"Anh trai, anh không sao chứ?" Tô Thi Thi ở trên vị trí đợi nửa ngày, cũng không thấy nhiếp ảnh gia có động tác, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

Bên cạnh, Bùi Dịch hơi hơi nhíu mày, nhưng không nói chuyện.

Nhiếp ảnh gia đang quan sát đến sắc mặt Bùi Dịch, vừa thấy đến anh nhíu mi, sợ tới mức thân thể khẽ run rẩy, một bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

Tô Thi Thi cũng nhíu mày, đây là ngày vui của bọn họ nha, cái tên nhiếp ảnh gia này làm ra một bộ mặt như khóc tang là có ý gì?

"Tô tiểu thư..." Nhiếp ảnh gia cũng ý thức được chính mình hiện tại biểu tình không đúng, nghĩ nghĩ cảm thấy được vẫn lại là Tô Thi Thi dễ nói chuyện hơn, nhỏ giọng nói: "Hai vị hôm nay mặc màu đỏ, mà bối cảnh phía sau..."

Hắn khó xử chỉ chỉ bối cảnh tường phía sau.

Tô Thi Thi nghi hoặc quay đầu vừa thấy, chỉ nhìn thấy một mảnh bố cảnh màu đỏ. Cô lại cúi đầu nhìn thoáng qua trên thân mình mặc sườn xám màu đỏ, một hồi mới bùng tỉnh như nghĩ tới cái gì, mặt bá một phen liền đỏ.

Cô cùng Bùi Dịch đều mặc quần áo màu đỏ, bối cảnh cũng là đỏ, như thế ảnh chụp ra chẳng phải là chỉ có thể nhìn thấy được một cái đầu của bọn họ sao, cái khác đều đã cùng bối cảnh dung hợp rồi hả?

"Trời ạ!" Tô Thi Thi lặng lẽ nghiêng mặt qua, xấu hổ đến nỗi nghĩ muốn lấy cái động chui vào.

Cô đúng là đầu đá mà, mới đặc biệt mà chuẩn bị hai bộ quần áo màu đỏ, hiện tại tốt rồi...

Khó trách nhiếp ảnh gia kia có vẻ mặt như vậy, cô hiện tại chính mình còn muốn khóc.

Bùi Dịch hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, chỉ là Bùi tiên sinh trên mặt vẫn như cũ nghiêm túc vô cùng. Yên lặng nhìn chằm chằm nhiếp ảnh gia, hoàn toàn không có ý muốn đi thay quần áo.

Nhiếp ảnh gia bị anh nhìn đến nỗi thấy trong lòng sợ hãi, đánh chết hắn cũng không dám bảo cho bọn họ đi thay quần áo.

Sau cùng nhiếp ảnh gia cái khó ló cái khôn, chỉ vào bối cảnh trên tường run rẩy nói: "Hai vị chờ một chút, tôi - - đi đổi cái bối cảnh khác."

Hắn vừa đi ra ngoài, Tô Thi Thi liền một đầu nhào vào trong lòng Bùi Dịch: "A! Xấu hổ chết đi được! Em cảnh cáo anh, tuyệt đối không cho nói ra ngoài!"

Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, nhưng lúc này, anh tuyệt đối không dám trêu chọc Tô Thi Thi.

Anh nghiêm trang nói: "Hẳn không, anh cũng không chú ý tới điểm này, không phải lỗi của em."

"Không được nói tiếp nữa." Tô Thi Thi vươn tay che cái miệng của anh.

Cô tin tưởng câu nói tiếp theo của Bùi tiên sinh, khẳng định không xuôi tai.

Bây giờ, cô thật là đã hiểu lầm Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh hiện giờ đâu nào dám trêu cô?

Chữ còn không có ký nha, dấu mọc còn không có đóng nha, Tô tiểu thư còn không phải Bùi phu nhân, trái tim Bùi tiên sinh lại vẫn treo trên không trung.

Bởi vì Tô tiểu thư còn chưa tha thứ hoàn toàn cho anh, thật sự là còn ghi nợ nhiều lắm, ai biết đợi lát nữa lại có thể xuất hiện thêm cái chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Nhiếp ảnh gia động tác rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền đem bối cảnh đổi thành màu xanh.

Tô Thi Thi muốn mau chống rời khỏi cái nơi xấu hổ này, lúc chụp ảnh đặc biệt phối hợp.

Trái lại Bùi Dịch không biết có phải hay không có chút khẩn trương, biểu tình vẫn có chút mất tự nhiên.

Nhiếp ảnh gia muốn chọn khoảnh khắc đẹp nhất đợi đến lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi, rốt cục cũng chụp xong ảnh chụp, khẩn trương đem hai vị tôn đại thần này cho mời ra ngoài.

Dân chính cục giống với lần trước một dạng, vì hai người chuẩn bị phòng khách quý, có chuyên viên đặc biệt vì bọn họ đợi ở đây làm thủ tục.

Ảnh chụp rất nhanh đã đưa tới, các thủ tục khác, đều đã không cần hai người bọn họ tự mình xử lý nữa.

3 phút sau, Bùi Dịch lôi kéo tay Tô Thi Thi, đi đến trước bàn làm việc, song song ngồi xuống.

Toàn bộ thủ tục đơn giản hết mức, lần trước hai người đến làm thủ tục đăng ký tư liệu còn giữ lại, bây giờ dễ dàng rất nhiều. Một vị nhân viên đem bảng thông tin cần kí tên đưa tới trước mặt hai người, cung kính nói: "Mời hai vị ký tên."

Tô Thi Thi tiếp nhận giấy, lúc tay cầm lấy bút để ký, tim đập giống như là bị tiêm thuốc kích thích đập nhanh hơn vô số lần, không ngừng mà đập loạn.

Cô chỉ cảm thấy lúc này cây bút trong tay nặng như ngàn cân, lại có chút không biết làm sao.

Đúng lúc này, trên tay cô truyền đến ấm áp, Bùi Dịch cầm tay cô.

"Em còn do dự, anh liền tức giận." Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, trong giọng nói còn chứa theo một tia ủy khuất.

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, khẩn trương rút tay trở về, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Cái người đàn ông bá đạo này!

Nhưng cũng chính là bởi vì Bùi Dịch một câu này, để cho cô hoàn toàn buông bỏ băn khoăn.

Tô Thi Thi hít sâu một hơi, nắm bút, trên giấy chải quét liền ký hạ tên mình.

Bên cạnh, Bùi Dịch nhìn đến động tác của cô, trong mắt nhu tình chớp lóe rồi biến mất, quay đầu ký tên mình.

Chỉ là nếu nhìn kỹ bàn tay đang cầm bút kia, sẽ phát hiện lại có chút run rẩy.Không ai biết, lúc này Bùi Dịch trong lòng có nhiều khẩn trương. Xem ra bá đạo tự tin như anh, ở một khắc này vậy mà thật sự sợ hãi Tô Thi Thi sẽ đột nhiên đổi ý.

Tựa như tối hôm qua tìm không thấy Tô Thi Thi khi đó, cái loại cảm giác khủng hoảng trong lòng anh lại xuất hiện. Cái loại cảm giác này anh không biết tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì nữa, thật sự rất tệ.

"Bùi Dịch, mày thật sự quá tệ hại." Bùi Dịch ở trong lòng cười nói.

"Cộp cộp..." Tiếng dấu đóng mọc hạ xuống thanh thúy răng rắc, hai tấm giấy chứng nhận kết hôn mới tinh ra lò.

Nhân viên công tác cung kính đem chứng nhận kết hôn đưa tới trước mặt hai người, cười nói: "Chúc mừng hai vị."

"Cảm ơn." Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cười tiếp nhận.

Phía sau thư ký Vương lập tức mang theo hai túi bánh kẹo cưới đưa đến, phân phát cho nhân viên công tác nơi này.

Thư ký Vương làm việc hiệu suất thật là thần kỳ cao. Biết được nơi bọn họ tới là dân chính cục khi đó, đã sớm để cho người ta đi chuẩn bị, mới không tới một phút đồng hồ thời gian, toàn bộ chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.

Dân chính cục mỗi một vị nhân viên công tác đều đã nhận được bánh kẹo cưới đưa tới chỗ, mỗi người đều đã vô cùng hâm mộ đôi vợ chồng mới cưới này.

Tô Thi Thi cầm giấy chứng nhận kết hồng hồng hồng, quả thật có chút ngây ngốc đến thẫn thờ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch đứng ở bên cạnh.

"Cứ như vậy kết hôn rồi hả?"

Bùi Dịch đưa tay đem giấy chứng nhận kết hôn của cô dang cầm trong tay, cùng chính mình liền nhét vào trong ví tiền. Kéo tay cô đi về phía trước, nhàn nhạt nói: "Em hiện tại có thể suy nghĩ về chuyện tổ chức hôn lễ rồi."

"Em..." Đừng nhìn Tô Thi Thi vừa rồi một vẻ không chỗ nào kiêng kỵ, đúng là thật sự đăng ký kết hôn xong, trong lòng lại không biết như thế nào, lại có chút cảm giác không chân thực.

Làm hôn lễ, cô từ đầu liền không nghĩ tới.

"Không đúng, anh lấy giấy chứng nhận kết hôn của em làm gì? Một bản là của em mà." Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay liền muốn thò vào túi quần lấy ví tiền của Bùi Dịch.

Bùi Dịch bắt lấy tay cô, đem cô chặt chẽ ôm vào trong ngực, khẽ cười nói: "Thứ này, vẫn lại là anh giữ thì yên tâm hơn."

"Vì cái gì em giữ thì lo lắng?" Tô Thi Thi nhíu mày, cảm thấy được Bùi Dịch lại nghĩ ra cái chủ ý gì rồi.

Đúng là, bất luận cô như thế nào truy hỏi, Bùi Dịch vẫn là không chịu nói cho cô. Mãi đến một ngày nào đó Tô Thi Thi mới biết được, Bùi tiên sinh thu hồi giấy chứng nhận kết hôn của cô, là sợ Bùi phu nhân ly hôn. Tuy nhiên Tô Thi Thi vẫn như cũ không nghĩ ra, trong chuyện này có cái gì liên quan.

Lúc Tô Thi Thi vẫn còn không nghĩ ra, hai người đã đi ra khỏi dân chính cục.

Mới vừa ra tới, một đám phóng viên rầm một phen liền xông tới, mồm năm miệng mười hỏi han: "Bùi tiên sinh, xin hỏi người cùng Tô tiểu thư là đi đăng ký kết hôn sao?"

Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, khóe miệng cong lên, thoải mái thừa nhận: "Vâng, từ hôm nay trở đi, Tô Thi Thi chính là người vợ hợp pháp của Bùi Dịch tôi."

"Chúc mừng Bùi tiên sinh!" Các phóng viên lập tức lên tiếng chúc phúc.

Có vị phóng viên hỏi: "Xin hỏi hai vị tính khi nào thì cử hành hôn lễ?"

Bùi Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, đối với máy quay khó có được cười nói: "Cái này cứ để cho vợ yêu quý của tôi định đoạt."

"Bùi tiên sinh thật yêu vợ mình, Tô tiểu thư thật hạnh phúc."

Mà Tô Thi Thi thì lại là bị nụ cười trên mặt Bùi Dịch làm cho mù mờ.

Anh vậy mà đối với máy quay cười, mà còn cười đến động lòng người như vậy!

Tô Thi Thi lén lút khều khều lòng bàn tay anh, có chút không vui rồi.

Cũng dám đối với nữ ký giả cười đến tốt đẹp như vậy! Cô không muốn cho người khác đãi ngộ này đâu!

Chỉ là nhìn đến Bùi Dịch trên mặt tươi cười cùng với lời nói mới rồi của anh, Tô Thi Thi trong lòng vẫn lại là cùng gắn mật một dạng ngọt vô cùng.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến một trận xôn xao, xe Nhậm Tiếu Vi rốt cục chạy tới.

Tô Thi Thi quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi từ bên trong một chiếc Benz bước xuống.

Ánh mắt hai người đụng nhau, Nhậm Tiếu Vi sắc mặt bá một phen liền trầm xuống. Bà hung tợn nhìn Tô Thi Thi, như vậy giống như là hận không thể đem Tô Thi Thi ăn tươi nuốc sống.

Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống.

Cô còn đang hy vọng xa vời cái gì? Thật sự cho rằng Nhậm Tiếu Vi sẽ chấp nhận cô sao?

Cái người này đã bị cô cho thăng chức làm mẹ chồng, sợ là tức đến không chịu nổi rồi, muốn đến chèn ép cô đây mà.

Nhưng Tô Thi Thi sẽ cho bà cơ hội này sao?

Tô Thi Thi ôm lấy cánh tay Bùi Dịch, hướng về phía Nhậm Tiếu Vi lộ ra một nụ cười tươi rói. Trước mắt bao người, nhẹ nhàng kêu lên: "Mẹ."

Mọi người sớm an ~!~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play