
đầu di chuyển đồ đạc.
Giờ di chuyển mới phát hiện, trong phòng
khách nhà bọn họ vậy mà đặt nhiều đồ như vậy. Không riêng gì trong phòng khách, còn có phòng trà lầu một, phòng nghỉ cho khách, bên trong đều có nhiều thứ tốt.
Ôn Ngọc nhớ rõ Tần Phong trước kia là không thích cất giữ những thứ đồ cổ này.
"Tần Phong, anh có phải đem đồ trong mật thất của Bùi Dịch di chuyển
ra đây rồi hay không ?" Ôn Ngọc ôm một pho tượng Đường Tam Thải, khinh
bỉ lườm Tần tiên sinh một.
Tần Phong mặt tối sầm, lườm cô một:
"Đây là đồ của Bùi Dịch tên bệnh thần kinh giấu ở nơi này của anh đó
biết chưa? Sợ bị người phụ nữ phá của nhà cậu ta đem phá hết. Nói là đặt ở nhà của chúng ta hấp thụ nhân khí."
Ôn Ngọc ngẩn ngơ: "Anh ta thật sự nói như vậy?"
Tần Phong vừa muốn gật đầu, đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi
nói chuyện siêu cấp nghiêm trọng, lập tức chữa lại: "Đây là anh mua!"
"Anh nói dối thời điểm mí mắt sẽ giật giật." Ôn Ngọc nhìn chằm chằm
ánh mắt anh, mỗi lần vừa gặp phải chuyện bát quái đầu liền suy nghĩ đặc
biệt nhanh.
Tần Phong chán nản, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện Bùi Dịch hẳn không bị Tô Thi Thi ức hiếp quá thảm.
Bất quá, nếu để cho Tô Thi Thi biết Bùi Dịch vụng trộm ở trong nhà Tần Phong dấu nhiều đồ quý như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình.
"Được rồi, trước thu lại. Cái tên nhóc thích gây sự kia phỏng chừng
lập tức liền muốn về đến." Tần Phong khẩn trương nói sang chuyện khác.
"Ai muốn đến đây?" Ôn Ngọc có chút hưng phấn.
Có thể để cho Tần Phong coi như kẻ thù như vậy, nhiều thú vị a!
Tần Phong còn chưa nói xong, cửa liền truyền đến một giọng nữ trẻ trung ngọt ngào: "Chú trẻ, chúng con về rồi đây!"
"Không còn kịp rồi." Tần Phong mặt tối sầm, đem cửa phòng trà vừa đóng, lôi kéo Ôn Ngọc đi ra ngoài.
Bọn họ ra ngoài thời điểm, chính đang nhìn thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa mười lăm mười sáu tuổi đầu đầy mồ hôi chạy vào.
"Ngọc Ngọc?" Ôn Ngọc nhìn thấy tiểu nha đầu, ánh mắt lập tức liền sáng.
"Thím trẻ?" Tần Như Ngọc mạnh thắng lại, không thể tin được xoa xoa
mắt của chính mình, rồi sau đó cùng điên rồi một dạng hướng tới Ôn Ngọc
chạy tới, ôm eo của cô, "Thím trẻ người đã về rồi! Con nhớ người muốn
chết đi được."
Ôn Ngọc ôm cô nhóc, vẻ mặt thật sự nói: "Ta cũng rất nhớ con. Ngọc Ngọc, con bộ dáng sao đã cao như vậy rồi !"
"Con đã mười lăm tuổi rồi, đương nhiên sẽ cao lên." Tần Như Ngọc kiêu ngạo mà nói.
Tần Phong ở một bên xem ghen tị hâm mộ vô cùng. Ôn Ngọc trước cùng anh gặp lại thời điểm, cũng không kích động như vậy quá.
"Đồng Đồng đâu?" Tần Phong hỏi cháu gái mình.
Tần Như Ngọc lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi vội vội vàng vàng
chạy vào là để làm gì, trên mặt tươi cười vừa thu lại, thật cẩn thận
lườm Tần Phong một.
Tần Phong chỉ cảm thấy dây thần kinh nơi khóe mắt rút rút, lạnh giọng hỏi: "Lại gặp rắc rối rồi hả ?"
Tần Như Ngọc không dám nói, cúi đầu, chỉ chỉ bên ngoài: "Người đi xem liền biết."
Tần Phong nâng bước liền đi ra ngoài, nhớ tới cái gì, quay đầu lườm cô nhóc một: "Với thím trẻ của con ở yên bên trong đợi, không cho phép ra
ngoài."
"A...." Tần Như Ngọc lên tiếng, trong lòng yên lặng
nghĩ, thím trẻ của cô thích buông chuyện như thế có thể ở yên được mới
là lạ.
Quả nhiên, Tần Phong chân trước mới đi, Ôn Ngọc sau lưng liền lôi kéo cháu gái cùng chạy ra đi xem náo nhiệt rồi.
"Ta đã năm năm không gặp Đồng Đồng, Thi Thi nói nó giảm béo thành công bộ dáng rất đẹp trai." Ôn Ngọc vừa chạy một bên nhỏ giọng nói.
Tần Như Ngọc làm cái động tác im lặng: "Thím trẻ, người ở trước mặt anh
ấy ngàn vạn lần đừng nhắc đến chuyện xấu trước đây của anh ấy, anh ấy sẽ tức giận."
"A, nó hiện tại trở nên keo kiệt như vậy sao?" Ôn Ngọc có chút thất vọng.
Trước kia Đoàn Tĩnh Đồng nhiều đáng yêu a. Như thế nào sửa lại tên tính cách đều đã thay đổi.
Nếu Tần Phong cùng vợ chồng Bùi thị nghe được, vừa nghe sẽ châm chọc.
Tiểu Mập Mạp nhà bọn họ tính khí khi nào thì dễ chịu? Lần đầu tiên
gặp mặt liền dám đem chị dâu làm giận gần chết đó biết không?
Mà hiện giờ, Tiểu Mập Mạp đã trưởng thành là thiếu niên anh tuấn, lúc này chính đang ở trong sân mở ra xe của chính mình.
Ôn Ngọc ra ngoài thời điểm, liền thấy được bóng lưng của một tiểu suất ca, cùng với trong tay cậu kéo theo gì đó.
Khi thấy thứ kia khi đó, Ôn tiểu thư ánh mắt quả thực còn sáng hơn cả đèn pha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT