Một đêm không ngủ.

Tô Thi Thi tỉnh lại thời điểm, bên cạnh vị trí rỗng tuếch.

"Bùi Dịch cùng Đoàn Tĩnh Đồng đều đã thức dậy?"

Bỗng nhiên, cô nhìn đến dưới giường, ánh mắt trợn thật lớn: "Đồng Đồng, em như thế nào ngủ trên đất vậy?"

"Hừ!" Thằng nhóc vểnh môi, tay mập xoa mông, nước mắt lưng tròng liếc mắt một cái chỗ ngủ tối hôm qua Bùi Dịch.

Đừng tưởng rằng cậu ngủ thiếp đi không biết, cậu lúc ấy vừa vặn tỉnh lại đã bị người đá một cước, sau đó liền rớt xuống đất rồi.

"Đồng Đồng, đi, chị dâu hôm nay tự mình làm bữa sáng cho em ăn có được hay không? Ăn bò bít tếch được không?" Tô Thi Thi vừa thấy vẻ mặt của cậu nhóc liền biết chuyện gì xảy ra, xấu hổ không thôi.

Cô nói đến làm bò bít tếch thời điểm, Đoàn Tĩnh Đồng sắc mặt mới hơi tốt một chút.

"Đúng là người đàn ông keo kiệt." Tô Thi Thi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đối với Bùi Dịch siêu cấp hạn hán lời rồi.

Không biết có phải Tô Thi Thi ảo giác hay không, từ tối hôm qua bắt đầu, Đoàn Tĩnh Đồng liền đặc biệt ngoan ngoãn. Ăn bò bít tếch thời điểm, vậy mà chỉ ăn hơn một nửa liền không ăn rồi.

"Không có phát sốt chứ?" Tô Thi Thi có chút lo lắng, muốn đi rờ đầu của cậu kiểm tra.

"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng lườm cô một cái, khuôn mặt có chút ửng đỏ, đăng đăng đăng chạy xa rồi.

"Buổi tối chị đi đón em...." Tô Thi Thi đứng ở cửa, nhìn theo Đoàn Tĩnh Đồng lên xe đến trường.

"A...." Đoàn Tĩnh Đồng đóng cửa thời điểm, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, "Đón sớm một chút."

"Được." Tô Thi Thi cười khoát khoát tay, chờ xe rời khỏi tầm mắt, xoay người tiến vào đi dọn dẹp một phen, đi trước Sunshine, sau đó liền đi công trường.

Ngoại hành lang công trình thôn Thành trung đoạn tường số 33 còn đang làm lại, Tô Thi Thi hôm nay muốn đi trông chừng. Bùi Dịch sáng sớm liền đi công trường, Tô Thi Thi đến thời điểm, anh đang thị sát một đoạn công trường.

Tô Thi Thi không đi quấy rầy anh, chính mình đứng ở đoạn công trường 33, cùng nhóm công nhân cùng nhau làm việc.

Giữa trưa thời điểm, Tô Thi Thi lại còn đặc biệt cùng Đoàn Tĩnh Đồng gửi tin nhắn, nhắc nhở cậu nhóc giữa trưa có thể ăn chút thịt, không cần bị đói rồi.

"Hừ, chị đây là viên đạn bọc đường, chờ em trở thành một đứa bé Mập Mạp liền vứt bỏ em chứ gì, em mới hẳn không mắc mưu!" Cậu nhóc gửi lại một câu.

Tô Thi Thi dở khóc dở cười, yên lặng chụp màn hình, gửi cho Bùi Dịch.

Một phút đồng hồ sau, Đoàn Tĩnh Đồng gửi tới một icon người phát hỏa.

"Tô Thi Thi, chị thật quá đáng!"

Tiểu tử kia hiển nhiên là bị Bùi Dịch giáo huấn rồi.

Tô Thi Thi nhíu mày, đang muốn trả lời, cuộc trò chuyện của cô tự động có tin nhắn báo " Đang gửi đi".

