"Thi Thi..." Tần Phong thật có lỗi nhìn Tô Thi Thi, muốn nói lại thôi.
Tô Thi Thi tâm lập tức trầm tiếp xuống, cúi đầu, chậm rãi gật gật đầu: "Tôi biết."
Hỗ Sĩ Minh làm sao có thể để cho cô gặp Bùi Dịch.
Nhiều người cùng Bùi Dịch giao tình rất tốt, vì tránh hiềm nghi cũng không
chịu hỗ trợ. Có chút người nguyện ý hỗ trợ, Tô Thi Thi cũng không nghĩ
muốn liên lụy bọn họ.
Cô hiện tại, đến gặp anh một lần đều đã không có biện pháp.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Rõ ràng ánh mặt trời tốt như vậy, trong lòng lại khói mù trùng điệp.
"Luật sư Tịch nói hiện tại đang trong giai đoạn tìm chứng cứ, để cho chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ." Tần Phong nhắc nhở Tô Thi Thi.
"Tôi biết." Tô Thi Thi vẫn như cũ là những lời này.
Thang máy đến chỗ, Tô Thi Thi hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh xe, quay đầu
nói với Tần Phong: "Tần Phong, tôi không thể chờ đợi thêm nữa rồi. Tôi
tính toán tuyên bố một cái thanh minh, đem Sunshine triệt để phủi sạch
quan hệ."
Tần Phong trong lòng rùng mình, thận trọng nhìn cô: "Em quyết định rồi hả? Bùi Dịch sẽ không đồng ý."
"Có bản lĩnh anh ấy chạy đến tự mình phản đối tôi!" Truyện được cập nhập và đăng tải duy nhất tại wattpad. Tô Thi Thi tức giận mở cửa xe, "Bản thân tôi đi dạo, anh đi lo việc của mình đi."
"Bốp..." Cửa xe đóng
lại toàn thân mỏi mệt, Tô Thi Thi suy sụp tựa vào ở trên ghế, bên tai
đều là những lời vừa rồi Hỗ Sĩ Minh nói.
"Nhậm Tiếu Vi vì chú hai của tôi, phản bội Bùi gia, là bà ta khuyên bảo xúi giục Bùi Thanh Vũ
đến công ty Đoàn Kế Hùng làm Thiết Kế Sư."
"Nếu Bùi Dịch biết mẹ mình mới đúng là hung thủ hại chết cha anh ta, em đoán xem anh ta sẽ như thế nào?"
Từng câu, chọc thẳng vào điểm yếu của Tô Thi Thi
Tô Thi Thi thừa nhận, Hỗ Sĩ Minh một chiêu này quá ngoan độc.
Cô vừa rồi nói dối nói Bùi Dịch sớm liền biết, bất quá chính là nghĩ muốn ngăn cản Hỗ Sĩ Minh đi tìm Bùi Dịch gây phiền toái.
"Tôi nghĩ muốn thăm dò thái độ của anh, anh làm sao lại không phải đang thăm dò chúng tôi." Tô Thi Thi đau đầu xoa xoa mi tâm.
Cùng người đấu ý chí, thật sự mệt nhọc.
Hỗ Sĩ Minh vừa rồi nói như vậy, chẳng qua thật sự không xác định Bùi Dịch
tới cùng nắm giữ ít nhiều chân tướng. Hắn chỉ là muốn dò đường xem phản
ứng của bọn họ mà thôi.
"Bùi Dịch, em nên làm cái gì bây giờ?" Tô Thi Thi thống khổ che mặt, trong lòng rất loạn rất loạn.
"Nhậm Tiếu Vi, nếu có thể, thật sự muốn giết bà!" Tô Thi Thi như thế nào đều
sẽ không nghĩ đến, toàn bộ chuyện này vậy mà chính là vì Nhậm Tiếu Vi
bội phản.
Cô cũng xem qua rất nhiều phim truyền hình cùng tiểu thuyết, đối với cái loại tình tiết cẩu huyết này cũng thấy qua rất nhiều.
Năm đó khẳng định là Nhậm Tiếu Vi chán ở bên Bùi Thanh Vũ, đứng núi này
trông núi nọ thích Hỗ Khải Văn. Truyện được cập nhập và đăng tải duy
nhất tại wattpad. Rồi sau đó khuyên bảo xúi giục Bùi Thanh Vũ đáp ứng
lời của Đoàn Kế Hùng, Thiết Kế Sư cho cái công trình Tứ Đại Gia Tộc liên hợp kia.
Đoàn Kế Hùng nhìn tới Nhậm Tiếu Vi, cường thủ hào đoạt, cùng nguyên nhân cái chết của Bùi Thanh Vũ ông ta khẳng định thoát
không được can hệ.
Nhưng năm đó cái công trình kia tới cùng đã
xảy ra cái gì, Bùi thanh Vũ vì cái gì phải chịu tội oan, Tứ Đại Gia Tộc
lại làm gì, những thứ này cô cùng Bùi Dịch cũng không biết.
"Bùi
Dịch, em nên làm cái gì bây giờ?" Tô Thi Thi nước mắt xoạch thẳng trào
ra, so với lúc trước bị cha cùng ông nội cô vứt bỏ vẫn còn khó chịu hơn.
"Anh đối với bà tốt như vậy, vì bà ẩn nhẫn nhiều như vậy, nếu anh biết rõ
chân tướng, sẽ có bao nhiêu khổ sở." Truyện được cập nhập và đăng tải
duy nhất tại wattpad. Tô Thi Thi suy nghĩ tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi
Dịch thương tâm, nước mắt liền dừng lại không được.
"Phu..." Chú Lý lườm mắt nhìn đến Tô Thi Thi đang khóc, há miệng thở dốc, không biết phải an ủi như thế nào.
Ông yên lặng lái xe đi cục cảnh sát. Liền tính gặp không được, cách Bùi
Dịch gần một chút cũng được, Tô Thi Thi cũng sẽ vui vẻ một chút đi.
Đợi Tô Thi Thi khóc cho tới chán rồi, phát hiện xe đã dừng lại, hướng ra ngoài vừa thấy, cô ngây ngẩn cả người.
"Chú Lý, cám ơn người." Tô Thi Thi cúi đầu xoa xoa nước mắt, chỉnh lý một phen, mở cửa đi ra ngoài.
Cô không có đi vào cục cảnh sát, chỉ là dọc theo bên ngoài cục cảnh sát đi dạo chẳng có mục đích đi tới.
Trong phòng giam giữ, Bùi Dịch ngón tay khẽ vuốt nhẫn cưới, mạnh đứng lên, tùy ý sờ soạng một phen lỗ tai.
Đột nhiên, thân thể anh cứng đờ, trong mắt hiện lên quét xuống nghi hoặc.
Anh cẩn thận nghe ngóng, phát hiện từ trong nhẫn quả thật không có truyền ra tiếng Tô Thi Thi nói chuyện.
"Có lẽ cô ấy còn chưa đến gần quá." Bùi Dịch an ủi chính mình.
Thứ này chỉ có ở trong phạm vi 100 mét mới có thể nghe được tiếng nói
chuyện, có lẽ Tô Thi Thi hiện tại cách còn cách anh một khoảng cách.
Bùi Dịch ngồi trở lại cái giường ở cạnh tường, chân co lại ở trên giường,
khủy tay trái chống đỡ ở trên đầu gối, lấy tay chống lên má.
Một phút đồng hồ qua đi, 3 phút qua đi, năm phút đồng hồ... 10 phút, nửa giờ...
Ước chừng quá một giờ, bên trong vẫn lại là không có động tĩnh gì.
Nhẫn trên tay anh chỉ ấm không nóng, chứng tỏ Tô Thi Thi đang ở gần đây. Cô ở bên cạnh cục cảnh sát hồi lâu, cũng không có đi tới!
"Ngu ngốc, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Bùi Dịch trong lòng hoảng loạn.
Nếu không phải chuyện gì xảy ra, Tô Thi Thi không có khả năng sẽ như vậy!
Đúng là anh đợi hai giờ, Tô Thi Thi vẫn lại là không có tiến vào. Mãi đến hai giờ sau, nhẫn trên tay anh đã triệt để lạnh lại.
Cô đi rồi.
"Tô Thi Thi, em đừng làm anh sợ!" Bùi Dịch mím môi, tâm khống chế không
được đập điên cuồng, hoảng hốt khống chế không nổi lan tràn.
Anh
đột nhiên thật hận mình! Anh biết lúc này Tô Thi Thi nhất định cực kỳ
cần anh, nhưng anh lại vẫn ở trong này chuyện gì đều đã làm không được!
Anh cho rằng chính mình đã chuẩn bị tốt, đúng là giờ phút này anh rõ ràng có thể cảm nhận được Tô Thi Thi khổ sở.
Cô ở bên ngoài cục cảnh sát đứng hơn hai giờ, khẳng định gặp chuyện gì rồi!
Bùi Dịch ánh mắt nghiêm túc, lập tức lấy nhẫn trên tay, hung hăng hướng trước mặt ném bể.
Đây là anh cùng Tần Phong ước định từ trước. Nhẫn bị hủy, hệ thống sẽ lập
tức báo tin tức đến cho điện thoại của Tần Phong, Tần Phong sẽ tới gặp
anh. Truyện được cập nhập và đăng tải duy nhất tại wattpad. Bùi Dịch
lòng nóng như lửa đốt. Anh đợi không nổi nữa rồi!
Tô Thi Thi cũng không biết biết rằng cô ở bên ngoài cục cảnh sát vô thức đi dạo một vòng, mau dọa hù chết Bùi Dịch rồi.
"Phu nhân, chúng ta hiện tại đi nơi nào?" Chú Lý thấy Tô Thi Thi ngồi vào trong xe xong một câu cũng không nói, nhỏ giọng hỏi.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trước, nghĩ nghĩ, nói: "Đi
Sunshine. Mặt khác thông báo cho luật sư Tịch, để cho ông ấy đến đây một chuyến."
"Được." Chú Lý gật đầu.
Bên kia, Tần Phong vừa
mới xử lý xong cục diện rối rắm Tô Thi Thi lúc trước để lại, đã bị Bùi
Dịch triệu hoán đến chỗ cục cảnh sát.
"Sao lại thế này?" Tần Phong vừa đi vào phòng giam giữ liền dùng ánh mắt ý bảo Bùi Dịch.
Bùi Dịch vẻ mặt bình tĩnh lườm máy theo dõi ở góc bên kia một cái.
Tần Phong trong mắt vui vẻ, âm thầm gật gật đầu, đi qua cùng anh mặt đối
mặt ngồi ở trước bàn thẩm vấn kia, cầm ra điện thoại, vừa nói một bên
phát tin tức.
"Vợ của cậu lúc trước thiếu chút nữa đem Hỗ Sĩ Minh đánh cho tàn phế, tôi mới vừa thu thập xong cục diện rối rắm đây. Tôi
nói cậu thật đúng là không cần lo lắng cho em ấy mà, tôi còn thực không
phát hiện có người có thể ăn hiếp được em ấy!"
Tần Phong vừa nói, một bên cầm điện thoại trong tay xoa xoa.
Chỉ nghe một tiếng rất nhỏ tiếng răng rắc, lập tức, trên di động của anh đã sớm chuẩn bị tốt một cái phần mềm liền xâm nhập hệ thống theo dõi trong phòng giam giữ.
"Ok rồi. Tôi thay đổi hình ảnh theo dõi, bọn họ
hẳn không phát hiện." Tần Phong hạ giọng, đem di động đặt ở một bên, lo
lắng nhìn Bùi Dịch, "Tới cùng làm sao vậy?"
"Tôi muốn gặp cô ấy." Bùi Dịch trầm giọng nói.
"Như thế nào đột nhiên muốn gặp em ấy?" Tần Phong buồn bực, "Cậu không phải
có kế hoạch của chính mình, hiện tại gặp em ấy không phải sẽ đúng ý Hỗ
Sĩ Minh sao?"
Bùi Dịch từ khi bị bắt đến giờ vẫn âm thầm bất
động, một mực do Hỗ Sĩ Minh theo dõi quá sát sao nhiều ngày như vậy,
không để cho Tần Phong động một chút tay chân. Bây giờ đột nhiên bị cái
gì kích thích rồi.
"Cô ấy vừa rồi đến đây, ở bên ngoài đi lại hơn hai giờ đều không có vào. Tôi lo lắng cô ấy, không thấy được càng lo
lắng." Bùi Dịch nói.
Tần Phong trợn mắt há hốc mồm: "Chính bởi vì cái dạng này?"
Anh hận không thể lật bàn: "Mẹ nó, Cậu đầu óc không bệnh đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT