Hỗ Minh Phỉ ngồi ở ghế sofa rộng rãi bằng da, thân thể nghiêng sang bên
trái, khi nói chuyện, trên mặt phẫn nộ cùng không cam lòng không chút
nào che giấu.
"Anh, vì cái gì?" Hỗ Minh Phỉ nhíu mày nhìn anh trai mình, mấy ngày gần đây áp lực gầm thét đã có chút khống chế không nổi.
Hỗ Sĩ Minh cầm lấy ly cà phê trên bàn trà nhét vào trong tay cô, thở dài: "Minh Phỉ, thái độ này một điểm cũng không giống em."
"Em..." Hỗ Minh Phỉ nhất thời lấy lại tinh thần, trong lòng thất kinh chính mình không khống chế được.
Từ khi nào thì trở nên như vậy, cô vậy mà thiếu kiên nhẫn đến thế rồi hả?
Tựa hồ đụng phải Bùi Dịch, đụng phải Tô Thi Thi, cô liền trở nên không
giống như trước rồi. Bình tĩnh, cao ngạo, đều đã biến mất, chuyện trước
nay chưa từng có.
Hai người kia, giống như là khắc tinh của cô một dạng.
"Minh Phỉ, em có phải hay không thực sự đối với Bùi Dịch để tâm rồi?" Thời
điểm Hỗ Sĩ Minh hỏi những lời này, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Hỗ Minh Phỉ trong lòng hiện lên quét xuống kích động, mơ hồ hỗn loạn phiền toái, một hơi. đem cà phê uống cạn, nói: "Thế còn anh, anh có phải hay
không thật sự thích Tô Thi Thi rồi hả?"
Trong văn phòng to như vậy, xuất hiện một mảnh giống như chết lặng.
Anh em hai người sắc mặt, đều nhìn thật không tốt.
Hiển nhiên, hai vấn đề này, bọn họ đều không muốn đối mặt.
Thật lâu sau, Hỗ Sĩ Minh dời đi đề tài, trả lời Hỗ Minh Phỉ vấn đề ngay từ
đầu: "Không phải muốn em nhường đường cho Trạm Dẫn Lan, mà là yên lặng
đợi thời cơ."
"Mà lúc này..."
"Trạm Dẫn Lan trên người bí
mật quá nhiều, hiện tại, chúng ta không manh động được." Hỗ Sĩ Minh cắt
ngang lời em gái mình, trầm giọng nói, "Năm đó cô ta cùng Bùi Dịch cảm
tình tốt như vậy, cô ta vì cái gì phải rời khỏi?"
"Không phải Nhậm Tiếu Vi đang âm thầm làm khó dễ sao?"
"Chỉ là một nguyên nhân trong đó." Hỗ Sĩ Minh cười lạnh nói, "Nhưng mà chúng ta không biết, Nhậm Tiếu Vi tới cùng làm chuyện gì, có thể để cho Trạm
Dẫn Lan không chào hỏi một tiếng liền rời khỏi Bùi Dịch."
"Mà nguyên nhân để cho Trạm Dẫn Lan rời đi thực sự, có khả năng liền là cơ hội của chúng ta."
Hỗ Minh Phỉ trầm mặc tiếp xuống, lẳng lặng nghe.
Hỗ Sĩ Minh trầm giọng nói: "Cô ta như thế nào sống sót qua trận tai nạn xe kia vẫn còn là một ẩn số. Còn có, em thật sự cảm thấy được, tiềm lực
của cô ta thật sự cường đại đến mức khiến cho vị phu nhân quý tộc kia
nhận cô ta làm con nuôi?"
"Vấn đề này em cũng vẫn không rõ. Thân
phận của vị phu nhân quý tộc kia như vậy, nhận nuôi có thể chọn trong
nhiều người, làm sao có thể nhìn tới Trạm Dẫn Lan?"
Hỗ Minh Phỉ
nói xong, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc lên, nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh
hỏi: " Ý anh là, có người ở sau âm thầm giúp cô ta?"
"Chỉ có một
khả năng như vậy. Nhưng mà người kia, là ai, chúng ta cũng không biết.
Mà chúng ta càng không biết mục đích của người đó." Hỗ Sĩ Minh nói tới
chỗ này, giọng nói ngưng trọng rất nhiều.
Hỗ Minh Phỉ ngồi thẳng
thân thể, trên mặt cũng là chưa bao giờ có ngưng trọng: " Người kia vì
cái gì lại cứu Trạm Dẫn Lan? Chuyện xảy ra nhiều năm trước, hẳn không
phải chỉ là trùng hợp?"
"Nếu chỉ là trùng hợp, hiện tại Trạm Dẫn
Lan sẽ không đại diện cho công ty Phi Tầm cùng Bùi Dịch hợp tác, hơn nữa còn nắm công trình thôn Thành Trung." Hỗ Sĩ Minh tức giận nói, "Người
phía sau bức màn kia, nhất định chờ ngày hạ ván cờ lớn đây."
"Đúng là dùng mười mấy năm đánh một ván cờ, cái giá này có thể hay không quá
lớn? Tới cùng là chuyện gì, đáng tiêu phí tinh lực lớn như vậy?"
"Anh hoài nghi, chuyện cha Bùi Dịch năm đó cùng bốn nhà chúng ta hợp tác
công trình kia có quan hệ. Bùi Dịch một mực tìm chuyện kia, ông nội bọn
họ vẫn không chịu nói cho chúng ta biết năm đó tới cùng chuyện gì xảy
ra. Anh hoài nghi, nếu thực sự bị Bùi Dịch điều tra ra, chúng ta mấy nhà đều gặp hủy diệt mang tính đả kích."
"Thật sự nghiêm trọng như
thế?" Hỗ Minh Phỉ nhớ tới ban đầu ở Đoàn gia cô ta dùng nguyên nhân cha
anh chết để dụ dỗ Bùi Dịch, Bùi Dịch vậy mà thỏa hiệp rồi. Tuy nhiên về
sau Tô Thi Thi đột nhiên xuất hiện trở thành ác mộng của cô ta, nhưng mà những chuyện như thế này đối với Bùi Dịch hẳn có tầm quan trọng.
"Theo tính tình anh ấy, anh ấy nhất định tìm hiểu rõ ràng." Hỗ Minh Phỉ khẳng định nói.
"Cho nên, trước hết phải hủy diệt cậu ta! Anh không thích có gì cản trở
mình, cái công trình thôn Thành Trung này, chính là phần mộ của cậu ta!" Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên quét xuống độc ác, đối với em gái nói,
"Em không cần lãng phí quá nhiều thời gian vào cậu ta, cậu ta không phải người em có thể yêu."
"Em..." Hỗ Minh Phỉ lại cảm thấy được có
chút không nỡ. Tuy rằng cô ta còn không có chân chính đạt được Bùi Dịch, nhưng trong lòng cô ta, Bùi Dịch cũng sớm đã là người đàn ông của cô
ta!
"Em biết rõ." Cuối cùng, Hỗ Minh Phỉ vẫn lại là cúi đầu. Cô
ta hiểu anh trai mình, chuyện hắn quyết định, không có ai có thể thay
đổi.
Chỉ là, trong lòng, tới cùng vẫn có rất nhiều không cam lòng.
"Không chiếm được anh ấy, cũng không để người phụ nữ Tô Thi Thi kia có tiện nghi!" Hỗ Minh Phỉ hung tợn nói.
Hỗ Sĩ Minh nhìn cô ta một cái: "Tô Thi Thi anh sẽ xử lý, em đừng động vào cô ấy."
Hắn nói xong tiện đứng lên, cầm lấy áo khoác đặt ở trên ghế sofa, hướng tới cửa đi đến.
Hỗ Minh Phỉ roạt một phen từ trên ghế sofa đứng bật lên, hướng về phía
bóng lưng hắn quát: "Anh hẳn không thực thích người phụ nữ kia rồi chứ?
Anh quên lời ông nội rồi hả?"
Hỗ Sĩ Minh dừng lại, quay đầu, nhếch môi cười nói: "Anh muốn người phụ nữ nào, cần người khác đồng ý sao?"
Đối với Tô Thi Thi, hắn bắt buộc phải có!
Trong từ điển của hắn chưa từng có thích hay không thích, chỉ có muốn hay không!
Mà anh em hai người nói chuyện lần này, không có bất luận người nào biết.
Tuy Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng đang tự hỏi bí mật trên người Trạm Dẫn
Lan, nhưng bọn họ cũng không biết, anh em Hỗ gia đối với bọn họ vậy mà
bắt buộc phải có như thế.
Nếu Tô Thi Thi biết, nhất định sẽ xin
phép cười lạnh vào mặt bọn họ hai tiếng. Khắc tinh là cái gì? Liền là
chuyên môn làm người ta tức giận nhưng phải kìm nén đến nội thương!
Càng gần cuối năm, ở Bắc Kinh không khí tết ngày càng rõ. Rất nhiều công ty
đều đã nghỉ, rất nhiều gia đình đã bắt đầu tổng vệ sinh cuối năm, sắm
sửa hàng tết.
Bởi vì trước đây gây ra sự kiện cưỡi ngựa, mấy ngày nay Đoàn Tĩnh Đồng yên tĩnh rất nhiều.
Duy nhất không được hoàn mỹ đó là, Nhậm Tiếu Vi vẫn nhằm vào Tô Thi Thi,
hơn nữa vốn là cách một ngày kêu Trạm Dẫn Lan đến đã trở thành mỗi ngày
kêu cô ta đến đây - - ăn cơm!
Ngày hôm đó, Tô Thi Thi đưa Bùi Dịch ra khỏi cửa, lôi kéo tay áo của anh, đứng ở trước xe, chết sống không chịu buông tay.
"Đã ngày 25 tết rồi, công ty anh vì cái gì vẫn còn không nghỉ?"
"Bận." Bùi Dịch không đổi sắc mặt phun ra một chữ. Chỉ là sắc mặt hơi có chút đỏ lên.
Kỳ thật, tất cả công ty, bận chỉ có tổng giám đốc anh mà thôi. Những công nhân khác, sớm liền nghỉ phép rồi.
Tô Thi Thi vểnh môi, ủy khuất nói: "Hay anh dẫn em cùng đi đi, em giúp anh đi làm."
"Thi Thi, mẹ trông không được Đồng Đồng, em làm chị dâu, em phải có trách
nhiệm đấy." Bùi Dịch nói xong, hôn lên đầu Tô Thi Thi một cái, xoay
người liền muốn lên xe.
Tô Thi Thi ôm cánh tay anh, giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo khóc lóc kể lể nói: "Vậy anh buổi tối phải trở về ăn cơm!"
"Xem tình hình đã." Bùi Dịch gỡ ngón tay Tô Thi Thi ra, xoay người ngồi vào trong xe.
Tô Thi Thi vẫn chưa từ bỏ ý định: "Bùi Dịch, em như thế nào cảm thấy được anh là đang trốn tránh?"
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, lỗ tai hồng lên với tốc độ nhanh chóng, trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt, vậy mà không dám nhìn ánh mắt Tô Thi Thi.
Mắt Tô Thi Thi liền nheo lại, cô đang muốn tìm anh tính sổ, Bùi Dịch đột nhiên làm ra một động tác làm cô tức điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT