Gió thu sắc bén, hai sắc thái đen và trắng tương phản, cực kỳ rõ ràng.

Lưu Nguyệt đang định nhảy xuống đuổi theo Nạp Lan Thủy, hai con ngươi trong nháy mắt nở lớn.

Thân ảnh kia, thân ảnh lướt qua sát bên người mình, thật quá quen thuộc.

Cho dù chỉ là xẹt qua sát bên người, cho dù là chỉ nhìn có một cái.

Nàng cũng có thể nhận ra.

Là hắn…

Lại là hắn…

Lưu Nguyệt lúc đó chỉ biết trố mắt nhìn.

Nhưng mà lập tức phản ứng lại, Thiên Tàm Ti trong tay nhanh chóng phóng ra, bám vào phía trên vách, thân hình giống như con vượn nhanh chóng bò lên đỉnh núi.

Sắc trắng lướt trên không trung, khiến mọi người nhất tề sửng sốt.

Mọi người gần như đã chấp nhận kết cục Nạp Lan Thủy sẽ rơi xuống và về chầu trời.

Lại được một người xa lạ bất ngờ ngăn đón được, trong nháy mắt tình thế đại biến, đây…

Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt đang xông tới thấy vậy hai mắt đồng thời nhíu lại.

Hiên Viên Triệt một bước ngừng lại, nhìn trường bào bạch kim bay xẹt ngang trên đỉnh núi, phần giữa lông mày chau lên.

Đồng thời Vân Triệu xông lên theo phía sau hắn, kinh ngạc thấp giọng hô một câu: “Là hắn.”

Gió nhẹ lạnh lẽo, mọi người tại đương trường đều đồng loạt yên lặng.

Băng sông vượt núi, Lưu Nguyệt leo thật nhanh qua vách núi dựng đứng màu đen, lên tới đỉnh núi.

Đỉnh núi thanh nhã, gió núi thổi qua, mang theo hương hoa từ nơi xa đến.

Trong cảnh hương hoa vờn quanh này, Lưu Nguyệt đang đứng đối mặt với nam tử mặc trường bào bạch kim trước mặt

Tóc đen bay trong gió, hai con ngươi đen láy mang theo chút xanh đậm của đại dương, vẫn thanh lãnh như cũ, vẫn cao quý như cũ, cả người khí chất càng khi sương thắng tuyết (hàn hơn cả sương, lãnh hơn cả tuyết) hơn cả lúc trước.

Độc Cô Dạ, trừ Độc Cô Dạ được luyện trong hàn băng ngàn năm ra.

Còn có ai có thể biểu hiện khí chất thanh lãnh của mình một cách tự nhiên như vậy.

Lưu Nguyệt chưa từng nghĩ tới việc Độc Cô Dạ sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng, người trước mắt lại không phải là giả.

Cho dù trong lòng đã nhận định là đúng là người thật rồi, nhưng Lưu Nguyệt ban đầu vẫn có chút sững sờ không nói được.

Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt cũng không nói gì.

Chỉ là yên lặng nhìn nhau.

“Nguyệt nhi…”

Trong sự trầm tĩnh này, Nạp Lan Thủy được Độc Cô Dạ kéo về từ cõi chết, nở nụ cười sáng lạn với Lưu Nguyệt, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Lưu Nguyệt nghe vậy, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Độc Cô Dạ.

Bước nhanh lên phía trước, giơ tay đỡ Nạp Lan Thủy từ tay Độc Cô Dạ.

Để cho Nạp Lan Thủy không có chút khí lực nào dựa vào nàng: “Nương, không có chuyện gì nữa rồi.”

Vừa nhẹ nhàng lau đi vết máu đầy mặt Nạp Lan Thủy.

Động tác của nàng nhẹ nhàng chưa từng có.

“Nguyệt nhi.” Nạp Lan Thủy cảm nhận được sự dịu dàng của Lưu Nguyệt.

Đôi mắt vừa rồi gặp tình cảnh như vậy nhưng vẫn cười rực rỡ với Lưu Nguyệt.

Lúc này trong nháy mắt lại phủ tầng sương mờ, hai hàng nước mắt lại chảy xuống.

“Nương vô dụng, nương không giúp được cho Nguyệt nhi, thiếu chút nữa còn liên lụy…cả Nguyệt nhi rồi…”

Trong khoảng khắc vừa rồi, Lưu Nguyệt muốn đuổi xuống theo nàng.

Nàng nhìn thấy rõ ràng.

Đó căn bản là hành động không kịp suy nghĩ.

Tiếng thét thê lương như vậy.

Dường như vang dội tận đáy lòng nàng, rung động tâm hồn nàng.

Con gái nàng, con gái nàng yêu nàng như vậy, che chở cho nàng như vậy.

Lại không vì thời gian mà biến mất, không vì khoảng cách mà xa cách nàng, không rời bỏ nàng.

Tình cảm như vậy, khiến cho nàng làm sao có thể cầm được nước mắt chứ.

Sao có thể không lo lắng tiếc nuối chứ.

Tựa vào trong lòng Lưu Nguyệt, Nạp Lan Thủy toàn thân tựa như đều run rẩy.

Lưu Nguyệt nghe vậy nắm thật chặt cánh tay Nạp Lan Thủy, nhẹ giọng nói: “Tất cả đều đã qua rồi, sau này sẽ không có ai hại Người nữa, cũng không có ai có thể hại Người được nữa.

Người không cần vì con mà chịu trách nhiệm hay tự trách gì hết.

Tất cả, đều đã qua hết rồi.”

Lưu Nguyệt trừ khi đối mặt với Hiên Viên Triệt sẽ xuất hiện dao động tâm tình.

Còn đối với người khác đều là trầm ổn.

Nhưng những tình cảm ẩn chứa trong âm thanh trầm thấp kia, lại không hề nhàn nhạt như bình thường, thậm chí còn nồng ấm hơn.

Nghe giọng nói trầm ổn của con gái mình, Nạp Lan Thủy cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chưa từng có.

Rốt cục cũng có ngày có thể cùng sống với Lưu Nguyệt, có thể chăm sóc cho nó.

Vui mừng như vậy, lại thêm nhiều ngày tinh thần mệt mỏi bây giờ mới được thả lỏng, không kiên trì được nữa, cả người chậm rãi ngất đi.

Lưu Nguyệt dìu Nạp Lan Thủy chỉ vừa mới nói vài câu đã ngất đi.

Biết cũng không có gì nghiêm trọng nên cũng không hoảng sợ.

Chỉ là di chuyển tầm mắt, nhìn Độc Cô Dạ đứng bên cạnh.

“Đã lâu không gặp.”

Cũng không nói lời tạ ơn gì, bởi vì đối với Độc Cô Dạ mà nói, cảm ơn là dư thừa.

Mà đối với nàng mà nói, đại ân thì không dùng lời nào cảm ơn hết được, chữ cảm ơn quá nhỏ bé.

Độc Cô Dạ nghe vậy, nhìn Lưu Nguyệt một cái thật sâu, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, nhàn nhạt trả lời: “Đã lâu không gặp.”

Hằng ngày tưởng nhớ đều có hàng vạn lời muốn nói.

Nhưng lúc thật sự gặp được rồi, thì hàng vạn lời ấy cuối cùng lại hóa thành một câu đã lâu không gặp.

Không phải là không muốn nói gì.

Chỉ là lúc gặp rồi, không biết phải nói gì.

Có lẽ có người lòng tự tôn quá cao.

Có lẽ có quá nhiều thâm tình đã chôn kín quá sâu trong lòng.

Có lẽ, chỉ là một câu, đã bỏ lỡ rồi, chung quy cũng đã bỏ lỡ mất rồi.

Lưu Nguyệt thấy vậy ừ một tiếng, vừa nâng Nạp Lan Thủy, vừa hỏi: “Sao lại đến đây?”

“Náo nhiệt.” Độc Cô Dạ trầm ngâm trong chốc lát rồi nhàn nhạt trả lời một câu.

Lưu Nguyệt nghe vậy thì cong cong khóe miệng, quả thực, trong khắp thiên hạ lúc này, e rằng chỗ này là náo nhiệt nhất, có chạy tới đây cũng không có gì lạ.

Nhưng mà Độc Cô Dạ có phải đến vì náo nhiệt hay không.

Điều này, trong lòng nàng hiểu rõ, Độc Cô Dạ chính là một người không thích náo nhiệt.

Sợ là hắn lại lo lắng cho nàng đi, ài.

Nhưng mà, nếu hắn chỉ muốn nói vậy thì nàng cứ chấp nhận nghe như vậy thôi.

Có một số người, nhất định không có cách nào đáp trả tình cảm ngang bằng lại được.

Như vậy, cứ tàn nhẫn vờ như không rõ, vẫn là tốt nhất.

Sau khi lời Độc Cô Dạ nói ra, Lưu Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn phía sau Độc Cô Dạ.

Chỉ thấy một thân ảnh màu vàng bước nhanh tới, là Tiêu thái hậu, Liên Khinh.

Vừa thấy Liên Khinh theo sau Độc Cô Dạ.

Lưu Nguyệt liền biết.

Ma Yết là do Đỗ Nhất dẫn tới, còn Độc Cô Dạ sợ là do đi theo Liên Khinh đi.

Lập tức không cùng Độc Cô Dạ hàn huyên nữa, lúc này không phải lúc để nói chuyện, mà Độc Cô Dạ cũng không cần nàng phải khách khí.

Chuyển mắt thấy Tiêu thái hậu, nàng nhẹ nhướng mi, Đỗ Nhất là người ngoài kế hoạch, không quan trọng.

Mà Liên Khinh lại là một trong những người trấn thủ ngoài biển Minh Đảo.

Lúc này sao lại chạy tới đây, ngàn vạn lần đừng nói với nàng ngoài biển có vấn đề nha.

Liên Khinh bước nhanh đi tới, nhìn thấy ánh mắt Lưu Nguyệt.

Khuôn mặt che lụa trắng không nhìn ra biểu tình gì.

Chỉ nghe nói: “Ngoài biển chúng ta không có vấn đề gì, mà là bọn họ có vấn đề.”

Dứt lời nhanh chóng bước tới, thấp giọng nói với Lưu Nguyệt.

“Tam đại hải tướng trấn thủ đảo phụ, vài ngày trước bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.

Mặc dù Tam đại hải tướng đã giấu nhẹm tin tức động trời rất tốt.

Nhưng vẫn bị chúng ta nhìn ra.

Hải binh chịu trách nhiệm trấn thủ Tam đảo phụ Minh Đảo, rời khỏi chiến tuyến mà chen nhau đến đảo chủ.”

Nghe Liên Khinh nói như vậy, Lưu Nguyệt gật đầu.

Đây chắc là do Tam đảo cũng nghe được tin đảo chủ hỗn loạn, cùng tin tức tuyệt mật ở cấm địa.

Tin tức chấn động tất cả như vậy, thân là binh mã trên đảo chủ, nhất định sẽ khẩn cấp chạy về, lời này xem như hợp lý đi.

Liên khinh thấy Lưu Nguyệt gật đầu, trên mắt chợt lóe sáng nói tiếp: “Chúng ta không rõ trên đảo chủ có chuyện gì.

Khiến cho bọn họ đành chọn bỏ qua chúng ta đang như hổ đói rình mồi.

Bắt đầu rút lui về đảo chủ.

Nhưng Thu Ngân, Ngạn Hổ và ta đều cho rằng đây là cơ hội tốt.

Nếu bọn họ rút lui, hỗn loạn, luống cuống.

Như vậy, chúng ta…”

Trong mắt Liên Khinh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, giơ tay vung xuống, làm dấu hiệu giết.

“Hiện tại, Tam đảo phụ toàn bộ đều nằm trên tay chúng ta.

Binh mã chúng ta đã bao vây đảo chủ Minh Đảo.

Buồn cười là, những người trên đảo này lại vẫn còn chưa biết.”

Liên Khinh cười, một nụ cười khát máu.

Chín mươi phần trăm thắng lợi đã nằm trên tay bọn họ rồi.

Vì vậy, nàng mới dám dứt khoát bước lên đảo chủ.

Đây cũng là nơi đã ra lệnh hại nàng cả đời, phải hiểu rằng, đã muốn cừu nhân phải chết, đã muốn báo thù rửa hận, lại đi mượn tay người khác, chung quy cũng không sung sướng sảng khoái bằng được trực tiếp xuống tay đâu.

Lưu Nguyệt nghe Liên Khinh nói như vậy, yên tâm.

Tác chiến của đám người Thu Ngân và Ngạn Hổ là do Hiên Viên Triệt chỉ dạy.

Tướng bên ngoài, quân lệnh luôn luôn sẵn sàng, có cơ hội liền động thủ, đó mới thật sự là vương đạo chân chính.

Hiện tại cho dù Minh Đảo đầu hàng hay không đầu hàng, cũng đều không còn cách xoay chuyển thế cục nữa rồi.

Lập tức dìu Nạp Lan Thủy, xoay người, đứng trên đỉnh núi cao, lạnh lùng nhìn qua Thánh Tế sư.

Ba người đứng trên đỉnh cao, khí thế không hề yếu kém chút nào.

Gió thu tung bay.

Đám người bá quan văn võ đứng bên đây cầu bạch ngọc.

Sau khi nhìn thấy những người lạ vừa xuất hiện xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đem tầm mắt tập trung trên nguời Liên Khinh vừa xuất hiện sau đó.

Lụa trắng che mặt là dấu hiệu của Liên Khinh.

Điều này đã sớm truyền khắp tai những người đương quyền trên đảo chủ từ lúc Liên Khinh tấn công Minh Đảo rồi.

Mà kẻ phản bội Liên Khinh, Tiêu thái hậu Bắc Mục.

Được lưu lại đóng quân ở ngoài biển, đây cũng là tin tức mọi người đều biết.

Mà hiện tại, Liên Khinh xuất hiện ở nơi này, vậy có nghĩa là, vậy có nghĩa là…

Đeo màn che mặt, Liên Khinh hai mắt lạnh băng quét mắt nhìn qua toàn thể văn võ bá quan Minh Đảo trước mặt, rồi đến Vương tôn Minh Đảo và Thánh Tế sư.

Giọng nói so với hàn băng Bắc Cực còn lạnh hơn, chứa đầy sự giễu cợt vang vọng khắp trời đất phương này.

“Thật là náo nhiệt, Minh Đảo đại danh đỉnh đỉnh không phải là nhất trí đối ngoại (chống giặc ngoài) sao? Không phải là lãnh khốc vô tình, cấp bậc sâm nghiêm, quy củ rất nhiều sao.

Ai dám không tuân theo quy củ và tôn ti trật tự, cho dù là người, gà, chim, chó gì cũng không tha, chết không toàn thây sao?

Hôm nay, bổn cung sao lại có thể thấy được một màn châm chọc thế này.”

Giọng nói thanh thúy mà mang theo cừu hận, trong gió thu lạnh lẽo càng cảm thấy băng lãnh hơn.

“Tam đại gia tộc dẫn đầu bạo loạn, Thánh điện thì giấu giếm làm việc xấu, Vương tôn Minh Đảo lại không để ý quy củ chống lại Thánh Tế Tự sứ giả thần thánh.

Tất cả bá quan văn võ thì khoanh tay đứng nhìn.

Ha ha, thì ra đây chính là Minh Đảo thần thánh vô địch thiên hạ.

Đây chính là cấp bậc sâm nghiêm, quy củ vô cùng, cho dù vì gả cho người khác, chịu vứt bỏ hết tôn nghiêm xin nhận tội, chỉ cầu mong được đôi bề yên ổn.

Nhưng vẫn bị những quy củ nặng nề kia của Minh Đảo, giết mất chồng, hủy mất dung nhan.

Chỉ vì nàng vi phạm quy củ của Minh Đảo.

Haha, vậy hiện tại các ngươi có ai có thể nói cho bổn cung.

Nếu dựa theo quy củ của Minh Đảo, những người ở đây có ai còn có thể sống?

Còn ai không bị tru di tam tộc, trừng phạt tội bất tuân với Minh Đảo? Nói cho bổn cung biết.”

Năm chữ cuối cùng là tiếng quát chói tai, giống như tiếng sấm, kinh động trời cao.

Văn võ bá quan Minh Đảo nghe được đối mặt nhìn nhau, một câu cũng nói không được.

Đây là sự trừng phạt mà năm đó Liên Khinh phải nhận.

Bọn họ chưa từng thấy đó là sai lầm, cảm thấy việc đó nên là như vậy.

Nhưng hiện tại, không ai có thể mở miệng phản bác.

Minh Đảo từ trên xuống dưới đều sai rồi, tất cả những gì bọn họ thờ phụng đều mất hết rồi.

Bọn họ đã không biết cái gì đúng cái gì sai nữa rồi.

Nghe những lời quát chói tai của Liên Khinh, trong ánh mắt Vương tôn Minh Đảo chớp động.

Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được một câu nào.

Chỉ là không tiếng động thở dài một tiếng.

Ánh mắt lạnh băng của Liên Khinh đứng trên đỉnh núi quét qua khuôn mặt của trọng thần Minh Đảo, nhìn thấy đủ loại thần thái.

Cười lạnh nói: “Cái thế giới này không có công bằng.

Ta năm đó là đáng đời, mà hiện tại các ngươi lại là một bộ ‘ta là người bị hại’.

Thật sự khiến người ta buồn cười.

Nhưng mà, cũng không sao.

Ta năm đó có chết hay không, không phải do ta định đoạt.

Hiện tại các ngươi có chết hay không, cũng không do các ngươi định đoạt.

Quên nói cho mọi người biết, bổn cung và binh mã Thiên Thần đã công phá hết Tam đại đảo phụ.

Mà hiện tại, đang cho người đóng quân ngoài đảo chủ này.

Lòng người bàng hoàng, Minh Đảo bạo loạn, đã không chịu nổi một kích nữa rồi.

Sinh tử của các ngươi, cuối cùng cũng đến phiên bổn cung định đoạt.”

Những lời cuồng ngôn lạnh lẽo khiến cho văn võ bá quan Minh Đảo nghe xong sắc mặt trắng bệch.

Mấy ngày nay bọn họ bị việc Âu Dương Vu Phi làm loạn vượt qua cửa ải, phát hiện bí mật cấm địa, thần dân bạo loạn, thu hút hết sự chú ý.

Mà mấy chục vạn binh mã Thiên Thần bao vây ở ngoài như hổ rình mồi.

Không nghĩ tới, hiện tại…hiện tại…

Cái gì gọi là thù trong giặc ngoài.

Lúc này, tất cả bá quan Minh Đảo coi như là đã được biết rồi.

Mọi người nhất thời nôn nóng như kiến bò trong chảo nóng, bắt đầu đứng không vững rồi.

Đứng ở đáy hình nhai, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu chậm rãi đi lên trên vách núi, đám người Liên Khinh và Thu Ngân này làm cũng quá tốt.

Mà Lưu Nguyệt đứng bên cạnh Liên Khinh cũng không có ý ngăn cản Liên Khinh.

Mối hận của nàng (Liên Khinh) đối với Minh Đảo, luôn cần được phát tiết bớt.

Gió thu nổi lên, càng lúc càng lạnh thấu xương.

Khẽ nhíu mày, Vương tôn Minh Đảo ngẩng đầu nhìn lại Liên Khinh đang tức giận, trầm giọng quát lên: “Liên Khinh, ngươi có oán hận gì, cứ đổ hết cho bổn tôn.

Năm đó là do bổn tôn hạ lệnh, không liên quan gì đến hàng vạn hàng nghìn dân chúng vô tội.”

Liên Khinh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nụ cười vạn phần xinh đẹp.

Nhưng nghe thấy lại lạnh lẽo cực kỳ.

Một tràng cười thật dài, Liên Khinh đưa mắt nhìn lại Vương tôn Minh Đảo, trong mắt là sự châm chọc và oán hận vô cùng.

“Không liên quan, làm sao mà không liên quan.

Bổn cung vẫn luôn nhớ Vương tôn đã từng dùng máu và mạng người dạy bổn cung là phải nhổ cỏ tận gốc.”

“Ngươi…” Vừa nghe vậy xong, đừng nói sắc mặt Vương tôn Minh Đảo đại biến, chính là văn võ bá quan Minh Đảo, sắc mặt vốn trắng bệch giờ càng tái nhợt.

Ý này của Liên Khinh là muốn tiêu diệt Minh Đảo?

Giết tất cả mọi người trên Minh Đảo?

Ác như vậy… đây…

Nhìn thấy Vương tôn Minh Đảo tức đến mức dường như không thể khống chế được chính mình, Âu Dương Vu Phi bên cạnh vội vàng hạ thấp giọng nói: “Sẽ không đâu.”

Giết sạch tất cả người Minh Đảo, không cần nghĩ cũng biết là không thể nào.

Oan có đầu, nợ có chủ, Tiêu thái hậu này mặc dù đối với Minh Đảo hận thấu xương.

Nhưng vẫn chưa đến mức một người cũng không lưu lại.

Nghe Âu Dương Vu Phi nói, Vương tôn Minh Đảo còn chưa yên tâm.

Đã nghe Liên Khinh đột nhiên cười khẽ một tiếng, chậm rãi vỗ tay một cái.

“Cho là ta làm không được phải không?

Vậy nói cho mọi người một việc.

Bổn cung trên đường tới đây, nhìn thấy mười nhà ở Minh Đảo thì chín nhà trống.

Vô số người đang xông đến đây.

Muốn Vương tôn và Thánh điện cho bọn họ một lời giải thích, nếu không…

Ha ha, xem ra các ngươi cũng không cần bổn cung động thủ.

Người Minh Đảo sẽ tự giết chính mình, Minh Đảo này sẽ bị hủy trong chốc lát.

Không cần làm gì mà vẫn có được kết quả như vậy, sẽ càng khiến cho bổn cung hài lòng.”

Dứt lời, Liên Khinh cười phất phất tay với tất cả mọi người bên dưới, trở tay chỉ hướng vào Bích Tinh cung cười nói: “Nhìn đi, đã đến rồi.”

Vừa nói như vậy xong, không chỉ có văn võ bá quan sắc mặt đại biến.

Chính là Thánh Tế sư kể từ khi Liên Khinh xuất hiện, vẫn im lặng xem náo nhiệt, trên mặt cũng bắt đầu khó coi.

Làm sao lại nhanh như vậy?

Theo như tốc độ nhanh nhất, thì hôm nay bọn họ cũng không thể nào xông đến đây, đáng chết.

Lập tức tất cả mọi người nhìn theo tay của Liên Khinh.

Đông nghẹt, trùng trùng điệp điệp.

Cả một phương trời giống như bị vô số con kiến chiếm cứ.

Liếc nhìn thoáng qua, không nhìn thấy đầu, cũng không thấy giới hạn.

Chỉ có thể nhìn thấy những thứ như con kiến kia đang nhanh chóng tiến đến nơi này.

Từng điểm như đầu người càng lúc càng lớn và rõ, tốc độ càng lúc càng nhanh, người càng lúc càng nhiều.

Những âm thanh náo loạn, tạp âm hòa lại với nhau.

Giống như sóng to gió lớn trên biển.

Ồn ào vô cùng, lại làm cho người ta không nghe rõ được chi tiết như thế nào.

Chỉ là làn sóng này đã đạt tới tận cùng rồi.

Bao phủ cả trời đất, vô tận như vậy.

Vừa nhìn thấy trận thế như vậy.

Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Một hàng người dài thườn thượt như vậy, giống như những dòng thủy ngân tràn trên đất, ầm ầm mà đến.

Sợ là tất cả dân chúng trên Minh Đảo này đều tới rồi.

Phẫn nộ đầy trời, lửa giận ùng ùng.

Cho dù cách xa như vậy, vẫn khiến người ta cảm thấy rõ ràng.

Vốn là gió thu lạnh như băng, lúc này cũng bị hun nóng thành như mùa hè nóng rực.

Đồng thời, cũng có lẽ đã thành gió đông giá lạnh rồi.

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đứng ở dưới núi, không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy tiếng ong ong từ xa dần đến gần, kinh thiên động địa.

Không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhanh bước tới hướng của Lưu Nguyệt.

Bọn họ tha thứ cho Vương tôn Minh Đảo rồi.

Nhưng cũng không có nghĩa là, bọn họ cũng cùng Vương tôn Minh Đảo chịu chung hoạn nạn.

Khí thế phẫn nộ như vậy, vẫn là bảo vệ mình cho tốt.

Dòng người tới rất nhanh.

Đi qua bậc thang cao cao ở Bích Tinh cung.

Xuyên qua Bích Tinh cung nơi mà bình thường sẽ không cho phép dân chúng đi lên.

Dân chúng Minh Đảo điên cuồng, gào thét đi đến hướng Thánh điện.

Sau Thánh điện chính là thần sơn cao vạn nhận, không có đường lui.

Tất cả, một khắc trước vẫn còn ở đây vì Vương tộc Nạp Lan, vì diệt tộc, vì cừu hận, tất cả các cấp bậc vương quyền đều đối đầu ở đây.

Lúc này, cứ như vậy bị dân chúng Minh Đảo tức giận bao vây.

Bao vây ở đây rồi là tuyệt đường.

“Cần lời giải thích, Thánh điện cho chúng ta lời giải thích…”

“Đồ Thánh điện vạn ác, chúng ta tôn ngươi là thần minh, các ngươi lại giết con chúng ta…”

“Giết bọn chúng, bọn chúng đã giết đời sau của chúng ta…”

“Tại sao, rốt cục là tại sao…”

“…”

Vô số lời tức giận, lo lắng, bi thương, chửi mắng, vang dội khắp không trung.

Vô số nam, nữ, già, trẻ, cầm trường kiếm, cầm rìu, dao, cuốc…

Chen chúc nhau xông lên.

Sự bi phẫn này, sự khiếp sợ này.

Khiến cho bọn họ có thể đánh đổi tánh mạng, chỉ vì muốn đòi cho con mình một cái công đạo, muốn một cái công đạo.

Tiếng vang rung trời.

Những hộ vệ Ngân gia đã chạy tới đây, tạo thành đội ngũ hộ vệ.

Chặn lại ở lối vào đầu cầu bạch ngọc, bảo vệ đám người Vương tôn Minh Đảo ở phía sau.

Dùng hết sức ngăn cản dân chúng Minh Đảo đang chen chúc xông lên.

Nhưng, dưới thế lực cường đại che lấp cả trời đất như vậy.

Không ai có thể ngăn cản, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau.

Vương tôn Minh Đảo đứng ở đoạn trước nhất của cầu bạch ngọc.

Thấy vậy lông mày nhíu chặt, liếc nhìn Tam đại gia tộc Liên gia, Âu Dương gia, Ngân gia dẫn đầu bạo dân xông đến đây.

Hét lớn: “Im lặng, tất cả đều im lặng hết cho ta, bổn tôn sẽ cho mọi người một cái công đạo.”

Âm thanh rống to như vậy, phá không mà ra, tựa như sét đánh mùa hè, chấn động tứ phương.

Mạnh mẽ đàn áp âm thanh náo loạn của những bạo dân muốn xông lên trước mặt nhất.

Mà lúc này, những văn võ bá quan kia cũng không có phát hiện ra Vương tôn Minh Đảo đã bị thương làm sao lại còn khí thế mười phần như vậy.

Chỉ là từng người từng người quây chung quanh trước mặt Vương tôn Minh Đảo, không dám nói một tiếng.

Liên Phi trưởng tộc Liên gia, trưởng tộc Âu Dương thế gia, phụ thân của Âu Dương Vu Phi dẫn đầu bạo dân.

Nghe vậy liếc nhìn nhau một cái, nhất tề giơ tay lên.

Lập tức, những người trong hai tộc phía sau bọn họ đều bắt đầu đè thấp âm thanh.

Bạo loạn, sẽ khiến cho bọn họ không đạt được kết quả.

Một loạt mà lên, không phải là cách giải quyết vấn đề.

Bọn họ cần biết rằng tại sao, tại sao.

Đang lúc hai trưởng tộc ra ý bảo dân chúng phía sau không nên mở miệng, tiếng chuông Bích Tinh cung cũng vang lên.

Mị Dạ Ngân gia gõ lên Vương chuông.

Lúc tiếng chuông trong trẻo vang lên.

Đó là ý bảo dân chúng phẫn nộ, dừng bước lại, ngừng tiếng động, Vương tôn sẽ cho mọi người một cái công đạo.

Tiếng chuông hàm nghĩa và lời trấn an của Âu Dương thế gia, Liên gia từ từ truyền xuống.

Dân chúng cuồng nộ, bắt đầu dừng bước lại, bắt đầu yên tĩnh lại.

Vây quanh nơi tập trung quyền lực cao nhất này của Minh Đảo, mắt nhìn chằm chằm chờ đợi một cái công đạo.

Nơi này đã bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Văn võ bá quan Minh Đảo không khỏi âm thầm lau mồ hôi trán.

Giằng co cùng hộ vệ Ngân gia, trưởng tộc Liên gia và trưởng tộc Âu Dương thế gia, đầy tức giận bước qua chỗ mấy người Vương tôn Minh Đảo.

Đem ánh mắt tập trung lên người Thánh Tế Tự của Thánh điện phía sau bọn họ (mấy người Vương tôn Minh Đảo).

“Vương tôn xin nhường đường, chúng ta có việc muốn hỏi Thánh Tế Tự.”

Liên Phi sắc mặt xanh mét, mặc dù nói chuyện khách khí, nhưng giọng nói lại sắc như đao.

Vương tôn Minh Đảo nghe vậy, liếc nhìn Liên Phi và phụ thân Âu Dương Vu Phi, khẽ lắc đầu thở dài nói: “Liên Phi trước tiên hãy sơ tán mọi người ra ngoài Bích Tinh cung đi.

Ngươi yên tâm, hôm nay bổn tôn nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo.”

Phụ thân Âu Dương Vu Phi nghe vậy, sắc mặt trầm xuống nói: “Vương tôn, chuyện này không liên quan gì đến Người.

Thế lực của Vương tôn không có động thủ, chúng ta vô cùng rõ ràng.

Nhiều năm như vậy, tất cả đều là Thánh điện xuất thủ.

Vương tôn, lúc này Người không cần phải nói giúp cho Thánh Tế Tự.

Cái đồ không bằng cầm thú này, hôm nay nhất định phải băm vằm phanh thây hắn.”

“Đúng, băm vằm phanh thây…”

“Không bằng heo chó…”

“…”

Trưởng tộc Âu Dương vừa dứt lời, dân chúng ở gần phía sau hắn, lập tức nói hùa theo.

Ánh mắt tức giận nếu như có thể giết được người, thì trên người Thánh Tế Tự thần thánh kia, dường như đã bị đâm lủng hàng trăm lần.

Vương tôn Minh Đảo nghe vậy còn chưa nói lại, thì trưởng tộc Ngân gia đột nhiên tiếp lời: “Liên Phi, Âu Dương, trước tiên hãy cho lui nhiều người này xuống đi.

Các người có thể chọn đại diện đến chất vấn.

Chứ tình trạng như vậy, rất dễ mất khống chế, các người chắc cũng rõ ràng rồi.

Vương tôn nói sẽ cho mọi người một cái công đạo, dĩ nhiên là sẽ cho, các ngươi không tín nhiệm Vương tôn sao?”

Vừa nói như vậy xong, Liên Phi mặt lạnh lắc đầu: “Không, chuyện này tất cả người Minh Đảo đều có tư cách nghe, nếu không có được đáp án chúng ta muốn, chúng ta tuyệt sẽ không đi.

Vương tôn, chúng ta không thể chấp nhận cho Người bao che Thánh Tế sư.”

Vừa nói như vậy xong, đám người đi theo hắn ở phía sau không nói hùa theo.

Nhưng ánh mắt kia quá rõ ràng rồi, tuyệt đối không đi.

Vương tôn Minh Đảo thấy vậy bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Liên Phi, các ngươi…”

“Ha ha, bao che cho Bổn Tế tự, nực cười, Vương tôn không muốn cho mọi người nghe, sợ là không phải muốn bao che cho Bổn Tế tự đâu.”

Lời Vương tôn Minh Đảo vừa nói ra, Thánh Tế Tự đột nhiên cười lớn thành tiếng một tràng dài, thần thái cả người có chút điên cuồng lên.

Vừa cười vừa giễu cợt nói: “Các ngươi muốn biết tại sao, tốt, hắn không nói cho các ngươi, thì Bổn Tế tự nói cho các ngươi biết, để các ngươi được thỏa lòng mong mỏi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play