"Bùi tổng rốt cục có phản ứng rồi!" Các phóng viên nhìn đến Bùi Dịch xoay người, cả đám đều hưng phấn rồi.

"Bùi Dịch!" Tần Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng đưa tay bắt chéo ra hiệu, âm thầm hướng anh lắc lắc đầu, để cho anh không cần kích động.

"Tần Phong." Tô Thi Thi đỡ tay Tần Phong, hướng anh mỉm cười lắc lắc đầu.

Tần Phong nhìn Tô Thi Thi, lại nhìn Bùi Dịch, miệng mở mở, không biết nên nói cái gì.

Ngay tại lúc này, Bùi Dịch đã lôi kéo Tô Thi Thi nâng bước đi về phía trước.

Phóng viên tự động tránh ra một lối, liều mạng quay chụp.

Tô Thi Thi cảm giác chính mình giờ phút này giống như là đang đi trên thảm đỏ một dạng, muôn vàn ánh mắt đều hướng về bọn họ

Mang thai hơn năm tháng bụng đã có vẻ rõ ràng, thân thể của cô cũng so với trước đẫy đà một chút. Bùi Dịch một tay nắm tay cô, một tay săn sóc che chở cô, đi được không nhanh không chậm.

Bất tri bất giác, hiện trường tiếng động lớn nháo thanh không thấy nữa. Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn cặp đôi này ân ái.

Từ lúc bọn họ bắt đầu yêu đương đã bị truyền thông biết rõ, thời gian thoáng cái đã qua một năm, truyền thông nhìn bọn họ từng bước một như thế nào đi bên nhau, gần như là chứng kiến toàn bộ chuyện tình yêu của bọn họ.

Mà giờ phút này, Bùi Dịch che chở vợ của anh, che chở cái người phụ nữ đã cùng đi qua mỗi một thay đổi trong cuộc sống, cùng nhau hướng đến trên bục.

Lúc này Tô Thi Thi còn không biết, ngày này đối với bọn họ về sau đại biểu cho cái gì.

"Tin tưởng anh ấy là được." Giờ khắc này, Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng tự nói với mình những lời này.

Cô được anh nâng đỡ, an tâm theo sát anh. Lúc trước bối rối, lo lắng, toàn bộ không thấy.

Tâm, không hiểu sao càng thêm kiên định.

Người chủ trì đem micro giao cho Bùi Dịch.

Dưới bục, Hồng Tinh Huy cười như không cười nhìn bọn họ, vẻ mặt đắc ý.

Toàn bộ chuyện này đều là do hắn an bài. Hắn đương nhiên không có tìm cái gì gọi là chứng cớ, Hỗ Tấn Hoa tại cục cảnh sát đã sớm nói rõ mọi chuyện.

"Bùi Dịch, tôi biết vợ anh đặc biệt xem trọng ân tình. Tôi đưa cho anh ân tình này, anh sẽ cực kỳ buồn rầu đi?" Hồng Tinh Huy trong lòng cười lạnh.

Sử dụng ân tình là chiêu thức quen thuộc của lão già nhà hắn. Tuy nhiên hắn không thích cái bộ dạng diễn trò của lão già kia làm như vô hại nhưng cái gì cũng đều phải chiếm tiện nghi, nhưng không thể không nói, chiêu diễn trò cực kỳ được lợi.

Hồng Tinh Huy quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Ngọc, lập tức liền gợi lên quét xuống nụ cười tà tà.

Đã từng có người đánh giá qua, hắn cùng Tần Phong có chút giống nhau. Nhưng mà bọn họ đều không biết, hắn so với Tần Phong muốn đáng sợ hơn rất nhiều! (Ryeo: Đúng rồi, Phong nhà tui có ngoan độc kiểu bá đạo tổng tài, còn ông là bệnh lâu năm mà giấu =))

"Anh, người nói Tần Phong ngoan độc? Đó là người không hiểu biết em trai của mình!" Hồng Tinh Huy nhớ tới vị anh trai bị hắn phái người giam lỏng ở nhà, trong mắt ý cười càng sâu rồi.

Trên bục, Tô Thi Thi nhàn nhạt nhìn Hồng Tinh Huy, đem vẻ mặt của hắn một tia không đặt ở trong mắt, âm thầm xiết chặt quả đấm.

"Bùi Dịch, chọc không tức chết hắn, trở về cho anh quỳ điều khiển từ xa!" Tô Thi Thi tiếp sát bên người Bùi Dịch, vẻ mặt tỉnh bơ nói.

Bùi Dịch ánh mắt trầm xuống, âm thầm lườm cô một cái, nhưng ngẩng đầu đối mặt với phóng viên phía dưới khi đó, sắc mặt lại bình tĩnh như thường.

Anh trầm giọng nói: "Cực kỳ cảm tạ chủ nhiệm Lý đặc biệt đã chạy tới tuyên bố chuyện này. Tôi lúc trước ước nguyện ban đầu thiết kế thôn Thành Trung này, là vì trợ giúp cha tôi hoàn thành mộng tưởng."

"Tôi cực kỳ cảm kích, tôi có thể tiếp tục hoàn thành cái công trình này. Vì hồi báo dân chúng đối với tôi tín nhiệm, tôi quyết định - - "

Anh nói tới đây cúi xuống, một tay ôm Tô Thi Thi vào lòng, đối với phía trước phi thường thành khẩn nói: "Tôi quyết định sau này tôi ở trong thôn Thành Trung đạt được tất cả ích lợi, đều không giữ lại toàn bộ hiến cho cho quốc gia!"

"Oa..." Hiện trường nổ mạnh, tất cả mọi người không thể tin được chuyện chính mình nghe thấy.

Lợi ích thôn Thành Trung, kia cũng không phải là nghìn vạn, đó là vô tận lợi ích nha!

Nhưng Bùi Dịch vậy mà nói quyên liền quyên, này là khí phách gì chứ!

Liền ngay cả Tô Thi Thi cũng lờ mờ, sững sờ nhìn Bùi Dịch, trong đầu chỉ còn lại câu nói tiếp theo - - toàn bộ hiến cho quốc gia.

Toàn bộ hiến cho quốc gia!

Toàn bộ cúng!

"CLGT, anh cái tên phá của..." Tô Thi Thi bị chọc giận muốn khóc. Cô là nói để cho anh tức chết Hồng Tinh Huy, nhưng cũng không cần như vậy đi?

Cô làm sao có thể yêu thương một người đàn ông phá của như vậy! Kia đúng là đầy đủ đời đời con cháu hưởng thụ bất tận tài phú! Cứ như vậy bị người đàn ông phá của này đem quyên cho quốc gia hết rồi!Con trai của bọn họ sau khi sinh ra, sẽ khóc đến mù luôn đi?

Bùi Dịch nhìn đến sắc mặt cô vợ nhà mình, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, cúi đầu ôn nhu hôn cái trán của cô một chút, ôn nhu nói: "Coi như là em cùng anh là vì đứa con chưa sinh ra của chúng ta tích phúc đi."

Tâm, ở một khắc này hóa thành nước, ấm được rối tinh rối mù.

Tô Thi Thi cũng bị mề hóa, mũi không hiểu sao cay cay.

Anh là đang dùng hành động thực tế tới nói cho cô. Cô lúc trước kéo Hán Kiến Nghiệp đưa ra ánh sáng, hủy diệt của cải tới bảo toàn anh, anh chưa từng có trách cô.

Mà anh hiện tại, cũng có thể vì cô vứt bỏ càng thêm nữa. Mà hết thảy chuyện này, trong miệng anh chỉ đơn giản như câu nói kia "Tích phúc".

Tô Thi Thi càng thêm biết, anh là không nghĩ muốn nợ ân tình của Hồng Tinh Huy kia. Bọn họ không nghĩ muốn bởi vì cái dạng này, mà bỏ rơi Ôn Ngọc.

"Cậu, cái người điên này!" Tần Phong hốc mắt cũng đỏ, yên lặng dời đi mắt, trong lòng rất không là tư vị.

Anh lại làm sao không biết mục đích Bùi Dịch làm như vậy.

"Huynh đệ, cảm tạ!" Tần Phong nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, nắm lấy bả vai Ôn Ngọc, xoay người liền đi nhanh hướng ra bên ngọai đi đến.

"Tần Phong, Bùi tổng... em..." Ôn Ngọc nước mắt bổ nhào ra tức tốc rơi xuống, sau cùng, chỉ hóa thành một câu nghẹn ngào, "Thực xin lỗi."

Cô tuy nhát gan, nhưng cho tới bây giờ cũng không ngốc.

Cô biết, Bùi Dịch làm như vậy là vì Tô Thi Thi cùng Tần Phong, là vì cô. Bọn họ đang cấp cho cô chỗ dựa.

Bọn họ, người nào cũng đều đã không muốn nợ Hồng Tinh Huy.

"Hồng Tinh Huy tiên sinh." Lúc này, trên bục Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Hồng Tinh Huy, trong mắt lấp lánh ánh sáng khiến người ta chói mắt, "Cảm tạ anh vì quốc gia làm ra cống hiến."

Hồng Tinh Huy sửng sốt, không quá hiểu được những lời này của cô là có ý tứ gì.

Lúc này, trên bục chủ nhiệm Lý hướng Hồng Tinh Huy liếc mắt ra hiệu, thần sắc lo lắng.

Hồng Tinh Huy trong đầu hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên hiểu rõ ra, mặt liền đen.

Ông già nhà hắn trước cùng ba gia tộc kia đều có giao dịch qua. Hồng gia không ra mặt, nhưng lại thu ích lợi từ mỗi nhà hai phần

Chính là, Hồng gia không cần làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà có thể thu ích lợi cuối cùng được tất cả sáu phần ích lợi.

Nhưng hiện tại, Hỗ gia cùng Đoàn gia đã phá sản, không thể tiếp tục phụ trách thôn Thành Trung. Lan gia hẳn là cũng sẽ lập tức rời khỏi, mà Bùi Dịch đem toàn bộ ích lợi quyên đi ra ngoài. Vậy thì ý nghĩa - - Hồng gia bọn họ, đem một phân tiền đều đã thu không tới!

"Bùi Dịch, Tô Thi Thi, các người - - được, được lắm!" Hồng Tinh Huy nắm bắt quả đấm, cười đến giống cái bệnh thần kinh một dạng.

"Hẳn không thất tâm phong đi?" Tô Thi Thi bĩu môi, thật muốn tên gia hỏa kia điên luôn thì tốt rồi.

Đột nhiên, Hồng Tinh Huy ngưng cười, không hề chớp mắt nhìn Tô Thi Thi, sau đó ánh mắt rơi vào trên bụng Tô Thi Thi, tà tà cười nói: "Như vậy, tôi cũng đang thay con của tôi tích phúc rồi." (Haizzz, sắp có biến rồi, tui chỉ rắc thính vậy thôi đó =(

"Hắn có ý tứ gì?" Tô Thi Thi tâm mạnh trầm xuống.

Hồng Tinh Huy nói đương nhiên không có khả năng là con của cô cùng Bùi Dịch, nhưng hắn vì cái gì muốn nhìn chằm chằm bụng của cô nói những lời này?

"Đừng lo lắng, anh sẽ đi tra rõ ràng." Bùi Dịch trầm giọng nói.

Mà ở Thành Tây trong một khu biệt thự sa hoa, một cô gái cầm lấy một cái chăn đơn bị xé nát nối thành dây thừng, run run rẩy rẩy từ lầu hai leo đến lầu một.

Người này đúng là Trạm Dẫn Lan.

Cô ta thật sự không có biện pháp, chỉ có thể dùng phương thức như vậy chạy trốn. Nhưng cô ta mới vừa đứng thẳng thân thể, tựa đầu vào một cửa sổ sát đất thấy được Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi ở trên Đài Truyền Hình một màn kia.

Bùi Dịch đắm đuối đưa tình tuyên bố, tuyên bố kia thông qua cửa sổ mở rộng này bay vào tới, lọt vào trong lỗ tai cô ta.

"Coi như là vì đứa con chưa sinh ra của chúng ta tích phúc..."

Như vừa bị một thùng nước lạnh dội thẳng từ trên đầu tưới xuống, Trạm Dẫn Lan lạnh thấu tim.

Cô ta không để ý nguy hiểm nghĩ muốn chạy ra ngoài tìm Bùi Dịch đi thông báo anh cẩn thận, nhưng cùng tới là cái gì?

Trạm Dẫn Lan tâm thật sự nát: "Khó trách không nhận điện thoại của tôi, anh chính đang bận rộn cùng vợ mình ân ái, làm sao có thể nhận điện thoại của tôi!"

Trạm Dẫn Lan trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất, lập tức lau nước mắt, hướng tới sân bên ngoài biệt thự chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play