“Cô sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Tôi nói những câu này là thật, chẳng lẽ oan uổng cô sao?”

Hắn ta bị ánh mắt hung ác của Tô Thi Thi làm cho hoảng sợ, vươn cổ nói.

“Chẳng lẽ lời anh nói không giả sao?” Tô Thi Thi lạnh lùng theo dõi hắn.

Nếu nói cô lúc trước nghĩ muốn coi như không có, nghĩ muốn nghẹn chết bọn họ. Như vậy hiện tại, cô liền làm cho bọn họ hối hận vì đã xuất hiện tại nơi này!

“Đây là quỷ kế của cô ta, không nên tin!” Phú Tuyết Trân vội vàng nói.

Một bên khác Hà Chí Tường cũng đã đi tới. Ba người đem Tô Thi Thi vây quanh, như là sợ cô chạy trốn một dạng.

“Bảo an.”

Tô Thi Thi lạnh giọng hô, sau đó đối với người đàn ông xa lạ trước mắt nói: “Phỉ báng hiện tại cũng có thể kết thành tội danh, những lời giữ lại để giành đến cục cảnh sát từ từ nói đi.”

“Cô đúng là thứ vô liêm sỉ!”

Hắn ta biến sắc, rất nhanh nhìn một phen phía sau cách đó không xa Đoàn Ngọc Lộ.

Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, trong lòng bỗng nhiên nhấp nhoáng một cái ý nghĩ không lành, đang muốn trốn sang một bên, hắn ta đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái chai, nhanh chóng mở nắp ra liền hướng tới Tô Thi Thi hắt qua.

Trong lúc đó ánh sáng chớp lóe, một bóng dáng mạnh lao về phía Tô Thi Thi, đẩy cô đến chỗ một bên. Đồng thời một cước đạp đến trên thân người đàn ông kia, đưa hắn hất lao về phía Phú Tuyết Trân cùng Hà Chí Tường bay qua.

Tô Thi Thi lảo đảo một phen, rơi vào một vòng tay ấm áp. Vừa lúc Bùi Dịch đuổi tới tiếp được cô, ghì chặt cô vào trong ngực.

Cùng lúc đó, Hà Chí Tường nhìn đến người đàn ông kia hướng bọn họ bên này bổ nhào qua, theo bản năng giữ chặt mẹ mình kéo ra trước thân mình khẽ ngăn lại.

Công nhận thằng con có tâm ghê. Có họa lấy mẹ mình làm bia đỡ đạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play