"Rượu của các vị, có cần mở ra không?" Đoàn Ngọc Tường bưng mâm hít sâu một hơi, lập tức đi đến trước bàn trà, đem khay rượu đặt lên trên.
Tô Thi Thi sửng sốt: "Vậy mà không nổi giận?"
"Đoàn Ngọc Tường từ khi nào thì biết cách bảo trì bình thản như thế rồi hả?" Tô Thi Thi quả thực đối với Đoàn Ngọc Tường nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi.
Vừa rồi cô nhìn thấy Đoàn Ngọc Tường sắc mặt hận không thể xông lên đánh cho cô một trận, không nghĩ tới cô ta vậy mà còn có thể nhớ việc tiếp rượu của mình!
"Mở ra." Tô Thi Thi ngồi thẳng thân thể, mặt không đổi sắc nói. Chậc chậc giọng điệu của chụy giống anh y xì
Đoàn Ngọc Tường âm thầm bóp bóp nắm tay.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại Tô Thi Thi là khách. Cô ta rất không dễ dàng mới tìm được một công việc kiếm nhiều tiền như vậy, tuyệt đối không thể bỏ đi.
Cô ta thuần thục đem rượu đỏ rót ra ly, nhất thời một mùi thơm ngát từ trong chai rượu quý bay ra.
Đoàn Ngọc Tường rót rượu vào ly xong, dọn dẹp một số bát đĩa các cô đã dùng xong liền muốn đứng lên.
Mà cả quá trình này Tô Thi Thi vẫn lẳng lặng nhìn cô ta, cũng không làm ra chuyện gì hay nói gì khác.
Cô an tĩnh như vậy, để cho trong lòng Đoàn Ngọc Tường càng thêm khó chịu.
"Cô hiện tại rất đắc ý phải không?" Đoàn Ngọc Tường cúi đầu lạnh giọng nói.
Tô Thi Thi không có nhìn cô ta, chỉ là cầm lấy ly rượu ưu nhã nâng ly lắc nhẹ làm rượu trong ly hơi chao đảo dậy lên mùi thơm nồng, đem một ly trong đó đưa cho Ôn Ngọc, chính mình cũng cầm lấy một ly đảo nhẹ hai lần, rồi để sát vào chóp mũi khẽ ngửi.
"Rượu ngon." Tô Thi Thi nhàn nhạt nói.
"Cô!" Đoàn Ngọc Tường mười ngón gắt gao nắm chặt cái mâm, trong lòng hận vô cùng.
Tô Thi Thi đây là đối với cô ta sĩ nhục một cách trắng trợn!
"Nhìn thấy tôi hiện tại thảm như thế, Cô bây giờ nhất định rất đắc ý!" Đoàn Ngọc Tường quay đầu, lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi có ngày hôm nay, đều là do cô làm hại!"
Tô Thi Thi khẽ nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu hơi hơi liếc cô ta một cái, khẽ cười nói: "Nghề nghiệp không phân biệt được địa vị. Cô hiện tại thu nhập hẳn là so với thành phần tri thức phổ thông còn muốn cao hơn đi, đáng tiếc chính cô vẫn luôn khinh thường công việc này."
"Cô..."
"Huống hồ..." Tô Thi Thi cắt ngang lời Đoàn Ngọc Tường muốn nói, ngữ khí tăng thêm vài phần: "Cô như thế nào, cùng tôi có quan hệ sao? Đừng nghĩ chính mình quan trọng như thế, tôi không chút nào quan tâm!"
"Cô!" Đoàn Ngọc Tường cắn răng. Cô ta là điên rồi mới cùng Tô Thi Thi cãi nhau, cô ta trước giờ ầm ĩ đã thắng qua lần nào sao?
Cô ta hổn hển nói: "Tôi không cần cô quan tâm, nhưng mà cha thì sao? Cô cũng không quan tâm đến ông sao? Nói như thế nào ông cũng là cha ruột của cô!"
"Một người bắt cóc con ruột của chính mình, để cho một đám côn đồ tới cưỡng hiếp con gái của mình thì đáng mặt làm cha sao?" Tô Thi Thi cười lạnh.
Đối với Đoàn Chấn Ba cô cũng sớm đã hết hy vọng, mà đã hy vọng, cô đối với những chuyện đáng hận này của ông ta cũng sớm chầm chậm phai nhạt rồi.
Bi thương im lặng lớn dần, hận ông ta là vì đối với ông còn có chờ mong, hiện tại cô một chút tình cảm đều không có rồi.
"Cô...tôi không biết cô đang nói cái gì." Đoàn Ngọc Tường ánh mắt lóe ra, không dám nhìn thẳng ánh mắt Tô Thi Thi.
"À..." Tô Thi Thi chậm rãi lắc đầu, Đoàn Ngọc Tường còn không biết, ngày đó cô cùng Bùi Dịch đều đã nhìn thấy cô ta vụng trộm chạy trốn à?
Đoàn Ngọc Tường bị thái độ của cô làm cho toàn thân không thoải mái, không cam lòng nói: "Cô dù thế nào cũng là con gái của ông, ông hiện tại lưu lạc đầu đường xó chợ, giống như mấy kẻ ăn xin vậy, cô dù thế nào cũng cần phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phụng dưỡng ông chứ?"
"Những người này thật đúng là..." Tô Thi Thi âm thầm bóp bóp nắm tay, "Vô sỉ!"
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng Đoàn Ngọc Tường, lạnh giọng nói: "Tôi phụng dưỡng ông ta, sau đó để cho ông ta trở lại làm hại tôi sao? Cô yên tâm, tôi vẫn phái người âm thầm đi theo ông ta, chỉ cần là ông ta không chết, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ông ta!"
"Cô! Cô!" Đoàn Ngọc Tường sắc mặt trắng xanh một phen liền không còn chút máu. Cô ta rốt cục hiểu rõ tại sao trước đó Bùi Dịch phái luật sư cứu Đoàn Chấn Ba ra, từ đầu chính là vì hành hạ bọn họ!
Vợ chồng Đoàn Chấn Ba lưu lạc đầu đường, tìm được Đoàn Ngọc Tường. Đoàn Ngọc Tường không nghĩ muốn quản bọn họ, bọn họ liền uy hiếp cô ta muốn hủy đi thanh danh của cô ta, để cho cô ta đời này đều không thể gả đi được.
Cô ta đành phải là đứa con có hiếu, hiện tại những công ty khác đều không chịu nhận cô ta làm việc, cô ta đành phải đến những nơi thế này làm loại nữ tiếp viên mời rượu khách.
"Tô Thi Thi, Cô không chết tử tế được!" Đoàn Ngọc Tường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta thảm như thế, đều là Tô Thi Thi làm hại!
"Cô tại sao lại không phân rõ phải trái như vậy, Thi Thi bất kể cái gì cũng chưa đối với các người gây chuyện, vẫn là các người tại hãm hại cô ấy!" Ôn Ngọc nhịn không được, đỏ mặt thở phì phì trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường.
"Nơi này đến phiên cô nói chuyện sao?" Đoàn Ngọc Tường không dám đối với Tô Thi Thi gây chuyện, nhưng mà ức hiếp Ôn Ngọc yếu đuối vẫn rất dễ dàng.
Tô Thi Thi sắc mặt tàn ác, bốp một phen cầm ly rượu trong tay hướng tới Đoàn Ngọc Tường ném qua: "Cút ra ngoài cho tôi!"
"Tô Thi Thi cô đừng quá đáng!" Đoàn Ngọc Tường oán hận nói.
"Một người phục vụ cũng dám đối với khách lớn tiếng sao?" Tô Thi Thi mặt trầm xuống, lúc này giống như là biến thành một người khác một dạng. Bóng dáng Dịch ca đâu đây, quả là vợ chồng ko giống lông cũng giống cánh
Đoàn Ngọc Tường bị cô làm cho hoảng sợ, trong đầu không tự giác hiện ra hình ảnh Bùi Dịch.
"Xem như cô lợi hại!" Đoàn Ngọc Tường không dám tiếp tục ở lại đây chọc giận cô, dọn xong đồ đạc liền hướng tới cửa đi đến.
Trong phòng VIP rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, nhưng mà Tô Thi Thi lại như là bị rút đi hết khí lực vậy, vô lực tựa vào ghế sofa.
Vui vẻ sao?
Nhìn đến Đoàn Ngọc Tường bọn họ thảm như thế, cô đáng ra nên vui vẻ. Tô Thi Thi đè ngực của chính mình, đúng là trên thực tế cô một chút cũng vui vẻ không nổi
"Thì ra trả thù cũng không thể làm cho người ta vui vẻ, bà ngoại, mẹ, các người nói rất đúng." Tô Thi Thi thì thào tự nói.
Bên cạnh Ôn Ngọc lo lắng nhìn Tô Thi Thi, thấy cô giống như cực kỳ thương tâm, liền đến gần lôi kéo tay áo Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Thi Thi chúng ta đi ra bên ngoài ngoạn chơi đi, nơi này quá ngột ngạt rồi."
Tô Thi Thi sửng sốt, ánh mắt từ từ cong lên: "Được!"
Trong sảnh chính lầu một ở Ám Nhữ, lúc này trên sân đang ở biểu diễn tiết mục, có một đám con gái nhảy múa xung quanh cột, toàn cảnh phi thường náo nhiệt.
Dưới ánh đèn lấp lánh, Tô Thi Thi gắt gao lôi kéo tay Ôn Ngọc, vừa đi một bên hướng vừa về phía bên tai cô la lớn: "Theo sát tôi, chớ bỏ đi!"
"Ừ!" Ôn Ngọc dùng lực gật đầu, mắt thật to có chút sợ hãi, lại có hưng phấn.
Cô là lần đầu tiên đến những chỗ như thế này, đối với bốn phía toàn bộ đều rất tò mò.
Hai người chọn một chỗ tương đối an tĩnh ngồi xuống, nhưng ngay cả như vậy, bốn phía tiếng động vẫn rất lớn ầm ĩ đến đinh tai nhức óc.
Tô Thi Thi thả lỏng thân thể, ánh mắt quay tròn hướng tới bốn phía nhìn nhìn, mày chậm rãi nhíu lại: Tên kia như thế nào còn chưa đến!
Bùi tiên sinh cũng quá vô dụng, đã cả ngày mà vẫn không tìm được cô!
"Thi Thi, bọn họ nói những chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta muốn làm sao bây giờ?" Ôn Ngọc ghé sát vào bên tai Tô Thi Thi, nhíu mày hỏi.
Tô Thi Thi cũng nhíu mi, buồn bực nói: "Đúng vậy, nơi này mọi người đều không đơn giản, bị để mắt đến liền xong đời rồi."
Các cô vừa rồi lúc đi tới đây, cũng đã có người ở hướng tới các cô nhìn qua, ánh mắt đều đã không có ý tốt.
Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc tuy nhiên không tính là mỹ nữ xinh đẹp người gặp người yêu, nhưng mà khuôn mặt cũng không tệ, nhất là dáng người lại chuẩn, là loại người luôn thu hút chú ý của mọi người xung quanh, vừa nhìn đã thích.
Có vài kẻ ngu ngốc, tự cho là bản thân suất khí hướng chỗ các cô đi đến trêu ghẹo: "Mỹ nữ, cùng nhau uống một ly đi?"
Ôn Ngọc vừa thấy, trực tiếp bị dọa khóc, nước mắt chậc chậc rơi xuống.
Người kia liền u mê, cho rằng hai người các cô có bệnh, quay đầu bỏ chạy.
Nơi này tới cũng không phải là người bình thường, ai lại muốn chọc đến hai người đầu óc có bệnh.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng người đàn ông kia chạy trốn, yên lặng quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc: "Không nghĩ tới nước mắt của cô lực sát thương lớn như vậy."
"Thi Thi!" Ôn Ngọc hấp cái mũi, mặt càng đỏ hơn.
Các cô đến chỗ này tuy là muốn tới phát tiết, nhưng mà cũng không dám làm chuyện gì quá giới hạn. Tô Thi Thi cho người đi đến căn phòng VIP lúc nãy lấy chai Laffey đến, quyết định cùng Ôn Ngọc hai người trước uống chút rượu, chậm rãi chờ!
Chờ ai?
Đương nhiên là hai tên lừa gạt kia!
Mười phút sau, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc đem một chai rượu kia đều đã uống cạn, lại gọi thêm mấy chai bia.
Mãi đến uống đến đầu có chút choáng váng, Tô Thi Thi ánh mắt quét đến nơi xa có hai người đàn ông thân hình cao lớn đi tới.
Ánh mắt cô nhất thời sáng lên, rốt cục đến đây!
Cô đẩy đẩy Ôn Ngọc đang buồn ngủ kia, đem cô kéo dậy: "Đi, chúng ta lên sàn nhày đi!"
Ôn Ngọc uống có chút nhiều, ngốc ngốc mơ hồ gật đầu, trong miệng bắn ra một câu kinh thiên lời lẽ hùng hồn: "Thi Thi, đi! Chúng ta ngoạn chơi đàn ông đi!"
"Được đi thôi!" Tô Thi Thi dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa bị cô hù chết.
Nơi xa đi tới hai người đàn ông, mặt trắng xanh một phen liền đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT