Hà Chí Tường bị đánh ngất xỉu, Phú Tuyết Trân là bị dọa ngất.

Dương Dũng nắm con chó kia đi ở phía trước, Tô Thi Thi cúi đầu đi theo mặt sau, trong lòng cô chưa từng có vui sướng đến như vậy.

Chỉ là còn đang cao hứng một hồi, liền nghe Dương Dũng nói: "Tô tiểu thư, tiên sinh ở trong câu lạc bộ Ám Nhữ chờ cô."

Câu lạc bộ Ám Nhữ? Cái chỗ biến thái kia...

Tô Thi Thi vừa nghe, mặt liền đen. Cô cực kỳ không thích những nơi như thế, nhất là Ám Nhữ, nghe nói bên trong rất loạn.

"Bùi Dịch sao lại ở nơi đấy?" Tô Thi Thi nhíu mày hỏi.

Dương Dũng phun ra mấy chữ: "Tiên sinh tâm tình không tốt."

"Gì?" Tô Thi Thi lờ mờ rồi.

Bất quá cái tên Bùi Dịch kia, anh có bao giờ tâm tình dễ chịu? Tựa hồ mỗi ngày đều là bộ mặc hầm hầm, giống như người khác nợ anh mấy trăm vạn không trả.

"Tôi không đi có được không?" Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.

Dương Dũng giật giật dây xích chó, đứng thẳng người, giống như miệng đột nhiên bị trúng độc không nói chuyện được.

Tô Thi Thi giựt giựt khóe miệng, buồn bực hỏi han: "Tôi chạy mà nói, anh sẽ bắt tôi lại sao?"

"Tô tiểu thư đừng nói đùa."

"Thật đáng buồn." Tô Thi Thi nói thầm một câu, cực kỳ không tình nguyện vào thang máy.

Dương Dũng không hổ là người được Bùi Dịch đào tạo, tính tình bất thường y như anh vậy.

Trải qua trận làm ầm ĩ vừa rồi, lúc Tô Thi Thi đi ra mới phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, cuộc sống tốt đẹp về đêm liền muốn bắt đầu.

Lúc bọn họ đến câu lạc bộ Ám Nhữ, nơi này đã chuẩn bị mở cửa, nhưng là không có người khách nào tới.

Tô Thi Thi vừa tiến vào đến nơi đây, trái lại hơi hơi kinh ngạc một hồi.

Nơi này rất sang trọng, bốn phía phát ra tiếng nhạc nhẹnhàng chậm chạp, hoàn cảnh có vẻ thanh tĩnh, nhưng cũng ẩn ẩn cảm giác như nơi trốn tránh thực tại, so với trước kia cô tưởng tượng những nơi như thế này quán bar chướng khí mù mịt hoàn toàn khác.

"Mời." Người phục vụ đưa Tô Thi Thi mang tới một căn phòng được đặt trước sau đó lui xuống. Dương Dũng đứng ở cửa, đem dây xích chó giao cho Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên quét xuống ý cười. Mang theo chó đi vào vừa lúc.

"Chó yêu, đứng sau ta nhé." Tô Thi Thi vỗ vỗ đầu con chó, nó vừa thấy cô vỗ đầu liền nhướng đầu lên ra vẻ hưởng ứng.

"Không biết trọng nhân tài", cô nhớ không lầm mà nói, Đoàn gia trang trong vườn cũng có nuôi một con một chó ngao Tây Tạng to lớn như con trâu gọi là Tiểu Vịnh.

Tô Thi Thi đẩy cửa ra, người còn chưa tiến vào, liền nghe đến ghế lô bên trong truyền đến một trận tiếng cười của phụ nữ.

"Tần thiếu, anh thật biết trêu đùa người ta." Âm thanh yểu điệu kia làm Tô Thi Thi cả kinh da gà đều đã dâng lên.

Tần thiếu? Tô Thi Thi sửng sốt, chẳng lẽ Tần Phong cũng ở trong này?

Cô đẩy cửa ra, một chân vừa muốn bước vào đi, lại nghe bên trong truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ khác: "Bùi tiên sinh, anh nể mặt cùng người ta uống một chén thôi."

Bùi tiên sinh... Tô Thi Thi mặt trầm trầm, thông suốt đẩy cửa ra, nắm con chó cùng tiến vào.

Con chó kia cực kỳ ngoan, thành thành thật thật đi theo phía sauTô Thi Thi, giống một đứa em nhỏ đi theo chị mình.

Tô Thi Thi giương mắt nhìn qua, chỉ thấy trong ghế lôto như vậy, thật đúng là có không ít người. Chẳng qua chỉ có hai người đàn ông, một người là Bùi Dịch, một người khác liền là Tần Phong, tại bên cạnh bọn họ mỗi người ngồi bốn năm người phụ nữ vây quanh.

Lúc này có một mỹ nữ hở ngực lộ lưng, cơ hồ cả thân thể đều dán trên người Bùi Dịch rồi. Cô ta cầm một ly rượu, chu môi, đang cùng Bùi Dịch làm nũng.

Tô Thi Thi lòng ở một khắc này mạnh trầm xuống. Chua xót không hiểu sao cứ như vậy dang lên, ngay cả chính cô cũng chưa phản ứng kịp.

Cơ hồ là lập tức đã nghĩ quay đầu rời đi.

Người ngồi trong ghế lô hiển nhiên cũng phát hiện ra cô, những người phụ nữ kia nhìn đến Tô Thi Thixuất hiện tại cửa, có trong mắt hiện lên quét xuống châm biếm.

Có khi là ghen tị, càng còn nhiều mà xem kịch vui. Cô là ai mà cũng dám đến căn phòng được bao trọn này chứ, không muốn sống nữa sao?

Đúng là ngay sau đó, chỉ thấy Tần Phong đứng lên, hướng về phía Tô Thi Thi vẫy vẫy tay, thật nhiệt tình nói: "Thi Thi, em đến rồi sao, mau tới đây, chúng ta uống rượu. Tôi cùng Bùi Dịch chờ em đã lâu rồi!"

Tần Phong nói xong mắt đầy khiêu khích nhìn Bùi Dịch kia ngồi ở trên ghế sofa không nói được một lời: "Đúng không, Bùi tiên sinh?"

Bùi Dịch cũng không ngẩng đầu một phen, thân thủ tiếp nhận ly rượu trong tay của người phụ nữ kia, ngửa đầu uống một ngụm.

"Bùi tiên sinh, tôi lại rót thêm cho người một ly." Vị mỹ nữ bên cạnh anh quả thực mừng rỡ như điên, cao hứng lấy chai rượu mở ra lại rót một chén cho Bùi Dịch, trong lòng quả thực muốn kích động điên rồi.

Ai chẳng biết người này trong giới thương trường rất tài giỏi? Bình thường cao lãnh cực kỳ. Bọn họ đến nơi đây ngồi gần một giờ, Bùi Dịch một câu cũng chưa nói qua, càng không cần phải nói gì các cô rồi.

Đúng là bây giờ lại uống rượu của cô ta rót, cô ta có phải hay không sẽ được đổi vận rồi hả?

Tô Thi Thi nhìn thấy một màn này, cảm giáckhông hiểutrong lòng kia càng thêm nghiêm trọng rồi.

"Để cho tôi tới nhìn anh cùng người phụ nữ khác ** sao?" Tô Thi Thi nghiến răng, cô vốn biết Bùi Dịch không hảo tâm như vậy, kêu cô tới khẳng định không có chuyện gì tốt.

Cô âm thầm hít vào một hơi, ngẩng đầu mỉm cười nhìn các cô, đồng thời nhẹ tay đung đưa sợi dây xích chó trong tay.

Cùng thời khắc đó, theo phía sau cô xuất hiện một cái đầu chó, mở to một đôi quay tròn mi mắt, tò mò nhìn người ngồi trong ghế lô kia. Lúc nó đang nhìn đến phía trước rất nhiều mỹ nữ ngồi đó, mi mắt sáng rực lên một phen.

"Đây là cái gì vậy?" Tần Phong đang nhìn đến đột nhiên xuất hiện con chó khi đó, sợ tới mức lập tức nhảy đến trên ghế sofa.

Tô Thi Thi mi mắt nhíu lại, nắm đại cẩu kia cười cười đi qua: "Không nghĩ tới Tần thiếu sợ chó nha? Anh yên tâm, tiểu cẩu cẩu này của tôi cực kỳ ngoan, nó sẽ không theo công kích con người đâu. Đương nhiên, không phải người mà nói, liền khó nói rồi."

Tô Thi Thi vừa nói, một bên nắm con chó hướng sô pha bên kia đi đến, những mỹ nữ kia nhìn thấy con chó kia nheo nheo mắt nhìn chằm chằm mình khi đó, sợ tới mức lập tức hướng bên cạnh chạy tới.

"Bùi tiên sinh, cô ta là ai vậy? Sao lại không lễ phép như vậy, lá gan thật sự là quá lớn, cũng dám mang chó đến Ám Nhữ!"

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nhìn con chó trong tay Tô Thi Thi, sau đó mở miệng nói câu đầu tiên từ khi đến nơi đây: "Lá gan quả thật rất lớn."

Mấy người phụ nữ kia vừa nghe được như vậy, lập tức hưng phấn lên. Bùi tiên sinh vậy mà đồng ý lời của cô ta nói, có phải hay không thật sự nhìn tới cô ta rồi hả? Cô ta sắp được đổi vận rồi!

Cô ta lúc này liền chỉ vào Tô Thi Thi nói: "Khẩn trương mang đi, cô nghe không hiểu tiếng người sao? Khẩn trương mang theo con chó kia rời khỏi nơi này!"

Tô Thi Thi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, bỗng nhiên lôi kéo dây xích chó đem nó đưa lên trước.

Ngay sau đó, con chó kia rất hiểu ý liền hướng tới vị mỹ nữ này phóng tới, mỹ nữ kia hét lên một tiếng, sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế sofa ngã trên mặt đất.

Tô Thi Thi đi qua, xoay người liền ngồi xuống vị trí vừa rồi cô ta ngồi, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta: "Tiếng người nói tôi đương nhiên nghe hiểu được."

Các mỹ nữ khác nghe xong, cả đám đều muộn cười rộ lên.

Vừa rồi lúc cô tiến vào đã nói, chó của cô không theo công kích người ta, nhưng không phải người mà nói liền khó nói rồi. Mà cô vừa rồi liên cho con chó kia trực tiếp công kích vị mỹ nữ này, không phải là nói cô ta không phải người sao?

"Cô... cô thật quá đáng! Bùi tiên sinh người xem cô..." Vị mỹ nữ kia hiển nhiên cũng phát hiện chính mình bị trêu đùa, đứng lên liền hướng tới Bùi Dịch cáo trạng.

Muốn dùng chiêu này?

Cô cũng sẽ!

Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh, liền buông dây xích chó ra, xoay người mềm mại nương đến trên người Bùi Dịch.

"Bùi tiên sinh, anh xem cô ta..." Tô Thi Thi học lời của cô ta, mặt mày nhu thuận, bộ dạng yểu điệu kia làm cho người ta xương cốt đều phải rụng rời.

Cô lại vẫn không sợ chết mà đem tay từ từ xoa xoa thân thể Bùi Dịch, hết sức khiêu khích

Ánh mắtBùi Dịch lập tức liền tối sầm.

"Cô..." Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cô gái này cũng dám đụng vào Bùi tiên sinh, mà Bùi tiên sinh vậy mà không có tức giận.

Chỉ là tất cả mọi người không có phát hiện, lúc Tô Thi Thi lần mò Bùi Dịch trong tay ẩn dấu một cái bình thuốc nhỏ, cô mò qua mò lại trên tay trang Bùi Dịch để lại nhỏ vụn bột phấn màu trắng.

"Oa hu..." Một bên thưởng thức mỹ nữ đại cẩu kia cái mũi đột nhiên động một phát, ngửi được hương vị nó thích, cọ một phen từ trên mặt đất đứng lên.

Ngay sau đó, còn nhanh hơn sét đánh, bổ nhào vào trên người Bùi Dịch trên.

"Tô Thi Thi, em muốn chết!"

"Đem con chó ngu xuẩn này đuổi đi ra!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play