Tết đến, người hầu của Đoàn gia đã có một phần rất lớn vẫn như cũ đang làm việc.

Tô Thi Thi bị Nhậm Tiếu Vi lôi kéo một đường hướng tới hậu trạch đi đến, sau cùng đi tới phòng bếp.

Tô Thi Thi mày nhíu chặt. Bà mang cô tới phòng bếp làm cái gì?

"Nếu đã là con dâu Bùi gia tôi, liền phải có dáng vẻ của con dâu. Quy củ Bùi gia, đêm ba mươi con dâu phải làm một bữa cơm cho người trong nhà ăn. Hôm nay không cần cô toàn bộ làm, liền đi vào trợ giúp đi."

Nhậm Tiếu Vi nói xong lườm một cái tại cửa phòng bếp.

"Hả?" Tô Thi Thi có chút phản ứng không kịp.

Để cho cô nấu cơm?

Ok, chuyện này không thành vấn đề.

Nhưng thật sự không thành vấn đề sao? Nhậm Tiếu Vi mục đích khẳng định không đơn giản như vậy. Tô Thi Thi tuy không phải là một đầu bếp chuyện nghiệp, nhưng tự nhận làm một bữa cơm vẫn lại là có thể làm được.

Cũng thật có dễ dàng như vậy sao?

"Không đi vào, đây là không muốn?" Nhậm Tiếu Vi mày vặn chặt lại, giống như Tô Thi Thi dám nói một chữ không, bà liền muốn bão nổi rồi.

"Liền nhìn xem bà tới cùng muốn làm cái gì!" Tô Thi Thi trong lòng thầm suy nghĩ, trên mặt nặn ra một cái nụ cười rực rỡ, chân chó nói: "Làm sao có thể, con rất nguyện ý. Chỉ cần mẹ thích liền tốt rồi."

Đúng vậy, người vui vẻ là được rồi. Tôi nào dám nói chữ không. Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói xong, xoay người vào phòng bếp.

Ngay lúc cô tiến vào phòng bếp không quá vài giây, sau lưng truyền đến rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.

Phòng bếp của chủ trạch là một nơi riêng biệt theo kiểu Tứ Hợp Viện, đều là cửa sổ bằng gỗ, dùng kiểu khóa cũ. Lúc này, Nhậm Tiếu Vi rầm một tiếng, đã khóa lại cửa, sau đó cầm cái chìa khóa xoay người đi tới.

"Tô Thi Thi, tôi cũng không tin qua năm mới, Bùi Dịch thật sự dám cùng tôi tức giận!" Nhậm Tiếu Vi trong mắt hiện lên quét xuống khinh thường.

Loại tình cảnh này trong phim truyền hình thường có rất nhiều, bà trước kia vẫn cảm thấy ngốc nghếch. Nhưng mà hôm nay, bà liền là nghĩ muốn nói rõ thái độ của mình cho bọn họ!

Bà không đồng ý!

Như thế, ở trong nhà này, liền không có vị trí Tô Thi Thi cô!

"Không phải chứ?" Trong phòng, Tô Thi Thi nhìn cửa gỗ bị đóng chặt, trên mặt còn thiếu 3 vạch đen thôi.

Chiêu này cũng quá cũ rít rồi!

Tô Thi Thi không nói gì, cô hẳn là nên tiến lên đi xác nhận một phen cửa có phải thật sự bị khóa lại rồi hay không.

Nhưng bước tới phía trước một bước, cô bỗng nhiên cảm thấy được không thú vị, khẳng định không thể lập tức ra ngoài, chẳng thế thì ai biết Nhậm Tiếu Vi sẽ lại làm cái gì. Cô xoay người hướng tới phòng bếp đi đến.

Cái phòng bếp này giống như một căn nhà lớn phổ thông, tổng cộng có tam gian. Gian ngoài là nơi bình thường người hầu dùng để ăn cơm, một gian là chuyên môn làm thức ăn, mặt khác một gian là chứa nguyên vật liệu.

Lúc này, đầu bếp đều đang ở trong phòng làm thức ăn kia, Tô Thi Thi đi đến tiến vào.

"Tô tiểu thư trở lại?" Tô Thi Thi vừa mới đi vào, liền nghe đến một giọng nói, trong lòng mạnh hồi hộp.

Xem ra, các bà chuẩn bị thật sự đầy đủ!

Hồng Cầm nhìn đến Tô Thi Thi, trong mắt hiện lên quét xuống khinh thường: "Nếu đến đây hẳn là đến phụ giúp làm cơm rồi, phu nhân hẳn là cùng người nói quá rồi chứ?"

Tô Thi Thi xoa bóp quả đấm, trong mắt hiện lên quét xuống nguy hiểm.

Thật là sợ cô không đủ thảm.

Cô ban đầu thật sự muốn làm cho mẹ chồng một bữa cơm thật ngon! Hiện tại - - cô cũng không phải người có khuynh hướng thích ngược đãi mình, cô thay đổi chú ý rồi!

Tô Thi Thi bỗng nhiên xoay người, hướng tới gian ngoài đi đến.

Hồng Cầm sửng sốt, vội vàng đi theo: "Cô dám đi..."

Bà ta còn chưa nói xong, liền nhìn đến Tô Thi Thi ở bên ngoài di chuyển một cái ghế, sau đó lại trở lại.

Tô Thi Thi nhìn cũng chưa từng nhìn bà ta liếc mắt một cái, di chuyển ghế dựa trực tiếp vào phòng làm thức ăn, đem ghế dựa đặt mạnh xuống một chỗ trống trải trong phòng bếp, thoải mái ngồi lên.

"Cô... Cô muốn lười biếng?" Hồng Cầm trừng mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Thi Thi vậy mà cũng không muốn nhúc nhích!

Tô Thi Thi vẫn như cũ không hề để ý bà ta, lấy điện thoại chơi.

Hồng Cầm tức giận đến sắc mặt trắng bệch, muốn đi đoạt di động của cô lại không dám, đành phải thở phì phì nói: "Cô nếu dám hướng Bùi thiếu gia cầu cứu cũng nên nghĩ trước hậu quả, qua năm mới, cô cũng không nghĩ muốn mẹ con bọn họ biến thành không thoải mái đi?"

Tô Thi Thi lông mày cau lại, cô từ đầu liền không nghĩ muốn cùng Bùi Dịch cầu cứu.

Nhưng cái bác gái này thật sự cực kỳ phiền, phiền chết rồi.

Cô ngẩng đầu, lành lạnh liếc xéo nhìn bà ta: "Nếu biết không nên chọc bọn họ bất hòa, liền câm miệng cho tôi. La lớn tiếng như vậy, là muốn để cho người nào nghe được sao?"

"Cô..." Hồng Cầm bị nghẹn đến một câu đều nói ra không được. Bà ta biết chính mình cãi nhau không thắng nổi Tô Thi Thi, nhưng mà bà ta hôm nay có nhiệm vụ của mình, nếu không thể làm tốt, đến lúc đó Nhậm Tiếu Vi khẳng định muốn trách cứ bà ta.

Hồng Cầm âm thầm hít vào một hơi, đi đến trước mặt Tô Thi Thi, trên cao nhìn xuống nhìn cô: "Nơi này có nhiều người hầu ở đây như vậy, phu nhân bảo cô đi vào làm gì cô không biết sao? Cô cũng không sợ bị bọn họ chê cười."

Tô Thi Thi ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mọi người trong phòng. Chỉ thấy những đầu bếp này một đám cúi đầu, hận không thể làm cho chính mình nhìn mắt mù tai điếc thì tốt rồi.

Cô cười lạnh nói: "Tôi nói những thứ đồ ăn này đều là tôi làm, nơi này có ai dám nói không phải?"

Cô nói xong ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Hồng Cầm, trong mắt đã không có mỉm cười: "Bà có ý kiến sao?"

"Cô... Cô... Cô đừng tưởng rằng Bùi thiếu gia sủng cô..."

"Bà có phải xem phim truyền hình quá nhiều rồi hay không? Tôi là người phải dựa vào bản thân để câu dẫn đàn ông sao? Cần đàn ông làm lá chắn sao?" Tô Thi Thi cười nhạo, lập tức giọng nói càng thêm nghiêm trang, "Bất quá bà nói đúng, Bùi Dịch liền là sủng tôi, không thể nào để tôi chịu bất luận cái ủy khuất gì."

"Các người nghe cho rõ ràng, nên nói cái gì không nên nói cái gì, trong lòng mình phải hiểu. Qua năm mới, đừng để tổn thương hòa khí."

"Cô... Cô..." Hồng cầm tức giận đến cái mũi đều nhanh hơi nước rồi.

Được, phương diện này bà ta nói không lại Tô Thi Thi.

Vậy bà ta liền đổi phương pháp!

Hồng Cầm nhớ tới trước Nhậm Tiếu Vi phân phó, nhìn Tô Thi Thi trong ánh mắt hơn quét xuống châm biếm.

"Cô nếu thực lợi hại như thế, hiện tại liền sẽ không bị nhốt ở trong phòng bếp, mà chồng của cô hiện tại lại ở bên ngoài cùng nữ nhân khác!"

"Cô đừng tưởng rằng cô cứ ở đây đợi thì có thể ra ngoài ăn. Thành thật nói cho cô biêt, hôm nay từ đầu liền không chuẩn bị vị trí của cô. Bữa cơm đoàn viên này, liền là phu nhân vì Bùi thiếu gia cùng Trạm tiểu thư chuẩn bị."

"Cô nếu có bản lĩnh liền lao ra nói cho Bùi thiếu gia những chuyện này đi? Phu nhân nói, cô nếu là dám ra ngoài, bà nhất định sẽ cùng Bùi thiếu gia khởi xung đột, như vậy, sau cùng tổn thương vẫn lại là Bùi thiếu gia."

"Cô không phải tự xưng là cực kỳ thương cậu ấy sao? Như thế nào, nghĩ ra muốn đi? Tôi xem cô trước kia bất quá là làm bộ làm tịch, để cho Bùi thiếu gia cảm thấy được cô biết điều mà thôi."

Hồng Cầm nhìn Tô Thi Thi sắc mặt càng ngày càng kém, trong lòng càng ngày càng đắc ý, giọng cũng càng ngày càng lớn.

"Không vui sao? Cô không biết bản thân mình là đồ sao chổi. Mẹ của cô bị cô khắc chết, ông nội cùng cha ruột của cô đều không thích cô, muốn cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, cô như vậy lộ ra vận xấu cùng Bùi thiếu gia cùng một chỗ, là muốn hại chết cậu ấy sao?"

Từng câu, như trời đông giá rét tối tăm băng lạnh, từng chút một đâm vào tim Tô Thi Thi.

Đau sao? Giận sao? Hận sao?

Mẹ cô, cô có thể không tức sao?!

Từng lời từng chữ đâm thẳng vào tim, những lời nói độc ác này, quả thực để cho Tô Thi Thi mở mang tầm mắt.

Nhưng cô không thể tức giận, không thể không khống chế được, thậm chí không thể mắng người.

Tô Thi Thi vừa rồi trong tích tắc đấy đột nhiên thông suốt rồi. Nhậm Tiếu Vi không phải muốn nhốt cô ở trong phòng bếp, mà là muốn bức cô ra ngoài.

Mà là muốn cho cô làm loạn! Muốn cho cô xấu mặt! Muốn cho Bùi Dịch khổ sở.

"Anh ấy là con của bà, vì cái gì bà liền không suy xét cân nhắc cảm nhận của anh ấy?" Tô Thi Thi trong lòng rất đau, thay Bùi Dịch đau lòng.

Nhậm Tiếu Vi có thẻ không suy xét cảm nhận cảu Bùi Dịch, nhưng Tô Thi Thi không nỡ.

Cô không nỡ để Bùi Dịch bị kẹp ở giữa mẹ mình và cô đưa anh vào thế khó xử, cô không nỡ để anh khổ sở.

"Nói xong rồi hả?" Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, bỗng nhiên ngẩng đầu cười như không cười nhìn Hồng Cầm, "Không tiếp tục nữa sao?"

Hình như nghỉ lâu quá nên giờ ko ai đọc truyện nữa rồi

Có mấy bộ tranh đang chờ mà chưa cách nào lấy ảnh về làm được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play