“Bùi Dịch, Tô Thi Thi, tôi muốn giết các người!” Trong ngăn tủ nhỏ hẹp, Hỗ Minh Phỉ bị trói lại tay chân quỳ ở bên trong.
Thân thể của cô ta co quắp, không biết là vì tức giận hay vẫn lại là đau đớn, cả người đều đã run nhè nhẹ.
Mặt của cô ta đều đã sưng lên, trên người cục xanh cục tím, cực kỳ hiển nhiên là bị người ta đánh.
“Tô Thi Thi, cô cũng dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Hỗ Minh Phỉ hai mắt đỏ bừng, trong mắt lóe sáng tia khuất nhục, thật sự sắp tức chết rồi.
Mọi chuyện vừa xảy ra toàn bộ đối với cô ta mà nói giống như là ác mộng vậy...
Nghĩ tới những thứ này, Hỗ Minh Phỉ gắt gao cắn răng, nhưng là một chút âm thanh cũng không dám phát ra tới.
Bọn họ vốn muốn làm cho Bùi Dịch hạ bộ, kết quả lại bị Tô Thi Thi bắt lại nhốt ở trong ngăn tủ, nghe xong gần hai giờ “Diễn trò” của hai người bọn họ!
Chuyện nhục nhã như vậy, cô ta làm sao có thể để cho người khác biết được!
Hỗ Minh Phỉ gắt gao nắm chặt quả đấm, móng tay thật dài cũng sớm đã đem lòng bàn tay của cô ta khắc sâu vết móng tay ra từng vết máu, nhưng cô ta lại không cảm giác được đau đớn, chỉ có vô tận phẫn nộ.
Đây là nhục nhã trắng trợn! Tức chết cô ta rồi!
Mà bên ngoài, Bùi Dịch sau khi đối với các phóng viên tuyên bố xong chuyện tình cảm của mình, liền đi vào trong phòng, đồng thời khóa cửa lại.
Tô Thi Thi ngồi ở trên giường quấn chăn, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lười biếng liếc anh một cái: “Anh lại tính kế với em?”
Bùi Dịch nhíu mày, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, hướng tới bên cạnh giường vừa đi vừa nói chuyện: “Cực kỳ rõ ràng, là hai chúng ta bị người khác tính kế.”
Lúc anh nói đến hai chữ “Tính kế” dừng một chút, có thâm ý khác.
Bị nhốt ở trong tủ Hỗ Minh Phỉ nghe được lời của anh nói, thân thể kìm lòng không đậu run lẩy bẩy.
Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi hoàn toàn là hai người điên, cô ta thật không biết bọn họ còn có thể làm ra cái chuyện điên khùng gì nữa!
Tô Thi Thi hiển nhiên cũng biết ý tứ Bùi Dịch, nghe vậy hướng tới ngăn tủ nhìn thoáng qua, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Đó không phải anh cam tâm tình nguyện mắc câu sao?”
“Giận rồi?” Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, đi tới giữ lấy bả vai Tô Thi Thi, để sát vào bên tai cô, thấp giọng nói, “Nghĩ tình anh vừa rồi ra sức hầu hạ em như thế, tha thứ anh một lần được không?”
“Anh... Anh...” Tô Thi Thi sắc mặt lập tức đỏ bừng, căm giận trợn mắt nhìn anh, “Sắc ma!”
Người đàn ông này cái gì cũng dám nói! Quá không biết xấu hổ rồi!
Tô Thi Thi cũng không muốn để cho Hỗ Minh Phỉ chế giễu, ghé sát vào bên tai Bùi Dịch, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói: “Về nhà sẽ tính sổ với anh sau!”Bùi Dịch con ngươi giảo hoạt ở trên người cô đánh giá một phen, trong mắt hiện lên quét xuống nụ cười thản nhiên, có điều ngụ ý nói: “Anh đây rất sẵng lòng chờ vợ yêu của anh đến tính sổ.”
“Anh...” Tô Thi Thi sắc mặt càng đỏ.
Bùi tiên sinh ở phương diện này thực lực quá giỏi đi, Tô Thi Thi từ đầu không phải là đối thủ của anh.
Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, vươn tay đẩy: “Tránh ra, không muốn về nhà sao? Hay còn muốn tiếp tục ở đây”
Cô nghĩ tới nơi này vốn là Đoàn gia vì Bùi Dịch cùng Hỗ Minh Phỉ chuẩn bị, trong lòng liền không thoải mái.
Lúc trước cô theo đuôi Bùi Dịch bọn họ lên lầu, nhưng lại không tìm được bọn họ, liền nhìn thấy Bùi Dịch từ trong một cái phòng ở cuối hành lang ra đi ra ngoài.
Sau đó - -
Cô đã bị Bùi tiên sinh một lần nữa kéo trở về bên trong phòng. Tô Thi Thi vừa vào thấy tình hình trong phòng, lúc này liền nổi giận, lại nghe trong không khí kia có hương vị kỳ quái, nhất thời hiểu rõ ra.
“Hừ! Đánh cô một trận coi như còn nhẹ!” Tô Thi Thi một bên mặc quần áo một bên ở trong lòng căm giận mắng.
Cô lúc ấy giết người tâm đều có rồi, chứ đừng nói chỉ là đánh Hỗ Minh Phỉ một trận.
Tô Thi Thi lại vẫn thật không nghĩ tới, cô lần đầu tiên ra tay với người phụ nữ kia, lại là dưới loại tình huống này.
Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ thở phì phì của cô gái nhỏ của mình, ánh mắt mềm xuống đến rối tinh rối mù.
Bây giờ, quả thật là anh sơ suất rồi!
Anh chẳng thể nghĩ tới, Đoàn gia vì ép buộc anh cưới Hỗ Minh Phỉ, sẽ làm ra loại chuyện này! Mà anh càng không nghĩ tới, Hỗ Minh Phỉ tự cao tự đại, cao ngạo lạnh lùng kia vậy mà liền đồng ý loại chủ ý ngu ngốc này.
Bùi Dịch nhìn thoáng qua tủ quần áo đang đóng chạt kia, ánh mắt lãnh ý chớp lóe rồi biến mất.
“Thật quá ngu xuẩn!”
“Anh mắng người nào?” Tô Thi Thi mặc quần áo tử tế, nghe được lời Bùi Dịch nói, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Bùi Dịch tiến lên, giữ lấy thắt lưng của cô bế lên, một bên đi ra ngoài một bên nhàn nhạt nói: “Mắng một số người ngu ngốc như lợn thôi!”
“Các người!” Trong ngăn tủ Hỗ Minh Phỉ nghe được, thiếu chút nữa xỉu vì tức.
Vô cùng nhục nhã!
Quả thực là một lần sảy chân để hận nghìn đời, Hỗ đại tiểu thư hối hận đến ruột đều xanh rồi!
Mấy ngày này tiếp xúc, cô ta đối với Bùi Dịch quả thật càng ngày càng có cảm tình. Đúng là, cô ta trước đó cũng thật không ngờ đi đến một bước này, mà toàn bộ chuyện này đều là Nhậm Tiếu Vi thay cô ta an bài!
Chết tiệt, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không có lần sau. Hỗ Minh Phỉ trong mắt hiện lên quét xuống tàn nhẫn, đồng thời có chút ảo não.Vũ hội lúc này hẳn là đã kết thúc, cô ta không biết trưởng bối nhà cô ta đã trở về hết chưa, nếu để cho bọn họ biết...
Hỗ Minh Phỉ không dám nghĩ tiếp, nếu để cho ông nội cô ta biết, cô ta làm loạichuyện ngu xuẩn này, khẳng định sẽ vô cùng tức giận.
Mà lúc này, Bùi Dịch đã mang theo Tô Thi Thi trực tiếp rời khỏi trang viên Đoàn gia. Anh cũng không có đi tìm Nhậm Tiếu Vi bên kia chất vấn, cũng không có làm chuyện khác.
“Lão hồ ly!”
Ngồi ở trong xe trở về biệt thự “Thi Dịch”, Tô Thi Thi nhìn người đàn ông bên cạnh sắc mặt trầm tĩnh, nhịn không được nói thầm.
Vừa rồi những phóng viên này, cô nhìn liền biết, cực kỳ rõ ràng cho thấy Bùi Dịch chính mình an bài.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Phỏng chừng mẹn của Bùi Dịch bệnh đau đầu lại tái phát rồi.
Tô Thi Thi đoán không lầm, Hồng Cầm đang hướng Nhậm Tiếu Vi giải thích chuyện đã xảy ra.
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt trắng bệch, tức giận đến lung lay sắp đổ.
Hồng Cầm thấy thế, vội vàng qua đi đỡ lấy bà, ngồi vào trên vị trí, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người đừng nóng giận, chuyện này là ngoài ý muốn, người nào cũng không biết Tô tiểu thư làm sao có thể xuất hiện tại nơi đó.”
Nhậm Tiếu Vi hít sâu một hơi, lạnh giọng hỏi: “Hỗ tiểu thư đâu?”
“Cái này... Không tìm được, “ Hồng Cầm khó xử nói, “Hỗ tiểu thư có thể đẫ trở về rồi hay không?”
“Không có khả năng, cô ta nếu là đã trở về khẳng định sẽ nói cho tôi biết một tiếng,“ Nhậm Tiếu Vi lắc đầu, đối với Hồng Cầm nói, “Bà lập tức cho người đi tìm. Nhớ kỹ, đừng cho bất luận kẻ nào biết.”
Nếu người ở trong phòng là Tô Thi Thi, như thế Hỗ Minh Phỉ khẳng định sẽ tới chất vấn bà chuyện đã xảy ra, không có khả năng liền như vậy không nói một tiếng đã rời khỏi, chuyện này không phải tác phong của đại tiểu thư Hỗ gia.
“Bùi Dịch, con vì cái gì không thể nghe mẹ một lần?” Nhậm Tiếu Vi nhắm mắt lại, trong lòng đau xót.
“Mẹ hẳn không hại con. Như vậy đối với hai anh em các con mới có lợi, vì cái gì liền không thể nghe mẹ một lần chứ?” Nhậm Tiếu Vi ở trong lòng yên lặng nói.
Vì ngày này, bà đã nhẫn nhịn ẩn mình nhiều năm như vậy, nhưng mà con trai bà vậy mà một chút cũng không phối hợp.
Chứng đau đầu của Nhậm Tiếu Vi đỡ hơn một chút, mới đứng lên đi đén thư phòng.
Đoàn Kế Hùng biết chuyện đã trải qua, tức giận đến đỉnh đầu đều nhanh bóc khói, chỉ vào mặt Nhậm Tiếu Vi mắng: “Không phải đã nói qua với và nhất định phải cẩn thận, như thế nào lại bị cái con Tiểu Tiện chủng kia bắt được sơ hở!”
Đoàn Kế Hùng vì chia rẽ Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi, không tiếc trước mặt mọi người nhận lại Tô Thi Thi, lại còn hy sinh 10% cổ phần công ty, chính là nghĩ muốn khiến người khác theo đuổi Tô Thi Thi. Đồng thời ông ta muốn cho tất cả mọi người biết ông ta yêu thương đứa cháu gái này như thế nào, đối với hôn sự của cô tự nhiên có quyền lực can thiệp.
Nhưng mà không nghĩ tới, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này!
“Những phóng viên này cũng là bà sắp xếp?” Đoàn Kế Hùng lạnh giọng hỏi
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt rất khó coi, chậm rãi lắc đầu: “Hẳn là Bùi Dịch chính mình an bài, nó đã đối với mọi người bên ngoài tuyên bố, muốn cùng Tô Thi Thi kết hôn.”
“Bà!” Đoàn Kế Hùng vung tay lên, hận không thể một tát đánh xuống.
Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn ông ta, cũng không có lùi bước. Đoàn Kế Hùng cũng không phải chưa từng đánh bà, nhưng mà bà cũng sớm đã vô cảm rồi.
Thật lâu sau, Đoàn Kế Hùng từ từ hạ tay xuống, cũng không có thật sự đánh xuống.
Ông ta bây giờ vẫn còn cần dùng tới mẹ con bà, không nghĩ muốn trở mặt!
“Tôi biết bà hẳn là vẫn có biện pháp, bây giờ tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đoàn Kế Hùng nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái, giọng nói lạnh lùng
Nhậm Tiếu Vi vừa nghe, mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống. Đoàn Kế Hùng thấy thế, cười lạnh nói: “Năm đó bà có thể bức Trạm Dẫn Lan rời đi, hiện tại sao lại không đối phó được cái nha đầu Tiểu Tiện chủng kia sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT