"Các người đừng nhúc nhích!" Âm thanh run rẩy, tràn ngập hoảng hốt.
Người bắt cóc hiển nhiên không có kinh nghiệm, động tác liên tục cũng không
tiêu chuẩn. Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình cổ đều nhanh bị Trạm Dẫn
Lan cứa mấy đường rồi.
Cây dao sắc bén kia kề cổ Tô Thi Thi, cô không dám lộn xộn, hướng tới Dương Dũng đang vây lại liếc mắt ra hiệu.
Dương Dũng ngầm gật đầu, một bên tiếp sát, một bên lặng lẽ lấy ra điện thoại di động mau lẹ bấm gọi cho Bùi Dịch.
"Các người đừng giở trò, chẳng thế thì tôi giết sẽ cô ta!" Trạm Dẫn Lan thấy Dương Dũng đến gần, một bên kêu hô một bên khập khiễng kéo Tô Thi Thi
hướng cửa viện đi.
Cô ta trèo tường vào thời điểm thiếu chút nữa
bị ngã chết. Lúc này bộ đồ thể thao màu trắng cô ta mặc trên người dính
đầy bùn đất, tóc tai lộn xộn, đến trên mặt đều đã dính bùn, cả người
chật vật không chịu nổi.
Cô ta đã không có đường lui, hiện ở phía sau, cô ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không!
"Trạm Dẫn Lan, cô bình tĩnh một chút. Bùi Dịch gọi điện thoại cho cô, điện
thoại của cô vẫn trạng thái tắt máy, là xảy ra chuyện gì sao?" Tô Thi
Thi tận lực bình tĩnh nói.
Bọn họ ngày hôm qua sau khi trở về
cũng có gọi điện thoại cho Trạm Dẫn Lan, nhưng mà di động của cô ta vẫn
là tắt máy. Tô Thi Thi không biết Trạm Dẫn Lan tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra nhất định là gặp phải chuyện gì kích động.
"Anh ấy gọi điện thoại cho tôi?" Trạm Dẫn Lan sửng sốt, nhưng nghĩ tới ngày
hôm qua ở trên TV nhìn đến hình ảnh kia, trong lòng hận ý liền cùng nẩy
mầm một dạng nhảy lên cao.
"Cô ngậm miệng, ai muốn nghe cô giả mù sa mưa! Nói nữa tôi liền cắt đứt động mạch cổ của cô!" Trạm Dẫn Lan hung tợn nói.
Cô ta ẩn núp cả đêm chung quanh tại nhà bọn họ, đặc biệt đợi cho Bùi Dịch
rời đi bọn vệ sĩ lơi lỏng cảnh giác thời điểm mới hành động, cũng không
thể có sơ xuất!
"Các người tránh ra! Dám còn động một phen tôi
liền giết cô ta!" Trạm Dẫn Lan trừng mắt nhìn Dương Dũng cùng mấy vệ sĩ
liếc mắt một cái, gặp trong viện đình chỉ một chiếc xe, kéo Tô Thi Thi
liền hướng xe bên kia đi.
Mà ngay tại Trạm Dẫn Lan khống chế Tô
Thi Thi hướng xe tiếp sát thời điểm, trên sân thượng một tòa nhà cách
vách, một người đàn ông mạnh buông xuống Ống Nhòm hướng về trong viện
bên này nhìn một phen, sau đó lại cầm lấy ống nhòm điều chỉnh một chút
nhìn chằm chằm mạnh coi.
Môi của hắn gắt gao nhếch lên, sắc mặt tử trầm một mảnh.
"Trạm Dẫn Lan?" Hỗ Sĩ Minh ngay từ đầu cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Nhưng cái người phụ nữ đem dao nhọt đặt ở cô Tô Thi Thi không phải Trạm
Dẫn Lan thì là ai?
Hắn lại nhìn một hồi, chậm rãi hạ Ống Nhòm xuống, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, không biết suy nghĩ cái gì.
Qua vài giây, hắn bỗng nhiên đem Ống Nhòm ném đi, như qua đi nhiều ngày đêm một dạng, xoay người hướng thang lầu đi đến.
Hiện tại, gần như toàn bộ Bắc Kinh đều đã đang suy đoán đại thiếu gia tập
đoàn Hỗ thị Hỗ Sĩ Minh đang làm cái gì? Hắn có phải đang chuẩn bị kế
sách lật bàn hay không, có phải muốn tới cái tuyệt rồi xoay người hay
không.
Ai cũng không thể đoán ra, mấy ngày nay Hỗ Sĩ Minh chỉ là
ru rú trong căn nhà hoang tàn này, cầm Ống Nhòm lẳng lặng quan sát đến
nhất cử nhất động của Tô Thi Thi.
Hắn giống như là một kẻ ti tiện rình coi một dạng, trốn ở góc phòng, lẳng lặng nhìn cái người phụ nữ để cho hắn làm thế nào cũng vô pháp dứt bỏ kia.
Không ai biết Hỗ Sĩ Minh muốn làm cái gì, cũng không ai biết hắn kỳ thật liền ở trong này.
Tô Thi Thi bị Trạm Dẫn Lan không chế lên xe, bị dây an toàn cột vào chỗ kế bên tay lái, không thể động đậy.
"Thành thật một chút, chẳng thế thì tôi với cô xe hủy người chết!" Trạm Dẫn
Lan uy hiếp trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, khởi động xe.
"Tất cả trước đừng nhúc nhích." Cách đó hai thước di động trong tay Dương Dũng truyền đến tiếng của Bùi Dịch.
Dương Dũng đưa điện thoại di động đến bên tai: "Tiên sinh, Trạm tiểu thư cảm
xúc cực kỳ kích động, phu nhân tình huống trước mắt coi như ổn định."
"Đuổi theo thời điểm đừng cho Trạm Dẫn Lan phát hiện. Tôi đã ở trên đường."
Bùi Dịch trong thanh âm mang theo một tia không dễ cảm thấy bối rối, có
thể nghe ra tới anh đang ở vội chạy.
Dương Dũng nói một tiếng vâng, liền cúp điện thoại.
Trạm Dẫn Lan xe đã rời khỏi sân. Trong nhà hiện tại chỉ có hai chiếc xe, một cái chú Lý vừa rồi đưa Bùi Dịch đi công trường, một chiếc bị Trạm Dẫn
Lan lái đi rồi.
Dương Dũng trực tiếp chạy đuổi theo. Cùng lúc đó, một vệ sĩ đã thần tốc liên hệ xe.
May mà đuổi theo ra không bao lâu, xe bọn họ kêu đến chỗ. Dương Dũng quản
không được nhiều như vậy, kéo xuống lái xe chính mình đến chỗ phòng điều khiển, giẫm lên chân ga liền đuổi theo.
Mà bên kia, để cho Trạm
Dẫn Lan ngoài ý muốn chính là, cô ta phát hiện Tô Thi Thi từ lúc vừa rồi đến bây giờ vẫn đều đã bình tĩnh lạnh lùng như vậy.
"Cô không sợ hãi?" Trạm Dẫn Lan lãnh nghiêm mặt hỏi."Sợ." Tô Thi Thi theo bản năng vuốt ve bụng mình.
Đã có thai hơn năm tháng, bảo bảo cũng đã có tim thai. Cô khẩn trương sẽ
ảnh hưởng đến bảo bảo. Từ lúc vừa mới bắt đầu, tiểu tử kia đã đá cô vài
cái rồi.
Tô Thi Thi là không dám kích động.
Cô hiện tại
chỉ có thể bình tĩnh không đi kích thích Trạm Dẫn Lan, mới có thể an
toàn. Cô chỉ có thể âm thầm chờ Bùi Dịch tới cứu chính mình, chẳng thế
thì vạn nhất thương tổn đến bảo bảo, cô nhất định sẽ hối hận chết mất!
"Tôi không nghĩ muốn hại người, tôi chỉ nghĩ muốn cùng Bùi Dịch hảo hảo nói
chuyện." Trạm Dẫn Lan nhìn về phía trước, lạnh mặt nói.
Tô Thi
Thi nhìn đến cô ta hai tay đang nắm tay lái phát run, xoa xoa mi tâm,
nhàn nhạt nói: "Cô chuyên tâm lái xe. Tôi giúp cô liên hệ Bùi Dịch."
Tô Thi Thi trên người cũng không có mang mobile phone, vươn tay: "Điện thoại của cô đâu đưa cho tôi."
Trạm Dẫn Lan sửng sốt, hổn hển nói: "Tôi ném điện thoại rồi!"
"Cô đừng kích động, tôi tìm xem." Tô Thi Thi nói xong, tiện tìm kiếm trong học chứa đồ trên xe.
Cô nhớ rõ Bùi Dịch vì để tiện trong công việc, tại mỗi xe trong học chứa đồ đều đã để những thứ dự phòng gì đó này.
Quả nhiên, cô rất nhanh liền tìm được điện thoại, chỉ là không điện rồi.
Cô cầm dây sạc trên xe, cắm vào máy, đợi mấy chục giây, khởi động máy, chậm rãi chờ.
Toàn bộ, đâu vào đấy.
Trạm Dẫn Lan cắn môi, tức giận bất bình nhìn cô một cái: "Cô như thế nào một chút cũng không sợ hại? Cô không nên sợ hãi sao?"
Cô ta càng nhìn đến Tô Thi Thi bình tĩnh như vậy, trong lòng lại càng tức
giận. Ở trước mặt Tô Thi Thi, cô ta giống như là một vai hề vậy!
Tô Thi Thi nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, trong lòng hồi hộp, lập tức nói:
"Tôi đương nhiên sợ hãi. Nhưng mà sợ hãi có thể giải quyết vấn đề sao?
Ngược lại làm cho tâm tình của cô càng ngày càng tệ hơn."
"Điện thoại thông rồi!" Tô Thi Thi không đợi Trạm Dẫn Lan nói chuyện, lập tức nói.
Trời biết, trong lòng cô lúc này quả thật cực kỳ khẩn trương. Hiện tại Trạm
Dẫn Lan liền cùng Đoàn Ngọc Lộ khi đó giống nhau như đúc, cô làm sao có
thể không lo lắng!
"Dẫn Lan." Điện thoại vừa được kết nối một khắc, liền truyền đến giọng nói trầm ổn Bùi Dịch.
Tô Thi Thi nghe được tiếng của anh, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
"Không tồi người này không ngốc kêu hô tên của mình như vậy." Tô Thi Thi nghĩ
thầm. Cô có thể khẳng định, nếu mà Bùi Dịch câu đầu tiên liền là kêu hô
tên cô, Trạm Dẫn Lan phỏng chừng lập tức sẽ nổi điên.
Quả nhiên,
Trạm Dẫn Lan vừa nghe đến tiếng của Bùi Dịch, ngụy trang cường ngạnh lập tức sụp xuống, khóc hô: "Bùi Dịch, em cũng không nghĩ muốn như vậy. Em
chỉ là muốn cùng anh hảo hảo nói chuyện chút."
"Anh ngày hôm qua
gọi vài cú điện thoại cho em, điện thoại của em vẫn tắt máy, xảy ra
chuyện gì rồi hả?" Bùi Dịch bình tĩnh hỏi han.
"Em..." Trạm Dẫn
Lan muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, tâm lập tức cứng
rắn lại, "Hiện tại nói những thứ này đã là muộn rồi. Tôi nghĩ muốn với
anh đơn độc nói chuyện, anh đừng cho bất luận kẻ nào cùng đến. Tôi ở
trường trung học của chúng ta chờ anh."
Trạm Dẫn Lan nói xong
liền cúp điện thoại, quay đầu nghiêng Tô Thi Thi liếc mắt một cái: "Bùi
Dịch thật đúng là cực kỳ để ý cô. Anh ấy cho rằng anh ấy vừa rồi cố ý
không đề cập tới cô, bộ dạng làm bộ như cực kỳ quan tâm tôi, tôi liền sẽ mềm lòng?"
Cô ta cười lạnh nói: "Nếu Bùi Dịch không phải quá lo
lắng, anh ấy nhất định hẳn không nói chuyện với tôi như vậy. Anh ấy nhất định sẽ uy hiếp tôi không cần xằng bậy, đây mới là anh ấy. Tô Thi Thi,
tôi thật sự cực kỳ ghen tị với cô!"
Tô Thi Thi tâm mạnh chìm đến đáy cốc.
Trạm Dẫn Lan không phải Đoàn Ngọc Lộ, đâu nào dễ lừa gạt như vậy.
"Như thế nào, bị tôi đoán trúng? Cô cùng anh ấy thật là có hiểu ngầm!" Trạm Dẫn Lan càng nói, ngữ khí càng chua xót.
Tô Thi Thi không thấy được, vẫn nhìn về phía trước. Bỗng nhiên, sắc mặt cô mạnh biến đổi, la lớn: "Cẩn thận!"
Tui ngủ dây, quăng cho 1 cực thính to rồi ngủ đây
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT