Nhậm Tiếu Vi có chút nhìn không được rồi. Con trai của bà cùng Tô Thi Thi vừa thấy liền là có cùng ý tưởng đen tối, Đoàn Ngọc Tường từ đầu không phải là đối thủ của bọn họ.

Bà đứng lên, đối với Bùi Dịch nói: “Chuyện trong gia đình là chuyện của phụ nữ, con đi theo mù quáng tham gia cái gì? Chuyện trong công ty không phải bề bộn nhiều việc sao? Sao ba ngày hai bữa lại chạy đến nơi này của mẹ, trước kia con mấy ngày cũng không thấy qua một lần.”

“Mẹ là bây giờ trách con trước kia không thường đến thăm người sao? Con sau này sẽ đến nhiều hơn.” Bùi Dịch cười nhạt tiến lên đỡ lấy tay bà, “Con hai ngày sau còn phải đi ra nước ngoài công tác, đến lúc đó sẽ đi qua Yorkshire, mẹ có muốn chuẩn bị cái gì đề con mang đi hay là mua thứ gì hay không?”

“Con muốn đi Yorkshire?” Nhậm Tiếu Vi trên mặt bất không vui đột nhiên biến thành vui sướng, cực kỳ hứng thú cầm lấy tay Bùi Dịch, “Mẹ đương nhiên là có nhiều thứ muốn mua rồi!”

“Được, con khi nào đến đó sẽ gọi cho mẹ.” Bùi Dịch dừng một chút, lại nói thêm, “Thi Thi gần đây mới vừa phụ trách một cái dự án quan trọng, làm không tốt đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi Đoàn gia, cho nên con nghĩ muốn xin giúp cô ấy, sau khi xong việc này mới học quy tắc Đoàn được không?”

“Được thôi. Tiểu Dịch, con khi nào đi Yorkshire? Mẹ muốn con giúp mẹ đem vài thứ qua đó.” Nhậm Tiếu Vi giống như hoàn toàn biến thành một người khác một dạng, khẩn trương hỏi han.

Bùi Dịch cười nói: “Ngày mốt đi. Mẹ người yên tâm, con trước khi đi nhất định sẽ nói cho người một tiếng.”

“Hảo. Các con mau đi làm đi.” Nhậm Tiếu Vi nói xong liền thúc giục bọn họ đi.

Tô Thi Thi vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người, hoàn toàn ngơ rồi.

Cái Yorkshirekia tới cùng là cái chỗ nào, tại sao làm cho mẹ Bùi Dịch thái độ hoàn toàn chuyển biến rồi.

“Phu nhân, chuyện học lễ nghi của Thi Thi cứ như vậy gác lại sao?” Đoàn Ngọc Tường không cam lòng, nhìn Tô Thi Thi nói, “Thi Thi, cô không nghĩ muốn sớm một chút gả cho chú trẻ sao? Sớm một chút học tốt lễ nghi...”

“Đại tiểu thư, tôi có thể học lễ nghi hay không liền nhờ vào cô rồi. Phiền toái cô mau giúp tôi đem nội dung viết ra lại thật chính xác, tôi sẽ có tài liệu học rồi.” Tô Thi Thi vẻ mặt thận trọng nhìn Đoàn Ngọc Tường.

Đoàn Ngọc Tường sắp tức chết rồi, cô ta vụng trộm nhìn thoáng qua Nhậm Tiếu Vi, nhưng mà người phía sau kia như là hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta liếc mắt một cái.

Cô ta vừa định nói thêm cái gì, Bùi Dịch đã mang theo Tô Thi Thi đi ra ngoài.

“Các người khinh người quá đáng!” Cô bị chọc giận muốn bùng nổ rồi. Tại sao chuyện gì cũng không thuận lợi!

Lúc Tô Thi Thi bọn họ ra khỏi gian nhà chính, lái xe đã đem xe đậu ở cửa.

Tô Thi Thi ngồi vào bên trong xe, vừa ăn bữa sángTiểu Ưu đã chuẩn bị, vừa băn khoăn suy nghĩ.

Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ không yên lòng của cô, yên lặng thở dài, nói: “Đoàn Tĩnh Đồng.”

“A?” Tô Thi Thi cắn thìa, không rõ ý tứ của anh.“Là em trai tôi. Nó hiện tại ở Yorkshire một trường nội trú quý tộc.”

Bùi Dịch nói; “Mẹ tôi lúc mang thai đứa em trai này, đã từng bị người ta đầu độc, thiếu chút nữa gặp chuyện không may. Sau này mẹ tôi làm bộ đứa bé không còn nữa muốn đi nước ngoài an dưỡng, mãi đến khi em tria tôi được một tuổi mới trở về.”

“Vì đảm bảo an toàn cho em trai tôi. Lão già kia cùng bà ấy vẫn không có công bố ra ngoài có sự tồn tại của em trai tôi.”

Tô Thi Thi bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách chúng tôi cũng không biết lão già kia lại vẫn có một đứa con trai nhỏ. Như vậy hiện tại...”

“Nó mới mười tuổi, mẹ tôi đương nhiên lo lắng cho nó. Tôi đi Yorkshire, bọn họ có thể thông qua video clip gặp mặt một lần.” Bùi Dịch nói.

“Bao la rộng lớn trên đời cũng không bằng tình thương cha mẹ dành cho con cái của mình.” Tô Thi Thi trong lòng ít nhiều có chút cảm thán, khó trách vừa rồi mẹ của Bùi Dịch vừa nghe nói anh muốn đi Yorkshire, thái độ lập tức liền thay đổi.

Có thể nhìn ra, Đoàn Kế Hùng rất thương yêu đứa con tria nhỏ này. Ít nhất, cho dù là cha cô năm đó cũng không có đối xử chu toàn như vậy.

“Nó hẳn là sắp trở lại rồi.” Bùi Dịch trầm giọng nói.

“Lão già kia đã quyết định vứt bỏ Đoàn Chấn Ba rồi hả?” Tô Thi Thi cả kinh, nếu nói vậy, như vậy Đoàn gia phỏng chừng sắp có sóng gió lớn rồi.

Đoàn gia mấy đời chỉ có 1 đứa con trai, nhưng mà con gái cũng rất nhiều. Những cái cô cô bác chồng gì gì đó, cả đám đều không phải kẻ dễ bắt nạt. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một cái người thừa kế nhỏ, không thể nào trở mặt ngay rồi.

“Tô Thi Thi, em phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đoàn gia, so với em tưởng tượng phức tạp hơn rất nhiều.” Bùi Dịch giữ lại Tô Thi Thi, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Tô Thi Thi ru rú tại trong lòng anh, giờ khắc này, mà lại phi thường an tâm.

“Anh tại sao muốn nói rõ những việc này cho tôi?” Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.

Bùi Dịch sắc mặt liền đen, cúi đầu hung hăng cắn một cái lên lỗ tai cô: “Tô Thi Thi, em nên có cảm giác là Bùi phu nhân đi!”

“Người nào muốn gả cho anh chứ!” Tô Thi Thi mặt đỏ lên, thấy xe ngừng lại, mở cửa xe liền nhảy xuống.

Bùi Dịch sắc mặt càng thêm đen, lành lạnh đưa mắt nhìn tài xế kia.

Lái xe xoa mồ hôi lạnh, có khổ khó nói.

Ông là nghĩ đến công ty rồi nên mới mở khóa cửa thôi!

Tô Thi Thi khóe miệng chứa cười, tâm tình nhìn qua cực kỳ tốt. Lúc đến công ty, khẩn trương đem tiến độ công trìnhmấy ngày nay hỏi han một lượt.

“Thi Thi, vật cách âm chúng ta muốn không dự trũ đủ rồi!” Tô Thi Thi vừa mới ngồi xuống, cộng tác của cô Đổng Tiêu Tiêu vội vã chạy vào, vẻ mặt buồn bực nhìn cô.

“Sao lại như vậy chứ? Cái vật liệu kia là sản xuất theo công nghệ của Ma Cao, nguồn cung dồi dào, không có khả năng không có được?” Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, thật đúng là sợ cái gì tới liền tới.

Đổng Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn bên ngoài, kéo một cái ghế ngồi vào bên cạnh Tô Thi Thi, tức giận nói:

“Còn không phải tại con người bụng dạ tiểu nhân Khúc Hồng Mai kia, cô ta không biết dùng cái biện pháp gì, vậy mà dụ dỗ đối tác dự án bên chỗ cô ta cũng dùng đến loại vật liệu cách âm này, dẫn đến chúng ta không đủ vật liệu cung cấp rồi.”

“Cô nói xem dự án sân vận động bên kia lập tức liền cần dùng đến rồi, nếu không có vật liệu thì không có biện pháp bàn giao công trìnhđúng hạn, đến lúc đó làm sao đây!”

“Cô đừng gấp. Cùng nhà cung cấp vật liệu bên kia xác nhận qua chưa?” Tô Thi Thi coi như bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

“Không có cách nào. Chúng ta hiện tại là cái thân phận gì, bọn họ cũng biết dự án lần này quan trọng, nên cũng không dám gạt chúng ta, là thật không có cách nào tìm được nguồn cung rồi.” Đổng Tiêu Tiêu càng nói càng sốt ruột.

Nếu không có cái vật liệu này, chuyện này tương đương với cái thiết kế này của bọn họ coi như tiêu rồi.

Tô Thi Thi nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta phân công nhau nghĩ biện pháp.”

“Được.” Đổng Tiêu Tiêu vội vàng cấp bách lui lại ra ngoài.

Chờ sau khi cô ấy vừa ra ngoài, Tô Thi Thi đứng lên rót ly nước, đứng ở cửa sổ hóng gió nhìn bên ngoài văn phòng.

Từ chỗ cô đứng nhìn ra, vừa lúc Khúc Hồng Mai ngẩng đầu hướng văn bên này nhìn qua, ánh mắt gặp phải Tô Thi Thi, khiêu khích lườm cô một cái.

Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên.

Cái thứ thủ hạ bại tướng dưới tay cô, cho rằng làm như vậy có thể gây khó dễ cho cô sao?

Tô Thi Thi kéo xuống rèm che, trở lại chỗ ngồi của mình cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi cho các đồng nghiệp trước kia hỏi thăm một chút.

“Không biết Ngọc có biện pháp nào không.” Tô Thi Thi một bên gọi điện thoại vừa cân nhắc suy nghĩ.

Hôm nay Ôn Ngọc có việc xin phép nghỉ, chẳng thế thì có thể để cho cô ấy giúp rồi.

Nhưng mà gọi một vòng, đến cả Tần Phong cũng đều đã hỏi qua, đều nói không loại vật liệu cách âmnày.

Tô Thi Thi tìm tìm trong danh bạ điện thoại, nhìn đến số điện Tống Trọng Hạo khi đó, mi mắt sáng lên, vội vàng gọi cho anh.

Nửa phút sau, Tô Thi Thi liền cực kỳ vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.:,

“Sư huynh, anh thật sự có thể mượn được vật liệu Nano cách âm sao? Em biết nó rất khó tìm nha!”

“Sư muội, em đây là tại hoài nghi năng làm việc chuyên nghiệpcủa sư huynh à! Em đến đây đi, để anh nhắn địa chỉ kho hàng cho em.” Tống Trọng Hạo nói xong liền cúp điện thoại.

Không quá vài giây, trong di động Tô Thi Thi liền có tin nhắn đến, là Tống Trọng Hạo gửi địa chỉ đến.

“Kỳ quái, cái địa chỉ này nhìn sao cũng thấy nhìn quen mắtnhư vậy?” Tô Thi Thi nhướng mày, nhưng hiện tại lấy được vật liệu quan trọng hơn, cũng không kịp suy nghĩ.

Nhưng lúc cô đi đến nơi, quả thực khóc không ra nước mắt!

Cô nói tại sao cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, địa chỉ mà sư huynh gửi đến thực ra là kho hàng của xây dựng Minh Đỉnh!

Xong rồi, cô muốn vào hay không đây? Nếu lỡ chẳng may đụng phải tên Hỗ điên khùng kia thì làm sao đây!

Hô hô được 20 trang rồi, còn 15 trang nữa T.T

Còn chương truyện chưa viết, đến ngày nộp. Chắc vui =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play