Rồi sau đó, "Cô" gửi đi một giọng nói.

"Đoàn Tĩnh Đồng, em còn dám đối với chị dâu em hô to gọi nhỏ, đêm nay đừng trở lại!" Là giọng của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi không nói gì nhìn trời.

Bùi tiên sinh, hacker không phải để ức hiếp trẻ con như vậy.

Quả nhiên, sau tin nhắn kia, Đoàn Tĩnh Đồng bất luận như thế nào cũng không tin tức trả lời lại rồi.

Tô Thi Thi gọi điện thoại qua, cũng bị cậu cắt đứt rồi.

"Nhóc con hẹp hòi." Tô Thi Thi phát hiện, về phương diện này, Đoàn Tĩnh Đồng tuyệt đối là em ruột của Bùi Dịch, bụng dạ hẹp hòi quả thực giống nhau như đúc.

Chỉ là qua nửa giờ, Bùi Dịch tìm đến.

"Anh không phải bề bộn nhiều việc sao? Không cần đến nơi này của em... Làm sao vậy?" Tô Thi Thi phát hiện Bùi Dịch biểu tình không thích hợp, khẩn trương cởi bao tay chuyên dùng đã đi tới.

Bùi Dịch nhìn cô một cái, như là đang đấu tranh tư tưởng, sau cùng vẫn lại là đối với cô nói rõ ràng: "Đồng Đồng bị người ta mang đi rồi."

"Mang đi? Có ý gì?" Tô Thi Thi tâm mạnh trầm xuống.

"Trước mắt còn không có điều tra ra. Có người thừa dịp giờ cơm trưa ở trường học đã vụng trộm mang đi Đồng Đồng, hiện tại không rõ tung tích." Bùi Dịch nói.

"Làm sao có thể..." Tô Thi Thi sắc mặt liền tái rồi.

"Em đừng có gấp, đã phái người đi tìm rồi. Chúng ta trước đi trường học nhìn xem." Bùi Dịch đỡ lấy cô, đi ra bên ngoài.

"Em... Em sao lại ngốc như vậy, em nên là sớm một chút nghĩ đến!" Tô Thi Thi hốc mắt đều đã đỏ.

Vừa rồi Đoàn Tĩnh Đồng không gửi tin trả lời cũng không nghe điện thoại, từ đầu không phải giận dỗi, mà là - -

"E mthật sự là quá ngu ngốc mà!" Tô Thi Thi hối hận chết đi được, đúng là bây giờ còn có cái tác dụng gì.

"Thi Thi, em đừng như vậy. Đồng Đồng không yếu ớt như thế. Chúng ta trước cần phải biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra." Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi như vậy, đau lòng vô cùng.

"Đúng, có thể là Đoàn Kế Hùng! Trước đó ông ta còn nói muốn dẫn Đồng Đồng đi, trước tiên nên điều tra ông ta!" Tô Thi Thi vội vàng nói.

"Đã phái người đi Đoàn thị rồi." Khi nói chuyện, hai người đã đi tới bên cạnh xe.

Đợi hai người vừa lên xe, chú Lý lập tức khởi động xe. Bentley màu đen lấy tốc độ cực nhanh chạy ra ngoài.

Cùng thời khắc đó, mới vừa họp xong muốn đi nghỉ ngơi Hỗ Sĩ Minh cũng thu được tin tức.

"Bắt cóc? Có ý tứ." Hỗ Sĩ Minh nheo mắt lại, trong đầu rất nhanh sắp xếp lại tin tức thu được, đột nhiên nghĩ tới cái gì.

"Làm cho người ta tung tin ra ngoài, là Đoàn Kế Hùng bắt cóc con trai của mình." Hỗ Sĩ Minh đối với trợ lý nói.

"Đoàn lão?" Trợ lý sửng sốt, không dám hỏi nhiều, gật đầu rời khỏi văn phòng.

"Đoàn Kế Hùng, ông quả nhiên không làm cho người ta thất vọng nha." Hỗ Sĩ Minh tâm tình thật tốt, "Tô Thi Thi, nghe nói em cùng Đoàn Tĩnh Đồng cảm tình không tệ? Có lẽ, em sắp đem đến cho tôi kinh hỉ lớn nhất."

Hỗ Sĩ Minh trong lòng đã có tính toán.

"Bùi Dịch, để xem anh bây giờ còn có thể chống đỡ được bao lâu!" Hắn mở ngăn kéo bàn làm việc ra, trong tầm mắt xuất hiện một cái máy ghi âm màu trắng, trong mắt hiện lên quét xuống tàn nhẫn.

Hắn, đã sớm chuẩn bị tốt.

Bên kia, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch chạy được nửa đường đến trường học, liền nhận được tin tức Đoàn Kế Hùng mang Đoàn Tĩnh Đồng đi.

"Không có biện pháp liên lạc với ông ta?" Bên trong xe, Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch, tâm tình trầm trọng.

"Điện thoại tắt máy, muốn định vị cần một chút thời gian. Rất có khả năng là ông ta đổi điện thoại di động, không thể định vị." Bùi Dịch sắc mặt nggiêm trọng.

Lúc này, di động Bùi Dịch vang lên.

Bùi Dịch nhìn đến màn hình biểu hiện số gọi đến khi đó, sắc mặt trầm xuống.

"Mở loa đi, ta muốn cùng cậu và Tô Thi Thi nói chuyện." Điện thoại mới được kết nối, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng của Đoàn Kế Hùng.

Bùi Dịch nhướng mày, cùng Tô Thi Thi liếc mắt ra hiệu, rồi sau đó mở loa ngoài.

"Hai người các người nghe cho rõ đây, Đồng Đồng đang ở trong tay ta. Các người không cần đi tìm chúng ta, ta mang con trai của mình đi, là chuyện rất bình thường!" Đoàn Kế Hùng thở phì phì nói.

Hiển nhiên, ông ta nghe được chuyện có người ở nơi nơi nói ông ta bắt cóc con trai của chính mình.

"Đồng Đồng đâu?" Tô Thi Thi vừa tức giận lại lo lắng, "Nó vẫn chỉ là đứa bé..."

"Các người phải đáp ứng hai cái yêu cầu của ta, chẳng thế thì ta không cam đoan chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!" Đoàn Kế Hùng bỗng nhiên nói.

"Khốn kiếp!" Tô Thi Thi ngầm tốn hơi thừa lời, tay gắt gao cầm lấy cánh tay Bùi Dịch, giống như như vậy có thể để cho chính mình kiềm chế một chút.

Cô thật sự không nghĩ ra, Đoàn Kế Hùng lòng dạ đến cùng có phải là đá hay không. Đoàn Tĩnh Đồng là con ông ta, ông ta sao lại nhẫn tâm đế như vậy lợi dụng cậu, làm tổn thương tổn đến cậu!

"Ông nói đi." Bùi Dịch âm thầm vỗ vỗ tay Tô Thi Thi, mặt không chút thay đổi nói.

"Hừ, các người đừng giở trò. Thứ nhất, Bùi Dịch cậu phải đáp ứng giúp Đồng Đồng bảo vệ cho Đoàn thị. Các người yên tâm, về sau Đoàn thị đều sẽ giao lại cho nó, cậu hiện tại giúp Đoàn thị, cũng giống như là đang giúp em trai mình." Đoàn Kế Hùng nói.

Tô Thi Thi nghe được ông ta nói những lời này, trong lòng ít nhiều dễ chịu một chút. Ít nhất, Đoàn Kế Hùng cũng không phải mất hết lý trí như thế.

Nhưng câu nói tiếp theo của Đoàn Kế Hùng, nhất thời để cho cô phủ định những lời chính mình trước đó đã nói, hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Hellu cả nhà ~!~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play