Edit: Phương Thảo

Beta: AnnaRyeo

“Bùi Dịch, làm sao bây giờ'?” Tô Thi Thi buồn bực nhìn Bùi Dịch.

Cô rất muốn nói, anh đối đầu cùng một con chó cái gì! Bây giờ tốt rồi, bọn chúng gào thét thành như vậy, muốn đem tất cả người trong trang viên này đánh thức rồi.

Bùi Dịch sắc mặt so với vừa rồi còn đen hơn, trừng mắt nhìn vào con chó điên kia, thật sự rất muốn đem nó làm thịt!

Con chó điên này cũng không biết có sức hút ở đâu lại có thể hấp dẫn chó ngao Tây Tạng, cái con chó ngao Tây Tạng ngu ngốc kia thật không ngờ lại đi bảo vệ nó!

“Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?” Quản gia cùng Tiểu Ưu bọn họ nghe được tiếng vang, còn tưởng có cái chuyện gì, làm cho họ lo lắng sốt ruột mà vội vàng chạy lại đây

Kết quả lại chứng kiến Tiểu Vịnh nằm trên mặt đất không chịu đi, vội vàng lại đây dỗ dành nó.

Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, Tiểu Vịnh bỗng nhiên cong người lên, hướng về phía bọn họ hung ác mà rống lên một tiếng

“Thế nào chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy?” Quản gia bọn họ đều sợ hãi kêu to một tiếng.

Kể từ sau khi Đại Cẩu Tử đến, Tiểu Vịnh đối với bọn họ không còn hung hãn như vậy nữa

“Anh đến xem thử một lần đi?” Tô Thi Thi lặng lẽ kéo tay áo Bùi Dịch, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới nghe được nói, “Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông.”

“Tô Thi Thi!” Bùi Dịch nghiến răng nói.

Cô gái này này càng lúc càng can đảm rồi! Vậyy mà lại bắt anh đi theo một con chó xin lỗi?

“Quản gia, mài dao! Làm thịt!” Bùi Dịch cắn răng nói.

“Gâu!” Đại cẩu Tử thoáng một phát nhảy cách xa khỏi Bùi Dịch, cảnh giác nhìn anh.

Không được xem thường chỉ số thông minh của loài chó, bọn chúng đối với nguy hiểm sẽ có trực giác mà phản ứng lại. Đại Cẩu Tử lập tức cũng không dám kêu.

Tô Thi Thi khóe miệng co rút, đối với Đại Cẩu Tử vẫy tay: “Đi gọi vợ của em đứng dậy, chúng ta đi dọn nhà. Bằng không, ông chú đáng sợ kia lại muốn mài dao làm thịt em rồi.”

Đại cẩu tử nghệt mặt ra, nghi hoặc nhìn Tô Thi Thi.

Chó nghe không hiểu.

Nhưng mà nó thích xem náo nhiệt, thấy Tô Thi Thi bọn họ giống như là muốn đi, vội vàng quay đầu lấy móng vuốt khều khều vào bộ lông của Tiểu Vịnh bảo nó đứng dậy.

Tiểu Vịnh rất biết giữ mặt mũi cho chồng, liền từ trên mặt đất bò lên đứng dậy, chỉ bất quá hành động có chút chậm chạp.

Tô Thi Thi thấy có chút kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều, liền dắt ngựa đi ra.

Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, Tiểu Vịnh đã nằm úp sấp xuống tại chỗ bất động rồi.

“Các người không trêu chọc nó chứ?” Tô Thi Thi quay đầu nhìn bọn họ, lại yên lặng mà lườm Bùi Dịch một cái nhưng không dám nói lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play