"Cái gì, Hỗ Quân Nhạc không có ở nhà?" Đoàn Ngọc Lộ lông mày dựng đứng, đem Hỗ gia quản gia vừa bị cô ta chặn đường cẩn thận đánh giá một phen, không vui nói, "Tôi buổi sáng vẫn nhìn thấy hắn ở nhà."

"Đoàn tiểu thư, Tam Thiếu giữa trưa liền đi ra ngoài, có nói qua muốn ngày mai mới trở về." Hỗ quản gia trên mặt khách khí, trong lòng cũng rất không cho là đúng.

Ông ta không biết Hỗ Quân Nhạc kia là ăn nhầm trúng thứ gì rồi, vậy mà đem một người phụ nữ như vậy vào ở trong nhà. Lão gia tử vậy mà còn không có phản đối!

Hiện tại tốt rồi, bọn họ cũng phải hướng cô ta hầu hạ như thiếu phu nhân một dạng nhưng vị này không thức thời đến thế.

"Ông giúp tôi gọi điện thoại cho hắn. Nói tôi có chuyện quan trọng tìm hắn." Đoàn Ngọc Lộ nhíu mày nói.

Hỗ quản gia khách khí cười cười: "Đoàn tiểu thư, tam thiếu lúc đi ra ngoài không cho những hạ nhân như chúng tôi tìm thiếu gia. Người nếu như thực có chuyện quan trọng, có thể chính mình gọi cho thiếu gia. Tôi còn có việc, đi trước vội vàng rồi."

"Tôi nếu có thể gọi điện thoại của hắn... này, ông đừng đi a..." Đoàn Ngọc Lộ tức giận đến một cước đá vào trên thùng rác bên cạnh.

Cô ta đã sớm gọi điện thoại cho Hỗ Quân Nhạc, nhưng di động Hỗ Quân Nhạc một mực luôn báo bận, từ đầu gọi không được.

"Hừ, ngày mai thì ngày mai! Hỗ Quân Nhạc, tôi không tin anh không trở về nhà!" Đoàn Ngọc Lộ trong mắt hiện lên quét xuống ngoan độc.

Cô ta đã đoán được địa điểm Đoàn Kế Hùng giấu Đoàn Tĩnh Đồng, nhưng mà dựa vào năng lực hiện tại của cô ta, từ đầu liền không cách nào đơn độc một mình đi đến đó. Cô ta chỉ có thể tìm kiếm trợ giúp, mà Hỗ Quân Nhạc là người tốt nhất để hợp tác.

"Ngày lành lập tức liền muốn đến đây." Đoàn Ngọc Lộ hưng phấn mà nghĩ.

Chỉ cần bây giờ cô ta có thể tìm Đoàn Tĩnh Đồng về, mặc kệ là Hỗ gia hay vẫn lại là Bùi Dịch, đều đã cảm kích cô ta.

Một đêm này, đối với Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi mà nói, đặc biệt gian nan.

Tô Thi Thi gần như là một đêm không ngủ, ở trong thư phòng liên hệ người, dụng hết mọi biện pháp tìm nơi Đoàn Kế Hùng ẩn náu.

Bùi Dịch lại cùng Tần Phong cùng đi mọi nơi có khả năng để tìm.

Mãi đến ánh mặt trời lên cao, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Cửa thư phòng mở ra, Bùi Dịch đi tới, trên người lại vẫn mang theo sương lạnh sáng sớm.

"Như thế nào?" Tô Thi Thi lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, khẩn trương nhìn anh.

Bùi Dịch nhíu mày: "Như thế nào không nghỉ ngơi?"

"Em ngủ không được." Tô Thi Thi xoa xoa mi tâm, "Nhắm mắt lại, đều là hình ảnh Đồng Đồng trước khi đi học quay đầu lại nhìn em. Bùi Dịch, em..."

"Không có việc gì. Em ngoan, không cần hành hạ chính mình như vậy." Bùi Dịch đau lòng ôm lấy cô, ôn nhu an ủi.

Một đêm cũng chưa có tin tức của Đoàn Tĩnh Đồng, Tô Thi Thi càng ngày càng nôn nóng.

Cô ôm Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Em không tin được Đoàn Kế Hùng. Ông ta là người điên. Bùi Dịch, nếu ông ta lại gọi điện thoại đến..."

Tô Thi Thi ngẩng lên đầu, ánh mắt mọng nước mênh mông nhìn anh: "Bất luận ông ta nói cái yêu cầu gì, đều đáp ứng ông ta. Nhất định phải đem Đồng Đồng mang về đây, có được hay không?"

Bùi Dịch chợt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Tô Thi Thi.

"Không có gì so với người nhà của chúng ta quan trọng hơn." Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch, nước mắt mãnh liệt.

Cô cực kỳ giận chính mình, rõ ràng không nghĩ muốn khóc. Nhưng gần đây không biết làm sao vậy, động một tí liền rơi nước mắt.

Điểm này cũng không giống cô!

"Anh biết, anh nhất định sẽ dẫn nó trở về, không tiếc trả giá lớn thế nào." Bùi Dịch đau lòng ôm Tô Thi Thi, ánh mắt lướt qua bụng nhỏ của cô.

Đã lâu như vậy, bụng có phải nên có động tĩnh rồi hay không? Cô bé ngốc này gần đây cảm xúc dao động quả thật rất lớn.

Nghĩ tới đây, Bùi Dịch đâu nào còn dám để cho Tô Thi Thi khóc, khẩn trương dỗ dành nói: "Đã có phạm vi đại khái, lập tức liền sẽ tìm được, không cần lo lắng."

"Uh"m." Tô Thi Thi lau nước mắt, gật gật đầu, xấu hổ cười rộ lên.

Thật là không được tự nhiên.

Bùi Dịch nhìn cô một cái, khom lưng bồng cô lên, trầm trầm nhìn cô: "Đi ngủ một hồi."

"Em ngủ không được."

"Ngủ không được liền nhắm mắt để đó." Bùi Dịch ngăn chặn lời Tô Thi Thi nói, "Anh giúp em."

Tô Thi Thi cúi đầu, không dám nói cái gì nữa.

Bên ngoài trời đã sáng hẳn. Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi trực tiếp đi phòng ngủ.

Tô Thi Thi vốn không nghĩ muốn ngủ, nhưng có Bùi Dịch ở bên người, không hiểu sao thêm kiên định, không lâu liền ngủ thật say.

Trời đã sáng, có người cả đêm không về ngủ bị thúc giục về nhà.

Hỗ Quân Nhạc một bên lái xe, một bên dùng tai nghe bluetooth gọi điện thoại.

"Cha, con lập tức liền đến, người có thể đừng niệm kinh nữa hay không? Con đang đang lái xe đó!"

"Tiểu tử con, nói buổi sáng năm giờ trở về. Bây giờ đều nhanh sáu giờ con còn không mau lên, đợi ăn bữa sáng ông nội không thấy được con, ta xem con chết như thế nào!" Hỗ Khải Văn thở phì phì nói.

"Con khó có được cùng bạn bè đi chơi một chuyến... Được rồi được rồi, con lập tức liền đến rồi." Hỗ Quân Nhạc nói xong liền cúp điện thoại, dưới chân mạnh nhấn ga.

Xe bay nhanh mà đi.

Năm phút đồng hồ sau, xe chạy vào cửa lớn biệt thự Hỗ gia ở giữa lưng núi. Lúc này cách thời gian Hỗ gia dùng cơm còn có 10 phút.

Hỗ Quân Nhạc gần như là phi vào nhà ăn, không có nhìn đến hoa viên Đoàn Ngọc Lộ đã chạy tới.

"Rốt cục trở lại!" Đoàn Ngọc Lộ vừa rồi nhìn đến Hỗ Quân Nhạc chạy tới một tòa biệt thự.

Đây là nơi ông nội Hỗ Quân Nhạc Hỗ Tấn Hoa ở, một số người không được tự tiện đi vào.

Hỗ gia chủ trạch là một chuỗi căn biệt thự lớn, mỗi nhà đều có biệt thự của chính mình. Vợ chồng con cái trong gia tộc Hỗ gia mỗi người đều có được một tòa biệt thự độc lập, đồng thời còn có biệt thự chuyên môn để khách ở.

Đoàn Ngọc Lộ ở trong biệt thự của khách. Nơi Hỗ Tấn Hoa ở, cô ta không được vào quá.

"Thôi, không nên gây phiền phức. Chờ một lát cũng không có gì." Đoàn Ngọc Lộ hiện giờ so với trước kia muốn tương đối trầm ổn rất nhiều, không tự tiện đi vào, chỉ ở trong hoa viên chờ.

Nửa giờ sau, Hỗ Quân Nhạc ăn xong bữa sáng rốt cục ra ngoài rồi.

"Hỗ Tam Thiếu!" Hỗ Quân Nhạc đang từ hoa viên đi qua, từ trong một lùm cây tường vi đang nở rộ bỗng nhiên xuất hiện một người, sợ tới mức khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Đoàn tiểu thư, cô muốn làm gì!"Hỗ Quân Nhạc thấy rõ người tới, vẻ mặt hối hận.

Hắn nên là quay đầu bước đi.

"Đến đây, có chuyện gì cùng anh nói." Đoàn Ngọc Lộ một tay lấy hắn kéo đến bên cạnh.

"Cô đừng kéo tôi đi như vậy! Bị ông nội nhìn đến tôi nhất định phải chết!" Hỗ Quân Nhạc ghét bỏ lấy tay mình ra, một chút cũng không nghĩ muốn cùng Đoàn Ngọc Lộ có cái gì.

Lần trước nếu không phải bị cô ta uy hiếp, hắn làm sao có thể sẽ mang cô ta về Hỗ gia! Vì chuyện này, ông nội hắn không thiếu phạt hắn.

"Anh có biết Đoàn Tĩnh Đồng bị bắt cóc không?" Đoàn Ngọc Lộ biết hắn không muốn gặp chính mình, trực tiếp nói.

Hỗ Quân Nhạc nhíu mày: "Biết, làm sao vậy?"

"Tôi biết Đoàn Kế Hùng đem thằng nhóc đó giấu ở đâu rồi. Anh có muốn theo tôi cùng đi cứu người hay không?" Đoàn Ngọc Lộ thần bí nói.

"Cô biết bọn họ ở nơi nào sao?" Hỗ Quân Nhạc cả kinh thiếu chút nữa quát lên, "Cô không phải lại muốn lừa dối tôi đi?"

Hắn đã sớm nghe nói Bùi Dịch bọn họ lật tung khắp tất cả Bắc Kinh đều đã không tìm được người, người phụ nữ này làm sao có thể biết?

Hỗ Quân Nhạc tiếng quát tháo có phần lớn. Ăn xong bữa sáng ra ngoài Hỗ Sĩ Minh bước chân ngừng một trận, tìm theo tiếng vọng đi đến.

"Tôi đương nhiên biết. Anh tới cùng muốn theo tôi cùng đi hay không?" Trong hoa viên, Đoàn Ngọc Lộ không nể mặt, hung dữ nhìn Hỗ Quân Nhạc.

"Cái này... Tôi không đi!" Hỗ Quân Nhạc nghĩ nghĩ, kiên quyết lắc đầu.

Hắn mới không nghĩ muốn tham cùng bất luận cái chuyện gì cùng Tô Thi Thi có quan hệ. Hắn sợ.

"Đoàn Tĩnh Đồng đúng là em ruột của anh, anh vậy mà mặc kệ nó chết sống!" Đoàn Ngọc Lộ lòng đầy căm phẫn nói, trong lòng sốt ruột muốn chết.

Nếu Hỗ Quân Nhạc thật sự không chịu đi, kế hoạch của cô ta không phải xong rồi sao?

Không được, cô ta nhất định phải để cho hắn hỗ trợ!

"Em ruột?" Hỗ Sĩ Minh động tác bước đi bị khựng lại, khóe miệng chậm rãi cong lên.

"Thì ra là thế!"

Chuyện này, thật đúng là ông trời đều đang giúp hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play