Nhậm Tiếu Vi muốn phản bác, nhưng nhìn đến Tô Thi Thi lại nhìn đến Phương Ngọc Hoa, cứ thế sợ tới mức không dám nói.
Hiện tại Bùi Dịch đều biết những chuyện bà ta làm năm đó, bà hiểu biết tính tình con trai của mình. Sở dĩ Bùi Dịch cái gì cũng chưa nói, đó là bởi vì Tô Thi Thi.
Bà ta hiện nào dám đắc tội con dâu!
"Được." Nhậm Tiếu Vi nén giận.
Tô Thi Thi ngồi ở trên chỗ, cũng không có phản đối.
Cho dù muốn giúp Nhậm Tiếu Vi, cũng không nên do cô mở miệng. Cô nói qua, cô không thể để cho Nhậm Tiếu Vi đối chính mình thay đổi suy nghĩ, vậy thì để cho bà ta triệt để sợ chính mình!
"Chị dâu." Đoàn Tĩnh Đồng đột nhiên kêu một tiếng Tô Thi Thi.
Mỗi lần cậu kêu cô là chị dâu thời điểm, hẳn là có chuyện gì.
Nhưng Tô Thi Thi nhìn cậu nhóc thời điểm, tiểu tử kia cũng không dám nhìn ánh mắt cô, dời mặt, đem lời nói nuốt trở vào.
Tô Thi Thi nhíu mày, lặng lẽ hỏi bà nội: "Gần đây có ai đi tìm Đồng Đồng sao?"
Phương Ngọc Hoa nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Trong nhà không có những người khác tới. Cũng không có nghe giáo viên ở trường học nói gì."
Tô Thi Thi gật đầu, có vẻ đăm chiêu nhìn Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt một.
Nhóc con này không biết có phải sợ Tô Thi Thi nhìn ra cái gì hay không, cúi đầu lấy ra một điện thoại nghich chơi.
Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống: "Đầu đừng cuối thấp như thế, sẽ cận thị."
Đoàn Tĩnh Đồng chu mỏ: "Người ta nói người già sẽ trở nên dong dài. Chị sinh con cũng sẽ biến dong dài à? Bộ dạng này của chị sẽ bị anh trai em ghét bỏ."
Tô Thi Thi chán nản.
Tay cô thực ngứa nha!
Nhưng may mà Đoàn Tĩnh Đồng mặc dù nói như vậy, vẫn liền ngẩng đầu lên, hơn nữa điều chỉnh ánh sáng màn hình một phen.
Tô Thi Thi thấy thế, cũng không lại trêu chọc cậu nhóc. Xoay người cùng bà nội tán gẫu.
Hai người nói chuyện đều là về chuyện con cái, còn có chuyện hôn lễ.
Bởi vì lúc trước đã xảy ra công việc bề bộn như vậy, hôn lễ của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi liền trì hoãn xuống.
Tô Thi Thi chính mình trái lại không cảm thấy được có cái gì, Phương Ngọc Hoa cùng Bùi Dịch lại rất để tâm.
"Đợi nhóc con sinh ra cứng cáp một chút rồi hãy tính đi." Tô Thi Thi nói đùa.
Phương Ngọc Hoa cười nói: "Bùi Dịch có thể đồng ý không?"
Này quả thật là cái vấn đề.
Tô Thi Thi bất đắc dĩ cười cười.
Bên cạnh, Nhậm Tiếu Vi nhìn tổ tôn hai người nói chuyện phiếm, chính mình một câu đều đã không chen vào được, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Nhưng nhớ tới chính mình trước đối với Tô Thi Thi làm những cái chuyện này, bà ta cũng không mặt mũi oán giận.
Tô Thi Thi hiện giờ đương nhiên hẳn không chủ động lấy lòng bà ta, chỉ có thể âm thầm cầu bà nội.
Phương Ngọc Hoa tức giận lườm bà ta một cái, nhưng vẫn lại là theo lời hỏi một chút ý kiến của Nhậm Tiếu Vi.
Nhậm Tiếu Vi thụ sủng nhược kinh, trong lòng cảm khái vạn phần.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua.
Trận này toà án thẩm vấn, ước chừng tiến hành hết mấy giờ. Tới gần giữa trưa mới kết thúc.
Thư ký Vương đã trước một bước đem kết quả phúc thẩm báo cho Tô Thi Thi.
Đoàn Kế Hùng bởi vì năm đó nhận tiền đút lót dùng vật liệu dỏm làm hại chết nhiều tính mệnh cùng với một số hành vi phạm tội khác, vài tội cũng phạt, bị phán tù thời hạn hai mươi năm. Hỗ Tấn Hoa bị phán xử 15 năm tù.
Hồng gia bởi vì không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là ông ta đẩy Bùi thanh Vũ xuống lầu, bị khởi tố chính là những cái khác tội danh, bị phán tù thời hạn mười năm.
Lan Viễn Tân bị phán tù thời hạn hai năm. Vô tội nhất phỏng chừng là Đoàn Chấn Ba, bởi vì Đoàn Kế Hùng đem một vài tội danh đổ lên đầu đứa con trai này, ông ta khó lòng giãi bày, chứng cớ vô cùng xác thực, bị phán tù mười năm.
Đến đây, những người tham dự chuyện công trình năm đó đều đã chịu trừng phạt. Mà những người liên lụy điều ra không dưới 20 người, toà án đang tiếp tục ở trong thẩm vấn Phán tội.
Tô Thi Thi nhìn nhìn, lòng không khỏi nhẹ đi rất nhiều. Khi thấy kết luận sau cùng về Bùi Thanh Vũ án khi đó, chỉ cảm thấy đến hô hấp đều nhanh quên rồi.
"Bùi Thanh Vũ vô tội." Sau cùng một nhóm chữ này, rõ ràng trước mắt.
Bùi Dịch cố gắng mười mấy năm, chính là vì năm chữ - - Bùi Thanh Vũ vô tội.
Ông là kiến trúc gia kiệt xuất, ông là bị oan uổng! Cha của Bùi Dịch, vô tội!
"Anh rốt cục làm được rồi." Tô Thi Thi lệ nóng doanh tròng.
Cô biết kết quả này không có ngoài ý muốn, nhưng thật sự kết thúc thời điểm, tâm tình vẫn lại là cực kỳ phức tạp.
Tô Thi Thi một đám người xuống xe, xa xa liền nhìn đến Bùi Dịch bọn họ đã đi tới.
Tô Thi Thi tới nghênh tiếp, cười nói rôm rả: "Bùi tiên sinh, chúc mừng anh."
Bùi Dịch thần sắc khẩn trương, đang nhìn đến vợ của anh đại đại tươi cười khi đó, bỗng dưng buông lỏng, ấm áp cười rộ lên.
"Nếu không có em, anh nên làm cái gì bây giờ?" Bùi Dịch tiến lên ôm lấy Tô Thi Thi, ở trong lòng yên lặng hỏi.
Trời biết vừa rồi ở toà án thẩm vấn thời điểm anh vì cái gì một chút cảm giác đều không có.
Rõ ràng nên là kích động, hoặc là nên là vui mừng. Mà khi nhìn những người này trừng phạt đúng tội một đám đạt được trừng phạt thời điểm, anh vậy mà một chút đều đã không vui.
Cố gắng lâu như vậy, rốt cục lấy lại cho cha mình một cái trong sạch. Mà khi quan toà thật sự tuyên án thời điểm, anh phát hiện chính mình lại còn là mất hứng.
"Đồ ngốc." Tô Thi Thi liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư Bùi Dịch, sờ sờ mặt anh, ôn nhu nói, "Anh chỉ là ôm tảng đá nặng quá lâu, thả xuống rồi có chút chưa quen thôi, từ từ thì tốt rồi."
"Vợ yêu à." Bùi Dịch dùng lực ôm lấy Tô Thi Thi, không hiểu sao uất ức.
Có người vợ như vậy, thật sự vậy là đủ rồi.
Anh cảm kích Tô Thi Thi săn sóc. Cảm kích cô không có cùng theo đi vào nhìn đến sự mờ mịt của anh, cảm kích cô cho anh thời gian điều chỉnh.
"Không phải nói muốn đi nghĩa trang công cộng thăm cha con sao? Khẩn trương đi thôi." Phương Ngọc Hoa cười nói.
Bùi Dịch cùng Phương Ngọc Hoa lên tiếng chào hỏi, lườm mắt thấy đến mẹ mình đứng ở một bên, ánh mắt u ám, cứ như vậy cứng lại rồi.
Nửa giờ trước, anh đã ở bên trong nghe năm đó những người đó miêu tả bọn họ là như thế nào xúi giục người phụ nữ này từng bước một bán đứng cha anh.
Giờ phút này, người mẹ lừa anh nhiều năm như vậy liền đứng ở trước mặt anh.
Bùi Dịch không tự giác xiết chặt quả đấm. Từ lúc biết chân tướng đến bây giờ đã sắp có hai tháng, Bùi Dịch cho rằng chính mình đã điều chỉnh tốt.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy mẹ mình, anh phát hiện tới cùng là anh tự đánh giá cao chính mình
Bỗng nhiên, trên tay anh ấm áp, Tô Thi Thi cầm tay anh.
"Bùi Dịch, em đói bụng, đi trước ăn một chút gì được không?" Tô Thi Thi như là không thấy được dị trạng của anh một dạng, cười nói.
Bùi Dịch tỉnh thần, yên lặng gật đầu.
"Tiểu Dịch..." Nhậm Tiếu Vi thấy con trai muốn đi, gọi lại anh. Nhưng miệng mở mở, lại không biết có thể nói cái gì.
Ngay lúc bà ta đang giằng co hết sức, từ trong tòa án đột nhiên đã chạy tới một người đàn ông. Người nọ vừa chạy một bên kêu hô: "Tô Thi Thi cô chờ một chút, đem em trai trả lại cho tôi!"
"Hỗ Quân Nhạc?" Tô Thi Thi nghe đến cái âm thanh quen thuộc lại xa lạ khi đó, lập tức liền sửng sốt một hồi.
Cô quay đầu vừa thấy, người vội vội vàng vàng chạy xuống bậc thang kia không phải là Hỗ Quân Nhạc thì là ai.
"Hắn trở lại?" Tô Thi Thi hỏi Bùi Dịch.
Bùi Dịch đen mặt, kéo cô liền đi.
"Tô Thi Thi, chờ một chút!" Hỗ Quân Nhạc thấy bọn họ muốn đi, nhất thời sốt ruột cực kỳ, "Các người đem em trai để lại!"
"Em trai? Đồng Đồng?" Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, mạnh dừng bước, sắc mặt từ từ trầm tiếp xuống.
Được lắm, đến đây tự tìm đường chết mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT