Đối mặt với người trong lòng, cô ta đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của chính mình bộc lộ ra ngoài.
Đoàn Ngọc Tường nhìn Bùi Dịch, tim bất giác đập loạn từng nhịp, giống như thiếu nữ mới lớn, sắc mặt bỗng chốc ửng hồng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Bùi Dịch một cái.
Tô Thi Thi đứng ở bên cạnh cô ta, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dần rơi vào trầm lặng.
Cô hối hận rồi!
Cô nên đem Bùi Dịch giấu đi, cả đời này cũng không cho Đoàn Ngọc Tường thấy.
Cô vậy mà kéo anh đến đây để cho cô ta nhìn đã mắt! Thật sự là heo mà!
Nếu không phải Nhậm Tiếu Vi ở chỗ không xa nhìn bọn họ, Tô Thi Thi quả thực nghĩ muốn kéo Bùi Dịch bỏ đi.
“Được, chúng ta xuống phía dưới học một động tác mới. Động tác này cần hai người cùng làm mới hoàn thành. Giáo viên dạy Yô-ga thấy hai học sinh nữ tâm tư cũng không để ở trong này, liền nhân tiện tính toán hoàn thành nhanh hơn so với tiến trình học.
Lời nói của cô vừa kết thúc, hai học sinh nữ liền trở nên khác hẳn.
Đoàn Ngọc Tường thân thể theo bản năng cứng lại, cảm giác như xương cốt đã không phải của chính mình.
Cô ta bây giờ đối với bốn chữ “hai người luyện tập” đã hình thành phản xạ có điều kiện. Mỗi một lần luyện tập đều bị Tô Thi Thi hành hạ, cả thân thể yếu đuối của cô ta sớm đã chịu đựng hết nổi rồi.