Nửa giờ sau, một đám người toàn bộ đều đã đến sảnh nhà hàng đồ ăn Trung Quốc đặc sắc mà Hỗ gia mới khai trương.

Tô Thi Thi kéo tay Bùi Dịch, một bên đi vào trong, một bên thưởng thức cách trang hoàng cổ kính của nơi này .

Cô chuyên về thiết kế nội thất, ở phương diện này đặc biệt mẫn cảm. Bình tĩnh mà xem xét, sảnh nhà hàng đồ ăn Trung Quốc của Hỗ gia trang hoàng theo một phong cách riêng, quả thật không tệ.

Bùi Dịch nhìn đến cô gái nhỏ của mình trong mắt đều là tán thưởng, cúi đầu phụ vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Thích?"

Tô Thi Thi nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Em tin tưởng nhất định không sánh bằng thiết kế của anh."

"Thông minh." Bùi Dịch bị một câu của cô gái nhỏ này làm cho lông mao vốn đang dựng đứng đều đã thuận rồi.

Tô Thi Thi nhìn đến bộ dáng của anh, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

Có đôi khi cùng người đàn ông này ở chung kỳ thật rất đơn giản. Một câu, một ánh mắt, có thể làm cho anh lòng tràn đầy vui sướng.

Nhưng ngay cả như vậy trong lòng cô lại vẫn là có chút lo lắng. Tuy Bùi Dịch cũng không nói gì, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy được hiện tại Bùi Dịch cùng Hỗ gia bên kia quan hệ đặc biệt khẩn trương.

Cái công trình thôn Thành Trung kia hình như đem tất cả lợi ích cùng quan hệ đều đã liên lụy kéo vào, tất cả mọi người đang âm thầm đánh giá. Cô không biết Bùi Dịch ở trong đó sắm cái nhân vật gì.

Bùi Dịch phỏng chừng cũng là sợ liên lụy đến cô, cho nên không có cùng cô lộ ra chút tin tức gì.

Tô Thi Thi cũng không nghĩ muốn cho anh áp lực, vẫn luôn ở bên cạnh săn sóc nhưng chưa từng có hỏi tới, nhưng mà trong lòng tới cùng vẫn lại là có rất nhiều nghi hoặc.

Nhất là hôm nay Bùi Dịch đột nhiên chạy tới công ty cô, hiển nhiên là có liên quan đến việc Hỗ Minh Phỉ tới.

Mà bữa ăn Hồng Môn Yến này, không biết mục đích cuối cùng là gì?

"Sư muội..." Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói yếu kém.

Tống Trọng Hạo như là sợ Bùi Dịch nghe được, đang ở phía sau nhỏ giọng kêu Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi nâng trán: "Sư huynh, anh có phải bị Ngọc lây bệnh rồi hay không? Đều nghĩ người khác là kẻ điếc sao?"

Tô Thi Thi còn không có phản ứng, Bùi Dịch ánh mắt lạnh như băng vù một phen liền hướng tới Tống Trọng Hạo bắn qua.

Tống Trọng Hạo sợ tới mức giật mình, vội vàng cầm tay Đức An bên cạnh.

"Tránh ra!" Đức An nhướng mày, dùng lực hất tay anh ta ra, thở phì phì nói, "Anh không biết hiện tại tất cả mọi người đều tưởng tôi là đồng tính luyến ái, như vậy tôi làm sao có thể tìm được bạn gái!"

Tống Trọng Hạo vừa nghe liền phát hỏa, quay đầu trừng hắn: "Ở nước các người phụ nữ rất cởi mở mà, sẽ không ngại anh song tính luyến đâu!"

"Nói bậy, tôi muốn tìm vợ ở đây."

"Chết tiệt, anh còn dám nói!" Tống Trọng Hạo vừa nghe, mặt trắng xanh một phen liền tái rồi, hận không thể bóp chết tên đần độn này.

Người này ngày hôm qua mò mẫn Tô Thi Thi, hiện tại còn công khai ở ngay trước mặt Bùi Dịch nói hắn muốn tìm vợ ở nơi đây, để cho Bùi Dịch nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào?

Anh đã không cần nhìn vẻ mặt của Bùi Dịch, đều biết rõ hiện tại Bùi tiên sinh sắc mặt có bao nhiêu khủng bố rồi.

Tô Thi Thi cũng cảm giác được người đàn ông bên cạnh tức giận.

Tô Thi Thi ngẩng đầu lấy lòng ghé sát bên cạnh Bùi Dịch: "Chúng ta đợi lát nữa gọi nhiều thức ăn một chút, hóa bi phẫn vi thành thức ăn."

Vù!

Một ánh mắt lạnh thấu xương vù một phen bắn qua. Nếu ánh mắt có thể giết người mà nói, Tô Thi Thi hiện tại phỏng chừng đã sớm bị ánh mắt của Bùi tiên sinh khắc ra hai cái động rồi.

Được rồi, cô vẫn lại là ít nói thì tốt hơn!

Nơi xa, Hỗ Minh Phỉ nhìn những người này hoàn toàn coi cô ta như trong suốt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đợi cho vào trong phòng bao, Hỗ Minh Phỉ rốt cục tìm được cơ hội. Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sau khi ngồi xuống, cô ta liền đi tới một bên khác của Bùi Dịch, thoải mái ngồi xuống. (Địu, con mụ này ko biết chai mặt là gì, mặt còn dày hơn cả bê tông

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play