Bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh VIP cao cấp, Tần Phong ngây ngốc dựa vào trên tường, trên tay mang điếu thuốc không cháy, đã không biết đứng bao lâu.

Ôn Ngọc đã trở lại phòng bệnh, hiệu lực của thuốc mê còn chưa qua đi, tỉnh lại còn cần phải qua mấy giờ nữa.

Bùi Dịch đến thời điểm, liền nhìn đến bộ dáng này của Tần Phong.

Lời đã chuẩn bị tốt để nói, đến miệng đều đã cảm thấy được không thích hợp. Đến sau cùng, anh đi qua, vỗ vỗ bả vai Tần Phong, cuối cùng không bất luận cái lời an ủi gì.

"Đến rồi sao?" Tần Phong ngẩng đầu nhìn thấy là anh, nghĩ muốn nặn ra một nụ cười tươi tắn, lại phát hiện cả khuôn mặt đều là cương cứng.

Bùi Dịch nhìn lướt qua trên tay anh đang kẹp điếu thuốc, mày không tự giác nhíu một phen, tiến lên rút điếu thuốc kia đi, ném vào thùng rác.

"Cô ấy nếu là nháo loạn mà nói, tôi để cho Thi Thi đến đây." Bùi Dịch nói.

Tần Phong hơi nhếch khóe miệng: "Nghĩ muốn nháo phỏng chừng cũng nháo không nổi rồi. Cô ấy trên đường đến phòng phẫu thuật tỉnh lại qua một lần, để cho y ta rút máu xét nghiệm DNA."

Anh tựa vào ở trên tường, vẻ mặt cô đơn lại tự trách: "Cậu không thấy được ánh mắt của cô ấy ngay lúc đó... Cô ấy từ nhỏ đã được mọi người trong nhà coi như bảo bối mà nuôi lớn lên, lá gan rất nhỏ, lại sợ đau như thế. Bây giờ, vậy mà đều không khóc."

"Bùi Dịch, tôi có chút sợ." Giọng nói Tần Phong càng nói càng thấp, lộ ra vẻ mỏi mệt.

Bùi Dịch nhớ tới Ôn Ngọc kia tính tình quật cường, cũng là đau đầu.

Anh nhìn thoáng qua phương hướng phòng bệnh, hỏi: "Cậu không nói cho cô ấy chân tướng?"

Tần Phong cười khổ lắc đầu: "Cô ấy quá để ý đến đứa nhỏ này, nói cho cô ấy, cô ấy sẽ tự trách đến chết."

"Cô ấy không ngốc, có thể nghĩ thông suốt." Bùi Dịch nói.

Tần Phong sắc mặt càng khó nhìn vài phần: "Chỉ sợ cô ấy đã nghĩ tới phương diện này. Trước đó, cô ấy chính là nhắc tới chuyện đứa bé có phải có vấn đề hay không, bị kích động đột nhiên..."

Tần Phong nhớ tới chuyện trước đó, lòng vẫn lại là thình thịch thình thịch nhảy. May mắn bọn họ ở trong bệnh viện, chẳng thế thì trễ thêm mười phút, tánh mạng Ôn Ngọc sẽ có nguy hiểm.

Nhìn thấy anh em tốt của mình như vậy, Bùi Dịch trong lòng cũng cực kỳ trầm trọng. Anh trầm mặc một phen nói: "Có cần gì nói cho tôi. Cô ấy có vẻ như nghe lời Thi Thi nói."

Tần Phong yên lặng gật gật đầu.

Bùi Dịch không có nán lại liền đi rồi.

Tần Phong ở bên ngoài đứng yên thật lâu, nhắm mắt lại, đều là vì đứa con còn chưa hoàn toàn thành hình của bọn họ mà đau lòng.

Nghĩ tới, lòng anh càng thắt lại, đau đớn vô cùng. Điều anh cảm thấy may mắn duy nhất chính là, Ôn Ngọc trên đường thuốc mê mất đi hiệu lực tỉnh lại khi đó không kịp nghĩ đến đứa bé, liền ngất đi rồi.

Chẳng thế thì - -

Tần Phong gắt gao nắm chặt quả đấm, khổ chỉ có thể nuốt vào bụng.

Ôn Ngọc cảm giác mình dường như đã ngủ thật thời gian thật dài, tỉnh lại toàn thân vô lực, đến cái mạng liền giống như chết đi một nửa.

"Tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, Tần Phong gần như là lúc cô vừa mở mắt ra trong nháy mắt liền chạy lại, sốt ruột nhìn cô.

Ôn Ngọc còn có chút thất thần, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà. Nhìn ra toàn bộ đều là màu trắng, trước mắt giống như bị phủ một tầng sương trắng, qua một hồi lâu mới khôi phục thanh minh.

"Quân nhi?" Tần Phong thấy cô không nói lời nào, tâm trầm trầm, nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện, trong âm thanh đều là thật cẩn thận.

Ôn Ngọc thần trí dần dần thanh tĩnh lại, biết là Tần Phong đang gọi cô.

Nhưng cô đến khí lực quay đầu đều không có, cả người coi như bị bóng đè lấy một dạng, lại vô lực nhắm nghiền mắt.

Chỉ là nhắm mắt thời điểm, nước mắt đột nhiên khống chế không nổi theo khóe mắt trợt xuống, theo lỗ tai chảy tới.

"Quân nhi." Tần Phong vội vàng đưa tay giúp cô lau, miệng mở mở, cũng muốn hỏi cô hiện tại thân thể có khó chịu không , nghĩ muốn cùng cô trò chuyện, mà lại sợ hãi không biết nói chuyện với cô như thế nào.

Ôn Ngọc lại hỗn loạn ngủ thiếp đi, không biết đã qua bao lâu, rốt cục tích góp được một chút khí lực, mở mắt ra.

Tần Phong gần như vẫn duy trì cái động tác, canh giữ ở một bên, thấy cô trợn mắt lập tức bu lại: "Quân nhi, đau không?"

Đau không?

Ôn Ngọc miệng mở mở, yết hầu khô rát đau buốt, một câu đều đã nói không nên lời.

Nhưng trong cổ họng đau, trên người đau, đâu nào bằng nỗi đau trong lòng cô?

Từ lúc cảm giác được đứa bé rời khỏi thân thể của cô một khắc kia, lòng của cô liền đau đến tê rần.

Có một khắc như thế, cô thậm chí nghĩ muốn đi theo đứa bé.

Tần Phong rót cho cô chén nước, thật cẩn thận giúp cô uống một chút.

Ôn Ngọc vẻ mặt vẫn ngơ ngác, hai mắt vô thần nhìn phía trước, không biết là không muốn nói chuyện, hay vẫn lại là nói không ra lời.

"Có chỗ nào không thoải mái hay không? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Tần Phong ôn nhu hỏi.

Ôn Ngọc mơ mơ hồ hồ nghĩ, đây có thể là từ lúc cô cùng Tần Phong quen biết nhau đến giờ, Tần Phong lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy.

Cô trước kia cho rằng, rốt cuộc không có cái gì so với nói chuyện càng dễ dàng hơn. Con người vừa sinh ra sẽ khóc, sẽ biểu đạt cảm xúc đối với thế giới này.

Nhưng lúc này, cô vài lần há hốc mồm, lại phát hiện thật sự không biết nói cái gì.

Lườm mắt thấy đến Tần Phong vẻ mặt tiều tụy cùng với ánh mắt đầy tơ máu, lòng của cô theo bản năng co rút đau đớn lần nữa.

"Tần Phong." Rất nhẹ rất nhẹ một tiếng, giống như bị gió thổi qua có thể nghe không được.

Nhưng Tần Phong lại kích động muốn rơi lệ, cả trái tim nháy mắt như sống lại.

Không tồi, cô còn nguyện ý để ý đến anh.

"Ngoan, anh cho người ta nấu cho em chút cháo loãng, bác sĩ nói em hiện tại chỉ có thể uống những thứ này, ăn trước một chút có được hay không?" Tần Phong nhỏ giọng hỏi.

Ôn Ngọc cứng ngắc chuyển động tròng mắt, thân thể vẫn như cũ không có khí lực gì, tựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn Tần Phong.

Vẫn lại là nói không nên lời những lời khác.

Hỏi không ra đứa bé thế nào, hỏi không ra chính cô hiện tại là cái tình huống gì, càng hỏi không ra vì cái gì vì cái gì lại không thể giữ lại đứa bé kia.

Cô thật bình tĩnh, tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Cái cô gái trước kia nhát gan lại Bát Quái tinh linh , tiền thuê nhà cũng tính toán chi ly, mấy giờ trước đã chết.

Cô cứ như vậy lẳng lặng nằm, húp được chút cháo loãng, lại không ra nổi một nụ cười tươi tắn.

Quá rất lâu, cô rốt cục nói câu thứ hai.

"Tần Phong, em không thích bệnh viện." Ôn Ngọc nhẹ giọng nói, "Đưa em về nhà có được hay không? Nhà của chúng ta."

Cô đặc biệt cường điệu " Nhà của chúng ta" .

Tần Phong vội vàng nói: "Được. Chúng ta lập tức trở về nhà."

Anh không biết nên thở ra hay là nên lo lắng, ít nhất cô còn muốn về nhà của bọn họ.

Anh cho rằng cô sẽ nháo, sẽ khóc đến thương tâm muốn chết, nhưng cô quá an tĩnh rồi. Trừ bỏ sắc mặt tái nhợt cùng trong mắt đau thương kia, giống như nhìn không ra bất luận cái dị trạng gì.

Tần Phong kêu y tá tiến vào giúp Ôn Ngọc dọn dẹp. Chính mình đi liên hệ bệnh viện, chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh cùng bác sĩ đến trong nhà anh.

Bùi Dịch rời đi thời điểm, giống như sớm liền biết sẽ như vậy, đã trước để cho người ta sắp xếp tốt.

Ôn Ngọc ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn y tá ở bên cạnh bận rộn, lại nhìn xem thân thể chính mình.

Khi tầm mắt đảo qua bụng thời điểm, thân thể của cô cứng đờ, lập tức nhìn về phía nơi xa, vẻ mặt tựa hồ so với vừa rồi càng ngây người lại một chút.

Tần Phong đi đến ôm ấp cô: "Chúng ta về nhà."

Ôn Ngọc cực kỳ dịu ngoan ôm cổ của anh, không khóc không nháo. Nhưng chung quy là có chỗ nào bất đồng rồi.

Tần Phong không dám nghĩ tiếp, ôm cô đi ra ngoài.

"Thi Thi lập tức liền muốn cử hành hôn lễ, không nên nói cho cô ấy, miễn cho cô ấy không vui." Ôn Ngọc dựa vào trong lòng Tần Phong, nói nho nhỏ.

Tần Phong bước chân hơi ngập ngừng: "Được."

Một đường không nói chuyện.

Ôn Ngọc tinh thần không phải quá tốt, ở trên đường liền hỗn loạn ngủ thiếp đi. Đến trong nhà, đã chìm vào mê man. Bác sĩ khẩn trương lấy ra dụng cụ, truyền nước biển, cô mãi đến nửa đêm mới tỉnh lại.

Cô tỉnh lại, nhìn thấy Tần Phong canh giữ ở bên giường nhìn chính mình, thấp giọng nói: "Anh đi ngủ đi."

"Quân nhi." Tần Phong lòng, không biết như thế nào, đặc biệt, đặc biệt bối rối.

"Em muốn khóc liền khóc, đánh anh cũng được mắng anh cũng được, đừng như vậy..." Tần Phong thật sự có chút sợ hãi trạng thái hiện tại của cô .

Ôn Ngọc tròng mắt hơi động, nhìn về phía trần nhà, không có khí lực gì nói: "Không phải là lỗi của anh. Là em, nên trưởng thành."

"Tần Phong, thực xin lỗi, để cho anh khó chịu như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play