"Ôn tiểu thư, chúng ta coi như là bạn bè bình thường một dạng, nói chuyện phiếm có được hay không?" Bác sĩ Vương ý đồ để cho Ôn Ngọc buông bỏ cảnh giác.

Ôn Ngọc vẫn như cũ cúi đầu không nhìn ông ta, giọng nói cũng rầu rĩ, nhưng nói cực kỳ thật sự: "Tôi không nghĩ muốn cùng ông làm bạn bè."

Bác sĩ Vương ngầm thở dài.

Được, bệnh tình xem ra thật sự nghiêm trọng rồi.

"Vậy người có thể cùng tôi nói một chút, người năm năm qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?" Bác sĩ Vương tiếp tục lôi kéo làm quen.

Ôn Ngọc lúc này ngẩng đầu kỳ quái nhìn ông ta một: "Ông có phải nên là hỏi tôi chuyện ném rác kia mới đúng hay không?"

"Người nguyện ý nói, có thể nói chuyện." Bác sĩ Vương trong lòng vui vẻ.

Ôn Ngọc bĩu môi: "Tôi không nghĩ muốn nói."

Cô mới không nghĩ muốn để cho người khác biết, cô là vì nhìn đến Tần Phong ôm cái Nữ Minh Tinh kia nên trong lòng giận quá mới muốn đi kiếm chuyện chọc anh không thoải mái.

"Nếu không người trước đem bữa sáng ăn xong?" Bác sĩ Vương vừa rồi nhìn thấy Ôn Ngọc kia một bánh bao còn không có ăn xong, cười nói.

Ôn Ngọc càng thêm kỳ quái nhìn bác sĩ Vương liếc mắt một, nghĩ thầm những bác sĩ tâm lí này có phải đầu óc có vấn đề hay không, không phải làm kiểm tra sao? Nói chuyện sao lại quanh co lòng vòng như thế.

"Trước làm kiểm tra đi." Ôn Ngọc tốt bụng nói ra.

Bác sĩ Vương trong lòng lại là vui vẻ, từ trong cặp công văn lấy một phần giấy tờ dày đưa cho cô: "Không cần cẩn thận suy xét, dùng trực giác của người điền."

Ôn Ngọc cũng không ngẩng đầu lên tiếp nhận giấy bút, nhìn giống như là có chút khẩn cấp.

Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua giấy, nắm bút liền chải quét chải quét chải quét viết lên, không vài phút liền điền xong rồi.

"Làm xong rồi hả ?" Bác sĩ Vương lần này là thật kinh ngạc đến chỗ.

Liền tính vài năm trước Ôn Ngọc đã làm kiểm tra chứng u uất, nhưng lúc đó cô từ đầu không phối hợp làm xong qua. Lần này tốc độ sao lại nhanh như vậy?

Sau đó, ông ta lấy qua xem vừa thấy, cạn lời rồi.

Chỉ thấy trên ba tờ giấy kia, mỗi một mặt giấy, đều đã viết một câu: Tần Phong là bệnh thần kinh.

Trò đùa dai ngây thơ đến buồn cười. Ôn Ngọc chính là cố ý!

"Tôi có thể đi rồi đúng không?" Ôn Ngọc đứng lên, sửa sang lại mũ.

Bác sĩ Vương bất đắc dĩ thở dài: "Có thể đi tới. Thủ tục chúng tôi sẽ làm tốt."

Ôn Ngọc nói một tiếng cám ơn, tiện đi ra ngoài.

Bên trong một chiếc Rolls-Royce ngoài đồn công an, Tần Phong đang nghe điện thoại.

"Tần tổng, kiểm tra thất bại rồi." Bác sĩ Vương dừng một chút, không dám nói cho Tần Phong Ôn Ngọc đã viết những chữ kia, chỉ nói, "Ôn tiểu thư không phối hợp."

Tần Phong trầm mặc một giây, nhàn nhạt hỏi han: "Cô ấy viết cái gì?"

"Không hổ là yêu cô ấy đến không cách nào kiềm chế, hiểu cô ấy như vậy ." Bác sĩ Vương ở trong lòng châm chọc, kiên trì nói cho anh tình huống lúc nãy.

Tần Phong nghe xong, trên mặt biểu cảm thần bí khó lường, không biết suy nghĩ cái gì.

"Tần tổng, dựa theo sự quan sát vừa rồi của tôi, tôi cảm thấy được Ôn tiểu thư bệnh tình tăng thêm rồi. Hất đồ quấy rối, trả lời ngược lại những câu hỏi của bác sĩ, đã có dấu hiệu rối loạn nhân cách chống xã hội, tôi đề nghị vẫn lại là để cho cô ấy nhanh chóng nằm viện trị liệu là tốt hơn." Bác sĩ Vương thật cẩn thận nói.

Tần Phong nghe xong, triệt để trầm mặc. Qua một hồi lâu, mới kìm nén ra hai chữ: "Lang băm!"

Oành một tiếng cúp điện thoại, anh đem di động đều đã ném, tức giận quá mức.

"Ôn Ngọc, để xem em có thể tự làm khổ mình đến bao lâu!" Tần Phong không biết là đang giận chính mình hay vẫn đạng giận Ôn Ngọc, sắc mặt đáng sợ cực kỳ.

Đột nhiên, anh lườm mắt thấy đến Ôn Ngọc từ trong đồn công an tới, trên mặt biểu tình vừa rồi kì tích thu lại biến mất không còn chút tăm tích, nhất thời khôi phục mặt không chút thay đổi.

"Thư ký Hà." Tần Phong nhàn nhạt kêu một tiếng.

Hà Hạo Lâm hiểu ý, khẩn trương đẩy ra cửa chỗ ghế lái phụ xuống xe, hướng tới Ôn Ngọc đi đến.

Ôn Ngọc chính đang xoắn xuýt nên ngồi xe công cộng hay vẫn lại là taxi, đã bị Hà Hạo Lâm ngăn cản đường đi.

"Ôn tiểu thư, tiễn người một đoạn đường được chứ?" Hà Hạo Lâm cười tít mắt nhìn Ôn Ngọc, cực lực bày ra bộ dáng "Tôi là người tốt".

Ôn Ngọc nhìn thoáng qua chiếc Rolls-Royce kia, tâm đột nhiên nhảy một phen.

Đó là xe Tần Phong.

"Anh ấy cũng ở trên xe sao?" Ôn Ngọc rất muốn cùng anh gần gũi hơn. Nhưng mà - -

"Không cần, bản thân tôi trở về là được." Ôn Ngọc thấp giọng nói.

Năm năm qua đi, cô vẫn lại là không có dũng khí đối mặt với anh.

"Cái này..." Hà Hạo Lâm lộ ra một bộ dạng khó xử, "Kỳ thật là như vậy, chuyện người bị bắt tiến vào đồn công an Bùi phu nhân bọn họ đã biết đến rồi."

"Thi Thi biết rõ?" Ôn Ngọc khẩn trương ngẩng đầu, có chút ảo não.

Cô không nghĩ muốn để cho Tô Thi Thi bọn họ lo lắng.

"Đúng." Hà Hạo Lâm nghiêm trang nói, "Bùi phu nhân vốn nghĩ muốn đích thân tới đón người, nhưng Tần tổng nhà chúng tôi vừa lúc có chuyện gì muốn đến chỗ này, cô ấy liền xin nhờ Tần tổng đến đây đón người về."

"Thì ra anh ấy đến chỗ này là vì Thi Thi yêu cầu." Ôn Ngọc trong lòng có chút mất mác, chính cô cũng không biết mình khổ sở cái gì.

Hà Hạo Lâm cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Ôn Ngọc, đúng lúc bỏ thêm một mồi lửa: "Các người cũng đã năm năm không gặp mặt, nếu cứ như vậy để cho chính người trở về, tôi sợ Bùi phu nhân khẳng định sẽ thương tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play