Bùi Dịch từ khi bị người ở Bắc Kinh này biết được năng lực về sau, tất cả Bắc Kinh đều đã không có gì người dám trêu chọc anh. Mặc kệ là cùng lứa hay vẫn lại là những cái trưởng bối này, nhìn thấy anh đều là khách khách khí khí, hôm nay rất không dễ dàng tìm đến cơ hội, đương nhiên phải thừa dịp mạnh mẽ chuốc rượu anh.
Nhưng kính rượu thời điểm, xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị.
Chén rượu này vừa mới rót đầy, tân khách vừa mới nói xong lời chúc mừng, một bàn tay liền đoạt lấy chén rượu kia của Bùi Dịch .
Tần Phong một câu vô nghĩa đều không có, nâng lên chén rượu một ngụm liền đem rượu cho uống hết rồi.
"Thất lễ." Bùi Dịch đúng lúc đối với kia vị tân khách nói.
Ngay lúc vị khách kia còn đang ngây người, vị khách thứ hai tay cầm rượu đã bị một vị phù rể khác rót đầy.
Vị khách kia thấy chén rượu đã đầy, tự nhiên liền nói vào nội dung chính.
Một câu chúc phúc vừa mới dứt lời, Tần Phong lại là lập tức đoạt lấy ly rượu đầy mà vị khách kia đưa đến kính Bùi Dịch, một ngụm uống xong.
Khi những vị khách ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, Bùi Dịch cực kỳ "Săn sóc" giải thích một câu: "Thê tử đang có mang cần tôi chăm sóc, hôm nay rượu này liền do Tần Phong làm thay, có chỗ thất lễ xin hãy tha lỗi."
"Hiểu được, hiểu được, Bùi tổng thật sự là người chồng tốt, tình cảm vợ chồng các người thật đúng là ghen chết người ngoài a." Mọi người lập tức nói.
Bùi Dịch cười tự mình thay bọn họ rót rượu, chuyển hướng vị tiếp theo.
Buổi hôn lễ này, thực quá nhiều chuyện làm cho người ta kinh ngạc. Tốc độ kính rượu này, quả thực cùng ngồi hỏa tiễn một dạng.
Tần Phong chỉ một bộ tươi cười, kính rượu liền uống, như vậy quả thực liều chết.
Bùi Dịch nhìn đến bộ dáng của anh, mày hơi không thể nhận ra nhíu một phen: "Kiềm chế một chút, đừng làm cho người phụ nữ của cậu lo lắng."
Tần Phong tươi cười có chút hoảng hốt: "Tôi ngược lại là rất muốn dọa cô ấy..."
Trong mắt anh có tia hiu quạnh, theo bản năng quay đầu nhìn Ôn Ngọc bên kia, nhưng nửa đường lại là đem đầu kéo trở về, không nghĩ muốn để cho cô nhìn đến vẻ mặt chính mình.
"Cho cô ấy thêm chút thời gian." Bùi Dịch biết những chuyện của Tần Phong cùng Ôn Ngọc đã xảy ra thời gian này, cũng chỉ có thể an ủi anh.
Tần Phong chỉ chỉ chén rượu: "Yên tâm, tửu lượng của tôi thật sự tốt. Tôi say liền để cho bọn họ lên."
Bùi Dịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải mặc kệ anh.
Tựa như Ôn Ngọc nói, Tần Phong cần một con đường phát tiết.
Nhưng Ôn Ngọc vẫn lại là lo lắng trước liền để cho người ta nấu xong canh giải rượu, đợi Tần Phong dừng lại đây liền cho Tiểu Ưu bưng tới.
"Cô ấy bảo cô bưng lại?" Tần Phong sững sờ nhìn canh giải rượu.
Tiểu Ưu gật gật đầu: "Ôn tiểu thư đặc biệt đi phòng bếp dặn dò người ta nấu. Nói người sợ đắng, lại còn thêm đường."
Tần Phong hốc mắt khoảnh khắc liền đỏ, anh lập tức cầm lấy chén canh, cúi đầu hướng Tiểu Ưu khoát tay: "Đi xuống đi."
Anh hít hít cái mũi, tự giễu cười cười.
"Rượu quả nhiên không phải cái thứ tốt, quá dễ dàng làm cho người ta yếu ớt." Tần Phong vẻ mặt bình tĩnh xoa xoa nước mắt, không nói được một lời rót xuống canh giải rượu.
Uống xong, tiếp tục cùng Bùi Dịch đi kính rượu.
Tiệc rượu là dài dằng dặc, Tô Thi Thi ngồi được lâu, cảm thấy được tiểu tử trong bụng kia đá được có chút lợi hại.
Cô một bên xoa xoa bụng mình, một bên nghe nhóm người phù dâu Bát Quái. Không biết qua bao lâu, Bùi Dịch mới trở về.
"Ăn no rồi hả ?" Bùi Dịch ngồi vào trên vị trí bên người cô hỏi.
Tô Thi Thi gật gật đầu: "Uh'm, ăn no rồi." Dừng một chút, vẻ mặt của cô có chút ngốc, sững sờ bỏ thêm một câu, "Có thể sinh rồi."
"Uh'm?" Bùi Dịch cầm chiếc đũa đang muốn ăn một chút gì, tùy ý lên tiếng.
Nhưng anh ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt Tô Thi Thi, ánh mắt lập tức liền trừng thẳng rồi. Tay mềm nhũn, chiếc đũa xoạch một tiếng, rơi xuống đến trên bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT