"Anh ấy đi nơi nào rồi chứ?" Tô Thi Thi khoác áo ngủ, trong lòng tràn đầy lo lắng
Anh lúc trước về Đoàn gia, nhưng đến bây giờ một chút tin tức đều không có.
"Hẳn không xảy ra chuyện gì đi?" Tô Thi Thi nghĩ tới đây, trong lòng mạnh cả kinh, một lòng bùm bùm cuồng nhảy dựng lên.
Trước kia Bùi Dịch cho dù là trở về trễ, đều sẽ gọi điện thoại nói cho cô biết. Nhưng mà hiện tại đều đã hơn 10 giờ vẫn lại là không có chút tin tức, gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận
Tô Thi Thi càng nghĩ càng sốt ruột.
"Tô tiểu thư." Quản gia đang đi kiểm tra cửa nẻo tính toán nghỉ ngơi, vừa nhìn đến Tô Thi Thi khoác áo ngủ đi tới.
"Quản gia, tiên sinh trở lại rồi sao?" Tô Thi Thi hỏi.
"Tiên sinh, hai giờ trước đã trở lại, tiểu thư không biết?" Quản gia kinh ngạc.
"Hai giờ trước đã trở lại rồi hả?" Tô Thi Thi sửng sốt.
"Vâng..." Quản gia trong lòng có chút không yên, vợ chồng son này lại cãi nhau sao? Tiên sinh đã trở về lâu như thế, Tô tiểu thư thậm chí còn không biết!
Ông thật cẩn thận nói: "Tiên sinh có phải bận việc nên đến thư phòng rồi hay không? Sợ quấy rầy Tô tiểu thư..."
"Tôi biết rồi, quản gia ông đi nghỉ trước đi." Tô Thi Thi gật gật đầu, lập tức xoay người hướng tới thư phòng đi đến.
Tô Thi Thi trong lòng có chút bất an.
Anh có phải thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tô Thi Thi nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Cạnh tranh đấu thầu thắng lợi, rõ ràng là nên vui vẻ. Nhưng mà Bùi Dịch hẳn là không đến mức vui vẻ đến trở về cũng không nói cho cô đi.
Ngay lúc Tô Thi Thi miên man suy nghĩ, đã đi tới ngưỡng cửa thư phòng.
Cô nhẹ nhàng vặn tay cầm cái cửa, kéo ra một đường nhỏ, vừa định muốn đẩy cửa đi vào. Đột nhiên từ bên trong xộc ra tràn ngập mùi khói, lập tức khiến cô sặc nghẹn ho khan.
"Thuốc lá?" Tô Thi Thi trong lòng lại cả kinh, "Bùi Dịch ở trong thư phòng hút thuốc sao?"
Từ khi cùng anh bên nhau tới nay, Tô Thi Thi giống như không thấy qua bộ dạng hút thuốc này của anh.
Tô Thi Thi tại cửa đứng vài giây, cẩn thận nghe ngóng âm thanh trong thư phòng, nhưng mà bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Trong thư phòng mở một cái đèn bàn, ánh sáng cũng không phải rất sáng. Nhưng mà vẫn như cũ có thể thấy được sương khói lượn lờ trong không trung, bóng dáng người đàn ông thân hình cao ngất ở đó.
Anh liền đứng ở cửa sổ, như là đang nhìn ngoài cửa sổ, vẫn chưa phát hiện Tô Thi Thi tiến vào.
"Anh tới cùng là làm sao vậy?" Tô Thi Thi trong lòng lo lắng không cách nào khống chế được, cô lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dịch có bộ dạng như thế này, cô vừa rồi ở cửa ho khan vang như thế, nhưng Bùi Dịch vậy mà không có nghe đến.
Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thi Thi hướng tới anh đi đến, không có tận lực hạ giọng, nhưng Bùi Dịch vẫn như cũ không có phát hiện cô.
Tô Thi Thi lườm mắt liền thấy đến, gạt tàn trên cửa sổ đã chất đầy đầu thuốc lá. Khó trách cả căn phòng đều là mùi khói thuốc, xem ra anh đã đứng đây hút thật lâu rồi.
Những nơi khác đều đã giống như bình thường, chỉ có xung quanh nơi Bùi Dịch anh đứng mới tản ra mùi khói thuốc nồng nặc.
Tô Thi Thi cũng không thích mùi thuốc lá, nhưng mà nhìn đến Bùi Dịch như vậy, cô lại không hiểu sao rất đau lòng.
Anh tới cùng làm sao vậy?
Lại tiến về phía trước vài bước, Bùi Dịch vẫn đứng ở cửa sổ, rất lâu không hề động, thân thể hơi hơi cứng đờ, chậm rãi mở miệng: "Em đã đến rồi."
Tô Thi Thi không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người anh, đưa tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu khẽ tựa vào phía sau lưng anh.
Liền một cái động tác đơn giản mà lại chứa đầy đau lòng như vậy, lập tức để cho cở thể vốn đang căng thẳng của Bùi Dịch thả lỏng hoàn toàn. Cảm giác khổ sở khó chịu ở trong lòng nói không nên lời, lập tức giống như là tìm được lối ra, tắc nghẽn liền biến mất.
Bên cạnh chúng ta luôn xuất hiện rất nhiều người, nhưng mà luôn có duy nhất một người như vậy, người đó sẽ không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh bạn, liền có thể khiến cho tâm trạng của bạn tốt lên rất nhiều. (Tự thấy hôm nay mình triết lý gúm )
Mà Tô Thi Thi đối với Bùi Dịch, cực kỳ rõ ràng chính là một người như thế.
Bùi Dịch dụi tắt điếu thuốc, xoay người đem Tô Thi Thi ôm ở trong ngực, dùng lực ôm lấy. Cằm đặt ở trên bờ vai cô, thâm sâu ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
Từ lúc rời Đoàn gia trở về đến giờ, anh liền trực tiếp vào thư phòng. Đứng ở cửa sổ rút một gói thuốc lá, trong đầu có chút loạn.
Anh không nghĩ muốn đem bộ dạng như vậy đến đối mặt với Tô Thi Thi, anh nghĩ muốn trước đem những chuyện này suy nghĩ cho rõ ràng
Nhưng cuối cùng cô vẫn lại là chính mình tìm đến đây, cũng không có hỏi anh chuyện gì xảy ra, cũng không có trách cứ anh. Chỉ là một cái ôm như vậy, toàn bộ đều vướn mắc trong lòng anh như tiêu tan hết
"Người phụ nữ này, em bây giờ làm rất tốt." Bùi Dịch chôn đầu ở bên cổ Tô Thi Thi, trầm giọng nói.
Tô Thi Thi vốn dĩ lo lắng muốn giúp anh xoa dịu bi thương, nghe được một câu này của anh, nhất thời tan thành mây khói. Thở phì phì nhéo phần eo của anh một cái: "Anh đừng tưởng rằng nói như vậy, em liền không mắng anh rồi."
"Hôm nay cho phép em mắng." Bùi Dịch nói xong lại thâm sâu ngửi mùi hương trên người Tô Thi Thi một hồi, thỏa mãn vô cùng.
"Anh..." Tô Thi Thi tức cười, bộ dạng này bảo cô mắng như thế nào đây? Huống hồ cô cũng không phải thật sự muốn mắng anh, chỉ là cực kỳ lo lắng cho anh.
Tuy nhiên cô biết, nếu cô muốn hỏi ra tới, Bùi Dịch nhất định sẽ nói cho cô. Nhưng mà cô vẫn lại là muốn đợi, lúc anh tự mình muốn nói ra.
Bùi Dịch lại ôm cô một hồi, những chuyện phiền não trong lòng dần dần biến mất. ANh ôn như vuốt vuốt tóc của cô, buông cô ra. Xoay người đem tất cả cửa sổ toàn bộ đều đã mở ra, lôi kéo cô đi đến cửa sổ, hỏi: "Không thích anh hút thuốc?"
Tô Thi Thi ngẩng đầu đánh giá anh, vuốt càm có vẻ đăm chiêu nói: "Không thể không phủ nhận, anh lúc hút thuốc đặc biệt đẹp trai."
Bùi Dịch trong mắt ngọn đèn nhất thời phát sáng lên, còn không vuui vẻ được hai giây, lại nghe Tô Thi Thi nói: "Nhưng mà hút thuốc chết sớm, nhất là giống anh loại này cực kỳ cố chấp, hút để chết mà, đây là hành vi không đạo đức! Anh nếu là biến thành tên nghiện thuốc lá, em tuyệt đối có thể đem anh trói lại. Sau đó một ngày 24 giờ không ngừng cho người ta ở trước mặt anh hút thuốc. Anh chỉ có thể hít mùi vị khói thuốc, cũng không có thể hút được, cho anh thèm chết!"
"Khụ khụ..." Bùi Dịch bật cười, loại phương pháp này phỏng chừng cũng chỉ có cô gái này mới nghĩ ra được.
"Tô tiểu thư, em điên rồi!" Bùi Dịch nhéo nhéo mặt Tô Thi Thi, tâm trạng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Tô Thi Thi kéo tay anh ra, trợn mắt nhìn anh, thở phì phì nói: "Em nói cho anh biết, anh nếu là dám biến thành tên nghiện thuốc lá, em tuyệt đối làm được. Anh nói xem lúc anh về già bị viêm phổi gì gì đó, lại không thể lập tức chết liền, đến lúc đó chịu khổ vất vả còn không phải là người nhà của anh sao."
"Anh nói xem em khi đó tuổi tác cũng lớn, bọn nhỏ đều đã trưởng thành, có cuộc sống của riêng mình. Chỉ còn có em một bà già như vậy cùng anh sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày nghe anh ho khan... Hí, ngẫm lại liền thấy rất thảm." Tô Thi Thi nói xong ôm lại ôm ấp cánh tay, một bộ dáng cực kỳ sợ hãi. (Ờh, ko biết có người nào ngta đòi đi đăng ký kết hôn, đòi sinh bảo bảo mà làm lơ, giờ lại nghĩ chuyện tương lại kìa =))
Bùi Dịch bị bộ dáng của cô đùa cười, trong lòng không biết như thế nào. Bởi vì cô nói những thứ này, vậy mà không hiểu sao cảm thấy được cực kỳ ấm áp, trong lòng giống như được rót mật
Những chuyện phiền muộn bàng hoàng vừa nãy, giờ phút này triệt để không thấy.
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch đột nhiên một tay lấy Tô Thi Thi kéo vào trong ngực, nặng nề mà ôm cô, ở bên tai cô trịnh trọng nói: "Anh liền cai thuốc, từ nay về sau, sẽ không đụng đến nữa!"
Không vì cái gì khác, liền vì một câu "Sống nương tựa lẫn nhau" của Tô Thi Thi.
Bọn họ có cuộc sống giàu có, tuyệt đối không đến mức giống như Tô Thi Thi nói thê thảm như thế. Nhưng mà có một số chuyện cho dù là đối với người nghèo hay người giàu có mà nói đều giống nhau, sinh lão bệnh tử, chịu đựng khó khăn bên bạn suốt cuộc đời chính là người nhà của bạn.
Sinh Lão Bệnh Tử, liền tính bạn có nhiều tiền bạc đều đã không cách nào tránh khỏi. Bùi Dịch có thể cảm nhận được, Tô Thi Thi tuy là nói đùa, nhưng cô là thật tâm quan tâm anh, cô sợ hãi mất đi anh.
"Thi Thi, cha anh năm đó chết có ẩn tình, anh nghĩ muốn tiếp tục điều tra. Mẹ anh lại phản đối, anh vừa rồi là vì chuyện này nên mới phiền não. Cho nên muốn ở trong thư phòng bình tĩnh lại rồi lại đi tìm em." Bùi Dịch ở bên tai Tô Thi Thi, trầm giọng nói.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, lập tức, trên mặt hiện lên quét xuống rõ ràng tươi cười.
Anh, rốt cục nguyện ý nói với cô rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT