"Thi Thi, đừng kích động!" Liền ngay cả Tần Phong cũng bị hoảng sợ.
Trái lại Bùi tiên sinh sắc mặt thật bình tĩnh, chỉ là rất nhanh đi tới bên người Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nhìn chằm chằm vào Dace, nói: "Vị quý phu nhân này, tuy tôi
không biết bà nói sống cuộc sống như công chúa một dạng là như thế nào,
nhưng tôi cực kỳ khẳng định, bà đem một cô gái tốt đẹp làm hỏng rồi!"
"Mặt khác, nếu không phải mượn ảnh hưởng của Trạm Dẫn Lan, Phi Tầm các người có cơ hội tiến vào thị trường của nước tôi sao? Nếu không phải Trạm Dẫn Lan, Bùi Dịch từ đầu sẽ không cùng Phi Tầm hợp tác cho các người có cơ
hội dán vàng lên mặt mình!"
"Cô... Cô có ý tứ gì!" Dace tức giận đến mặt đều đã đỏ.
Cô gái này vậy mà nói Phi Tầm bọn họ là dựa vào Trạm Dẫn Lan mới có thể
xâm nhập vào Bắc Kinh! Cô ta biết chính mình đang nói cái gì sao? Bọn họ chính là tập đoàn Phi Tầm, tập đoàn tài chính số một tại Âu châu! Ở
trong miệng cô gái này, vậy mà trở nên không đáng một đồng!
"Tôi
có ý tứ gì? Bà đến trung văn đều đã nghe không hiểu? Vậy bà như thế nào
còn có mặt mũi tới cướp đoạt công trình văn hóa của chúng tôi?" Tô Thi
Thi cười lạnh, chỉ chỉ ngoài cửa, "Người xưa nước chúng tôi có câu gọi
là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, không phải của bà cưỡng cầu không
được. Bà đi đi."
"Cô... Cô..." Dace tức giận đến thiếu chút nữa phong độ mất hết.
Cô gái này thật sự là cả gan làm loạn! Cô ta biết chính mình đang nói chuyện với ai sao?
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi nhìn chằm chằm Dace, một vẻ mặt như bừng tỉnh đại
ngộ, "Em rốt cuộc biết cái gì gọi là thời kỳ mãn kinh rồi."
"Thời kỳ mãn kinh?" Dace tức giận đến thiếu chút nữa động thủ.
"Dace, trở về đi." Lúc này, Lan Viễn Tân lên tiếng nói chuyện.
"Viễn Tân, shit!" Dace trợn mắt nhìn ông ta, xoay người thở phì phì chạy ra khỏi thư phòng.
"Thật có lỗi." Lan Viễn Tân áy náy nhìn ba người Bùi Dịch, khẽ thở dài một cái.
"Về chuyện của kiến trúc sư Bùi, tôi thật sự rất xin lỗi. Mấy năm nay, tôi
vẫn chịu lương tâm khiển trách. Các người cũng thấy được, mấy năm nay
Lan gia đã rút ra khỏi thương giới. Chuyện trước kia cũng không có gì để nói, tôi sẽ đi tự thú, hi vọng các người có thể buông tha Lan gia."
Lan Viễn Tân đã thấy qua kết cục của Hỗ gia cùng Đoàn gia, làm sao có thể không lo lắng?
Ông ta năm đó không hề đồng ý cách làm của ba nhà kia, nhưng mà dù sao cũng không có ngăn cản. Cho nên về sau xảy ra bi kịch kia, ông ta cũng có
trách nhiệm.
Ông ta chính là sợ có một ngày, Bùi Dịch sẽ thay cha mình báo thù. Cho nên ở trong lúc vô ý phát hiện Trạm Dẫn Lan xảy ra
tai nạn xe cộ, liền cứu cô ta, vụng trộm đem cô ta đi Âu châu giao cho
Dace chăm sóc.
Chính là vì một ngày như thế này, để cho Bùi Dịch thả bọn họ một con đường sống.
Bùi Dịch nghe xong lời Lan Viễn Tân nói, trầm mặc một hồi, nói: "Chuyện kia, với tôi mà nói, đã kết thúc."
Lan Viễn Tân ngẩn ra, rồi sau đó cảm kích liền gật gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Ông ta nói xong, lại nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, vỗ vỗ bả vai Bùi Dịch: "Cậu cực kỳ hạnh phúc."
Bị Tô Thi Thi quấy rối như vậy, trực tiếp giải quyết vấn đề Bùi Dịch nợ ân tình. Dace bị tức đi tới, mà Bùi Dịch cũng không cần lại đi đối mặt
những cái này.
Người vợ này của Bùi Dịch, quả thật cực kỳ thông minh.
Nhưng ông ta nào biết đâu rằng, sau khi ông ta rời khỏi, Bùi Dịch mặt lập tức liền trầm tiếp xuống.
Anh lôi kéo tay Tô Thi Thi, mặt đen đến cùng mực đặc một dạng, trừng mắt
bắt đầu giáo huấn cô: "Người phụ nữ kia đến thời kỳ mãn kinh em cũng dám trêu chọc? Nếu lỡ bà ta nổi điên đẩy em một cái thì làm sao bây giờ? Tô Thi Thi, mấy ngày này có phải anh đã quá dung túng em rồi, em ngứa da
rồi phải không?"
Tô Thi Thi còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, bị anh đột nhiên mắng như vậy một, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Tần Phong còn ở nơi này nha, người này đã vậy còn không nể mặt cô!
Tô Thi Thi vừa - xấu hổ, không cần suy nghĩ liền cãi lại rồi: "Em thấy anh là muốn tìm bất mãn, so với thời kỳ mãn kinh cũng không khá hơn chút
nào!"
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch nổi giận.
Tô Thi Thi cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài.
"Chết tiệt, em từ từ đi đừng chạy!" Bùi Dịch lập tức bắt được cánh tay Tô Thi Thi, tức giận đến thật muốn đánh cô một trận.
"Bùi Dịch!" Lúc này, Tần Phong vẫn một mực bên cạnh xem diễn trò, nhìn điện
thoại bỗng nhiên hô, cả người sắc mặt đều đã thay đổi, "Ngọc đã xảy ra
chuyện!"
"Cái gì?" Tô Thi Thi trong lòng mạnh nhảy dựng, vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Tần Phong đã liền xông ra ngoài.
"Cô ấy bị Hồng Tinh Huy tóm lấy!" Tần Phong vừa chạy một bên kêu hô."Cái gì!" Tô Thi Thi tim đập đều đã nhảy lỡ một nhịp.
"Em đừng vội, anh đi hỏi một chút." Bùi Dịch vội vàng an ủi, mang theo Tô Thi Thi đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tần Phong đã điều động người của anh ra ngoài tìm Ôn Ngọc.
"Cái tên biến thái kia lại cử hành một buổi họp báo đưa tin, lại còn đem
Quân nhi bắt đi, không biết muốn làm cái gì!" Tần Phong gọi mấy cú điện
thoại xong sơ bộ hiểu biết được chút tình huống, đối với Bùi Dịch cùng
Tô Thi Thi nói.
Tốc độ nói chuyện của anh đặc biệt nhanh, thanh
âm cũng so với bình thường thấp hơn vài phần, nhìn qua đặc biệt bình
tĩnh. Nhưng bình tĩnh quá mức chính là cực độ lo lắng. Anh chính là đang sợ hãi, anh đang ép buộc chính mình bình tĩnh.
Tô Thi Thi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phong có bộ dạng này, không khỏi cũng đi sợ hãi theo rồi.
"Đừng có gấp. Nếu hắn thật sự đem Ôn tiểu thư mang tới buổi họp báo tuyên bố
gì đó, hẳn là sẽ không làm gì cô ấy." Bùi Dịch vỗ vỗ tay Tô Thi Thi,
đối với Tần Phong nói.
Tần Phong sửng sốt một phen, rồi sau đó chậm rãi gật đầu: "Tôi hiện tại liền đi tìm cô ấy."
"Để cho chú Lý lái xe đưa cậu đi." Bùi Dịch nói.
Tần Phong gật gật đầu, chạy như một làn khói ra khỏi gian phòng.
"Bùi Dịch, em... Em ở nhà chờ anh." Tô Thi Thi thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy.
Cô rất muốn đi cùng anh, nhưng mà hiện tại cô cái tình huống này...
"Em theo anh cùng đi." Bùi Dịch đau lòng ôn nhu vuốt tóc Tô Thi Thi, "Bạn
bè của em không nhiều lắm, xem Ôn Ngọc như người thân. Anh biết cái cảm
giác không biết đáp án hoảng hốt ra sao, anh hẳn không cho em ở nhà một
mình chờ đợi."
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi hốc mắt ướt át, gật gật đầu, đi theo anh đi ra phía ngoài.
Cô biết, nhất định là trước đây chính mình thiếu chút nữa gặp chuyện không may vài lần kia, mới có thể để cho Bùi Dịch có loại cảm giác này.
"Em cùng Tần Phong liên hệ, anh lái xe không tiện." Lên xe, Bùi Dịch một bên giúp Tô Thi Thi thắt dây an toàn, vừa nói.
"Được." Tô Thi Thi lấy ra di động của chính mình, gửi cho Tần Phong cái tin tức.
Bùi Dịch đem di động chính mình đặt ở trong túi, bên cạnh khởi động xe.
Anh không dám lái quá nhanh, nhưng mà tốc độ xe cũng không phải rất chậm.
Lái thật sự vững vàng, gần như không cảm giác được chấn động.
Tô Thi Thi trong lòng khẩn trương, không biết như thế nào, bỗng nhiên kiên định rất nhiều.
"Nhất định là chúng ta quá khẩn trương, Ngọc không có việc gì." Tô Thi Thi ở trong lòng an ủi chính mình.
Cô thời gian này vẫn cảm thấy Ôn Ngọc cùng Tần Phong hẳn đã có chuyện gì,
mà hiện tại Hồng Tinh Huy làm càng ngày càng rõ ràng, cô thật sự lo lắng bọn họ sẽ lại mâu thuẫn.
Mà ngay lúc bọn họ tiến đến tìm Ôn Ngọc thời điểm, bị nhốt một ngày một đêm Trạm Dẫn Lan đang suy nghĩ tất cả
biện pháp tìm người giúp chính mình trốn ra ngoài.
"Vì cái gì các người đều đã vô tình như thế, uổng công tôi trước giờ đối với các người tốt như vậy!" Trạm Dẫn Lan thật sự vô cùng tuyệt vọng.
Cô ta bị
nhốt chỗ ở này về sau, đã đem tất cả bạn bè có thể nhờ đều liên hệ một
lần. Nhưng những người đó vừa nghe cô ta là bị Dace nhốt lại, toàn bộ
đều không có đáp lại.
Cho dù có người thật sự chạy tới giúp cô
ta, nhưng vệ sĩ canh giữ ở ngoài phòng cô ta can ngăn một khuyên bảo,
cũng đều đã bỏ cuộc.
"Bà không phải là muốn cho tôi biết chính
mình có bao nhiêu vô dụng, bà có bao nhiêu lợi hại sao?" Trạm Dẫn Lan đá ván cửa, mất đi lý trí kêu hô.
"Dace, bà là Bạo Quân! Bà mau thả tôi ra ngoài!"
Nhưng mà cô ta như thế nào kêu hô, cũng không tác dụng. Cô ta ra không được!
Trước khi Bùi Dịch đồng ý cùng Dace hợp tác trước, cô ta ta ra không
được rồi!
"Không, Bùi Dịch là sẽ không theo bà hợp tác. Tôi đây
chẳng phải là cả đời đều phải ngốc ở trong này rồi hả?" Trạm Dẫn Lan
nghĩ đến vấn đề này, mặt liền trắng.
Cô ta tin tưởng, Dace cái người phụ nữ cường thế ngoan độc tuyệt tình kia, tuyệt đối làm được!
"Không, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi phải nghĩ biện pháp để người ta tới
cứu mình!" Trạm Dẫn Lan cầm ra điện thoại, lật xem danh bạ.
Sau cùng, ánh mắt của cô ta như ngừng lại một cái dãy số quen thuộc vô cùng.
"Hiện tại, chỉ có anh mới có thể giúp em rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT