Ánh mặt trời chói mắt, roi ngựa đánh tới khoảng không ngay
trước mặt.
Ánh mắt đen lạnh như băng tràn đầy sự uy hiếp.
Âu Dương Vu Phi trước giờ chưa từng có ý động tay thật sự với
nàng.
Hai mắt nhìn chằm chằm roi ngựa đang đánh tới, Lưu Nguyệt
không hề né tránh.
Biết rõ rằng một roi kia đánh xuống người, cho dù nàng không
chết cũng khó tránh khỏi trọng thương.
Song, Lưu Nguyệt vẫn cắn răng chịu đòn, không hề tránh né một
roi kia của Âu Dương Vu Phi.
Lúc này, không có gì quan trọng hơn việc ngăn không để Âu
Dương Vu Phi rời đi cả.
Lúc này, không gì quan trọng bằng chuyện này.
Một roi ngựa trong lúc tức giận vung ra, Âu Dương Vu Phi khẳng
định Lưu Nguyệt có thể tránh được.
Không ngờ, Lưu Nguyệt lại không hề tránh, liền cứ xông tới
như vậy hứng một roi này của hắn.
Con mắt đỏ vằn máu tràn đầy phẫn nộ thoáng chút dao động, Âu
Dương Vu Phi lập tức nắm chặt roi ngựa.
Lưu Nguyệt đang xông tới rất nhanh, roi ngựa của hắn sắp
đánh tới người nàng.
Nàng không tránh, thực sự không tránh.
Hàm răng nghiến chặt kêu lên ken két.
Mắt thấy roi ngựa của mình sắp đánh lên người Lưu Nguyệt, Âu
Dương Vu Phi cắn răng, tay hơi nhích sang bên một chút.
Roi ngựa, nháy mắt chuyển qua, đánh trượt sang bên má Lưu
Nguyệt.
Hắn vẫn không đành lòng. Hắn quả thật không đành lòng đánh
chết nàng, đả thương nàng.
Roi ngựa rít gió vụt xuống khoảng không bên người.
Lưu Nguyệt mạnh mẽ xông tới.
Âu Dương Vu Phi lập tức nghiêng người, tránh hướng Lưu Nguyệt
xông tới.
Nhưng khoảng cách giữa hai người không lớn, hắn tránh thế
nào cũng không được.
Hai tay Lưu Nguyệt vươn ra, ôm lấy cổ Âu Dương Vu Phi.
Lực xông tới cuồng mãnh, khiến cho Âu Dương Vu Phi từ trên
ngựa ngã xuống.
Nháy mắt, Lưu Nguyệt ôm lấy cổ Âu Dương Vu Phi, cả hai người
kêu lên một tiếng rồi cùng nhau lăn xuống.
Dưới trời xanh mây trắng, hai con ngựa điên cuồng chạy qua,
chỉ để lại Âu Dương Vu Phi cùng Lưu Nguyệt lăn lộn trên đất.
Dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể dừng lại.
Còn không đợi Âu Dương Vu Phi mở miệng, thân thể vừa động,
Lưu Nguyệt đã điên cuồng hét lớn.
“Ngươi nổi điên cái gì? Ta không hề lừa ngươi, ngươi tin hay
không thì tùy. Chính tại ngươi không tìm hiểu rõ, lại còn đến đây nổi điên với
ta.”
Vẻ mặt lạnh như băng, nàng nổi giận với Âu Dương Vu Phi.
Lưu Nguyệt mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng cũng có tức giận.
Âu Dương Vu Phi trở mình, quay người nhìn Lưu Nguyệt, ánh mắt
lạnh như băng, cười lạnh một tiếng.
“Tin hay không thì tùy, trong lòng ngươi đều hiểu rất rõ.”
“Ha, đúng. Trong lòng ta đều hiểu rất rõ.
Ta đều hiểu rất rõ, chỉ là có người không chịu hiểu.
Chuyện của Hiên Viên Triệt, chuyện mất trí nhớ, nàng đều lừa
ta.”
“Chuyện đó là ta không đúng, ta thừa nhận, ta thực lòng xin
lỗi ngươi.
Nhưng, rốt cuộc ta muốn lừa ai? Rốt cuộc người ta muốn lừa
là ai?
Âu Dương Vu Phi, ngươi không thể nói ngươi không biết, ngươi
không nghĩ ra được.”
Vẻ mặt lãnh khốc, lông mày nhíu chặt.
Lưu Nguyệt túm cổ áo Âu Dương Vu Phi kéo lại gần, mặt đối mặt,
hét lớn.
“Ngươi nghe cho rõ.
Nếu ta muốn lừa ngươi, chuyện mỏ dầu, chuyện làm bom, ta nhất
định sẽ không giao cho ngươi làm.
Không cần nói ngươi cũng biết, bom này quan trọng với ta như
thế nào.
Không cần nói ngươi cũng hiểu, nếu không tin ngươi, mẹ nó, đầu
óc ta có rỉ sét, có bị điên mới giao cho ngươi làm.
Nếu ta có ý lừa gạt ngươi, chuyện bày binh bố trận, cách sắp
xếp tấn công……….tất cả mọi chuyện, ta nhất định sẽ không nói cho ngươi.
Âu Dương Vu Phi, không phải ta không tin ngươi, không phải
ta muốn lừa ngươi.
Ta một lòng suy nghĩ cho ngươi, ngươi lại dám nghi ngờ ta.
Mẹ nó, ngươi nói ta, còn không biết tự xem lại mình đi.”
Thanh âm chất vấn từ miệng Lưu Nguyệt vang ra, mang theo sự
lãnh khốc, phẫn nộ cùng sắc bén.
Tính khí thô lỗ, hơi thở rét lạnh được rèn luyện trong rừng
mưa nhiệt đới năm đó, lúc này Lưu Nguyệt đều bộc lộ hết ra.
Không để cho Âu Dương Vu Phi kịp lên tiếng, Lưu Nguyệt hung
hăng túm lấy cổ áo Âu Dương Vu Phi:
“Ta không phải người dùng tình cảm để nói chuyện.
Ta cũng không phải loại người đem tình cảm của mình cả ngày
đặt vào trong mắt, biểu hiện trên mặt.
Nhưng, trượng phu của ta, bằng hữu của ta, các ngươi có ý
nghĩa như thế nào với ta, trong lòng ta đều hiểu rất rõ.”
Một ngón tay chỉ vào vị trí trái tim, vẻ mặt Lưu Nguyệt lãnh
khốc.
“Tất cả đều khắc sâu tại nơi này, đều có thể khiến ta lấy mạng
đổi mạng.
Âu Dương Vu Phi, ngươi phát hỏa, ngươi nổi giận, ngươi gạt bỏ
tất cả tâm ý của ta, tình cảm của ta.
Nhưng ngươi có biết, ngay tại lúc ngươi gạt bỏ tâm ý của ta,
cũng chính là lúc ngươi gạt bỏ ta.
Lưu Nguyệt ta lãnh khốc vô tình, nhưng tuyệt đối không phải
hạng người vong ân phụ nghĩa, không có nhân tính.
Ngươi tự mình suy nghĩ đi, suy nghĩ thật kĩ cho ta.”
Tiếng hét lạnh như băng vừa dứt, Lưu Nguyệt hung hăng đẩy Âu
Dương Vu Phi ra.
Sắc mặt xanh mét.
Bị Lưu Nguyệt dùng sức đẩy xuống, Âu Dương Vu Phi liền ngã
ngay xuống mặt cỏ.
Lưng đặt dưới đất, mặt hướng lên trời.
Ánh mắt cuồng nộ của Âu Dương Vu Phi, vừa được Lưu Nguyệt
hét lớn khiến cho thông suốt, dần lắng lại.
Trên trời mây bay cuồn cuộn, nhanh như tuấn mã.
Âu Dương Vu Phi nhắm mắt.
Đúng vậy, nếu Lưu Nguyệt không tin hắn, muốn lừa hắn, thì
sao lại giao cho hắn những việc quan trọng đó.
Thùng sắt đựng dầu, trong quá trình làm, chỉ cần hắn động
tay động chân một chút, không những không thể sử dụng, ngược lại còn gây hại.
Nếu không tín nhiệm hắn, cần gì phải đem toàn bộ kế hoạch
tác chiến nói cho hắn nghe, để cho hắn lựa chọn nên đến chiến trường hay ở lại
hậu phương.
Trời xanh lúc này lại làm cho hắn chói mắt, ánh sáng vàng
khiến mắt hắn đau.
Tay Âu Dương Vu Phi đặt trên trán, che hai mắt.
Lưu Nguyệt biết hắn là người Minh Đảo.
Tuy rằng hắn đã đồng ý giúp nàng đối phó Minh Đảo.
Nhưng, dù sao hắn cũng là người Minh Đảo, trong lòng hắn vẫn
có chút không thoải mái.
Lưu Nguyệt dù không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng nàng
đều hiểu.
Cho nên, nàng mới để hắn lựa chọn, để cho hắn ở lại hậu
phương.
Đây chính là vì không muốn hắn phải tự mình tác chiến, tự
mình phủ định thân phận người Minh Đảo của mình.
Không muốn hắn trở thành kẻ phản bội.
Không muốn hắn phải đau lòng.
Những chuyện này, không phải suy nghĩ cho nàng, mà tất cả đều
suy nghĩ cho hắn.
Một lòng một dạ suy nghĩ cho hắn, hoàn toàn không phải không
chút quan tâm.
Lưu Nguyệt dùng chính sự bình tĩnh, sự lãnh khốc vô tình đó
suy nghĩ cho hắn, nhưng lại chưa từng nói ra. Cho tới bây giờ cũng chưa từng
nói ra.
Nằm trên mặt cỏ, Âu Dương Vu Phi cảm thấy mắt có chút cay
cay.
Chuyện này, hắn đều hiểu được, cho nên hắn mới có thể cam
tâm tình nguyện ở lại bên người Lưu Nguyệt, giúp đỡ nàng.
Chính là vì, người này đáng để giúp.
Chính là vì hắn muốn giúp người này.
Gió thu thổi qua, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Phất qua người Âu Dương Vu Phi, làm cho hắn sáng suốt lạ thường.
“Nếu đã như vậy, sao nàng không nói cho ta biết?”
Hai tay ôm mặt, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Âu Dương
Vu Phi, chỉ nghe thấy thanh âm chua xót.
Lưu Nguyệt ngồi xuống bên người Âu Dương Vu Phi, nghe hỏi,
nhìn Âu Dương Vu Phi đang dùng tay che mặt, chậm rãi nói:
“Vu Phi, nếu ngươi hiểu rõ, ngươi nhất định nghĩ được.
Ngươi rất thông minh, rất giảo hoạt.
Ta nói cho ngươi hay không, không quan trọng. Ta chưa bao giờ
nghĩ nếu nói cho ngươi sẽ phát sinh chuyện gì không tốt.
Quản chi, chúng ta cũng có lúc từng là kẻ thù.”
Thanh âm trầm thấp, Lưu Nguyệt kéo bàn tay đang che mặt của
Âu Dương Vu Phi ra. Vừa đưa tay chạm vào vết thương gây ra do lúc ngã ngựa trên
mặt hắn, vừa thản nhiên nói: “Nhưng, cũng bởi vì ngươi quá thông minh, nên
ngươi không hiểu được rằng.
Cho dù ngươi không nói ra, nhưng hành động của ngươi, ánh mắt
của ngươi sẽ có người chú ý, sẽ có thể làm mọi chuyện bại lộ.
Dù đấy không phải là chuyện ngươi muốn.
Bởi vì, người Minh Đảo ẩn nấp xung quanh chúng ta đều hiểu
ngươi rất rõ, đều biết sự thông minh của ngươi.
Vu Phi, ta cũng không dám liều lĩnh, ta thực sự không
trả giá nổi nếu có sơ suất xảy ra.
Khoảng thời gian đó, ta thật sự đã phát điên.
Cho nên, xin lỗi, ta chỉ có thể xin lỗi ngươi.”
Bàn tay nhanh nhẹn lau vết thương trên mặt, thanh âm lại mang
theo một tia ôn nhu.
Đúng vậy, ôn nhu.
Lưu Nguyệt rất ít khi có biểu tình ôn nhu.
Nghe Lưu Nguyệt giải thích, Âu Dương Vu Phi chậm rãi giơ tay
lên che hai mắt lại.
Mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt.
“Ta coi ngươi là bằng hữu, ta coi ngươi là huynh đệ.
Nếu cần, ta có thể một đao giết chết ngươi.
Nhưng, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi.
Ta có thể lợi dụng bất kì kẻ nào, nhưng ta tuyệt đối không lợi
dụng huynh đệ của mình.”
Âu Dương Vu Phi nhìn vào cặp mắt kia, cặp mắt tối đen, sâu
không thấy đáy.
Ánh mắt bày tỏ tâm ý của nàng rõ ràng, rành mạch.
Lưu Nguyệt trước sau như một là thẳng thắn, là thiết huyết.
Nàng có thể là tiểu nhân, nhưng nàng tuyệt đối không phải ngụy
quân tử.
Yêu chính là yêu, hận chính là hận.
Chưa từng mập mờ ở giữa.
Ánh mắt trời lóe sáng, mang theo những hạt bụi nhỏ như kim
tuyến nhè nhẹ rơi xuống bốn phía.
Trong lòng ngực thật ấm, mọi thứ đều sáng tỏ như mây tản
sương tan.
Trong chớp mắt đó, tất cả đều đã thông suốt.
Nhưng tại nơi sâu nhất trong lòng, lại mang theo chút chua
xót.
Chỉ một chút, cũng đủ khiến hắn không nói lên lời.
Bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt lau vết thương cho mình, Âu Dương
Vu Phi đột nhiên vung tay lên, một quyền hướng Lưu Nguyệt đánh tới.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không tránh, tùy ý để Âu Dương Vu
Phi đánh tới đầu vai nàng, thân thể nàng liền lập tức ngã ra phía sau, nằm ra đất.
“Nếu còn có lần sau thì không chỉ giải quyết bằng một cú đấm
thế này đâu.”
Âu Dương Vu Phi đứng dậy cúi người trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt,
hung tợn nói.
Có điều, trong mắt đã tràn đầy ý cười.
Chút chua xót trong lồng ngực đã chôn vào thật sâu.
Giống như chuyện nàng giấu hắn, cứ như vậy mà bỏ qua, không
cần nhắc đến nữa.
Bị Âu Dương Vu Phi đánh ngã trên đất, Lưu Nguyệt trừng mắt
nhìn Âu Dương Vu Phi, tay giơ lên, nắm tay bàn tay đang đưa ra của hắn.
Hai tay nắm chặt, Âu Dương Vu Phi kéo Lưu Nguyệt đứng lên.
“Cái kiểu vô duyên vô cớ nổi điên thế này, ngươi cũng cẩn thận
cho ta. Lần sau, ta cũng sẽ không có tâm tình tốt đuổi theo ngươi đâu.”
Lời nói lạnh như băng, nhưng lại tự nhiên như huynh đệ một
nhà.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy, nhất thời nở nụ cười: “Nàng cứ coi
ta say rượu nổi điên đi.”
Đáp lại hắn là ánh mắt xem thường của Lưu Nguyệt.
Ánh nắng vàng rực rõ chiếu lên mặt Lưu Nguyệt, vẻ mặt lạnh
như băng lại cao quý như nữ thần mặt trăng.
Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt, trong đáy lòng hiện lên tia
cười khổ.
Trong đáy lòng, hắn hiểu rất rõ vì sao lần này mình lại phát
hỏa như vậy.
Đó là do trái tim của hắn đã hoàn toàn tan vỡ, là một dạng
vì hết hi vọng mà giận chó đánh mèo.
Chỉ là lấy chuyện này để che giấu đi cảm xúc thật của mình.
Hiên Viên Triệt chết, Lưu Nguyệt quên hắn.
Đây là chuyện tuyệt vời bao nhiêu.
Lúc ấy, mọi chuyện bất ngờ kéo đến.
Nhưng hắn vẫn ở đấy, vẫn bên cạnh làm bạn với nàng, giúp đỡ
nàng, kề vai sát cánh bên nàng.
Hắn chưa từng một lần đường hoàng nói trước mặt nàng, hắn
thích nàng.
Nhưng là………………
Chuyện đó, thật sự là một cơ hội tốt.
Lúc kia, hắn muốn dốc toàn lực để có thể đi vào trái tim
nàng.
Nhưng, hắn thật không ngờ tất cả đều chỉ là giả, đều là lừa
gạt hắn.
Bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu cố gắng của hắn lại chỉ như
trăng trong nước, mãi mãi không chạm tới, nháy mắt bị vỡ tan.
Hoa trong gương, trăng trong nước, cuối cùng cũng chỉ là
công dã tràng, biến mất như bọt biển, không để lại chút dấu vết.
Chuyện này hắn sao có thể không giận, hắn sao có thể không nổi
điên, hắn sao có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Lửa giận trong lồng ngực lan ra như lửa bén cỏ khô.
Làm cho hắn khẩu bất trạch ngôn (nói năng không suy nghĩ),
nói ra những điều không phải, thậm chí không ngại đối nghịch lại với nàng.
Tất cả cũng đều do hắn không cam lòng, đều là không cam lòng
a.
Hai tay nắm chặt, một cảm giác mát rượi truyền đến, đó chính
là xúc cảm từ bàn tay Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt đang lau vết thương trên mặt
cho hắn, nhắm mắt lại.
Đó là một hành động rất tự nhiên, như huynh đệ một nhà.
Lưu Nguyệt không yêu hắn, nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, là
huynh đệ.
Đáy lòng, không tiếng động thở dài một tiếng.
Thôi, thôi, cứ như vậy đi.
Tình bằng hữu huynh đệ là mang theo suốt đời, so với tình
yêu lại càng kéo dài hơn, thuần khiết hơn.
Có thể như vậy cả đời, cũng không phải là chuyện không tốt.
Xoa xoa đầu vai bị Âu Dương Vu Phi đánh, Lưu Nguyệt liếc mắt
nhìn Âu Dương Vu Phi một cái.
Có những việc không cần nhiều lời.
Có những tình cảm không cần nói ra.
Không phải vì nàng tàn nhẫn.
Mà là……………..
Quay đầu, biển xanh trời xanh.
“Ngựa đâu?”
“Chạy mất rồi.”
“Làm sao bây giờ? Xa như thế.”
“Trở về đi.”
Tiếng nói lạnh như băng cùng tiếng cười cợt nhả thay nhau
vang lên, dưới trời xanh mây trắng, hai bóng người sau khi cãi lộn ầm ĩ, cùng
sánh vai nhau đi tới trước.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giống như chưa từng có nổi giận cãi vã.
Phía sau bọn họ, ánh mặt trời đổ xuống, kéo dài hai bóng người
in trên mặt cỏ, đan vào cùng một chỗ.
Có những người, say mê đến điên cuồng.
Có những người, lại chôn giấu thật sâu.
*
Bầu trời xanh thẫm, gió thu thổi mạnh.
Bốn nước liên hợp, trống trận kêu vang.
Trong làn gió thu ấy, Trung Nguyên hừng hực khí thế.
Toàn lực binh mã, sát phạt ngập trời.
Thiên Thần cùng Bắc Mục tham gia cuộc chiến, thế cục vốn do
Minh Đảo cùng Hậu Kim nắm giữ nháy mắt biến đổi.
Trong gió nhẹ nắng vàng, Thiên Thần cùng Bắc Mục liên thủ,
không phải đánh Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc đang suy kiệt.
Mà cùng nhau liên thủ đánh tới Hậu Kim quốc.
Binh mã áp sát, thế tới nhanh như chớp, nhanh chóng phong tỏa
Hậu Kim cũng vùng duyên hải biển Đông, chặt đứt tất cả đường lui của Minh Đảo
cùng Hậu Kim.
Có Thiên Thần cùng Bắc Mục phong tỏa, thế cờ do Minh Đảo
cùng Hậu Kim nắm giữ lập tức bị lật ngược.
Trên có Bắc Mục, trái có Ngạo Vân, dưới có Tuyết Thánh, phải
có Thiên Thần.
Từng bước hợp thành thế trận gọng kìm, bao quanh bốn phía.
Lập thành cục diện đóng cửa đánh chó.
Chiến cuộc Trung Nguyên, không ai ngờ được rằng, Thiên Thần
lại có khí thế mạnh nhất.
Trong khoảnh khắc, vui mừng chợt hóa thành giận dữ.
Lãnh thổ Ngạo Vân, trong doanh trướng chủ soái Minh Đảo cùng
Hậu Kim.
“Rắc.” Một tiếng vỡ vụn đinh tai nhức óc vang lên, khiến bốn
phía sợ hãi, im lặng như tờ.
“Nực cười! Thật nực cười! Hắn không chết. Chúng ta lại mắc
mưu của hắn! Quả thật nực cười.”
Trong doanh trướng chủ soái, Mộc thánh – một trong Cửu thánh
Minh Đảo, nét mặt xanh mét.
Cặp mắt bắn ra tia lửa, cơ hồ muốn thiêu cháy hết thảy.
Bên cạnh, chính là những chủ soái nhận lệnh tấn công Ngạo
Vân quốc, Kim thánh, Thủy thánh cùng Thổ thánh.
Năm thánh Cung, Thương, Sừng, Trưng, Vũ còn lại đang nhận
nhiệm vụ tấn công Tuyết Thánh quốc, nên không có ở nơi này.
Ngồi phía dưới Mộc thánh, nét mặt Thủy thánh cũng xanh mét.
Ngũ quan cứng ngắc như sắt thép thường ngày, bởi vì lúc này
đang tức giận vô cùng mà bị biến dạng.
Mẩu giấy truyền tin vừa được đưa tới sớm đã bị nội lực mạnh
mẽ nghiền nát vụn.
“Lừa đảo! Hay cho tên Hiên Viên Triệt, giả chết rồi lại hồi
sinh. Được, được lắm!”
Cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt Kim thánh tràn đầy sát
khí, hoàn toàn không chút che giấu.
“Chúng ta quá coi thường hắn, cũng quá coi thường nàng.”
Thổ thánh tựa lưng vào ghế, mặt trầm như nước.
Giả chết rồi lại hồi sinh, lùi một bước tiến ba bước.
Trước tránh được trọng binh của bọn họ áp sát.
Đợi sau khi bọn họ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan
như hiện tại, mới xuất hiện phản công.
Hay cho Hiên Viên Triệt, hay cho Lưu Nguyệt.
Áp suất trong phòng hạ xuống cực thấp, giữa trời thu lại cảm
thấy lạnh như sương giá ngày đông.
“Hiện tại nên làm thế nào?” Ngay trong lúc áp suất trong
phòng xuống thấp, quốc chủ Hậu Kim – Thần Phi thận trọng lên tiếng.
Ở trước mặt chín thánh Minh Đảo, hắn tuy là quốc chủ Hậu
Kim, nhưng một chút kiêu ngạo cũng không dám có.
Lúc nào cũng cẩn trọng vô cùng.
“Ngươi câm miệng lại cho lão tử!” Mộc thánh hét to một tiếng,
ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến Thần Phi lập tức bị dọa đến động cũng không dám.
Trời ơi, khí thế thật bức người a.
Kim thánh quét mắt nhìn Thần Phi một cái, không thèm để ý đến
hắn, quay đầu sang phía Mộc thánh nói: “Hiên tại, theo tin tức mới nhất, Bắc Mục
cùng Thiên Thần cùng nhau liên thủ công hãm mấy thành trì ven biển của Hậu Kim.
Tất cả đường biển thông với thành trấn, toàn bộ đã bị chúng
nắm giữ.
Chúng ta hiện tại đang lâm vào tình cảnh bị vây hãm.
Hơn nữa, tốc độ công phá thành trì của Thiên Thần cùng Bắc Mục
rất nhanh chóng, tin tức kia đã là chuyện của ba ngày trước.
Hiên tại, phỏng chừng mấy thành trì còn lại của Hậu Kim đều
đã rơi vào tay Hiên Viên Triệt.”
Thủy thánh cùng Thổ thánh bên cạnh vừa nghe, đồng loạt quay
đầu nhìn Thần Phi đang đứng bất động một chỗ không dám lên tiếng.
Vô dụng!
Mới trong thời gian ngắn đã tiến tới nhanh như vậy.
Không kịp để bọn hắn kịp phản ứng lại.
Hậu Kim là nơi vô cùng quan trọng, không thể để mất.
Lại có thể để người khác một đường áp sát, rất nhanh thâu
tóm.
Quả thực là vô dụng! Để cho Thiên Thần dễ dàng chặn đứt đường
lui của bọn họ.
Thần Phi như cảm giác được tầm mắt sắc bén, đầu càng cúi xuống
thấp không dám ngẩng lên.
Hắn đã dốc toàn bộ lực lượng đi theo bọn họ, toàn lực công
kích Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Trong Hậu Kim quốc lúc này đã không còn một binh một mã.
Mà hiện tại, Thiên Thần cùng Bắc Mục thế tới ào ạt, hắn tất
nhiên là chống đỡ không được.
Giận thì giận, Cửu thánh Minh Đảo rốt cuộc vẫn là Cửu thánh
Minh Đảo.
Lập tức liền lấy lại tinh thần, bắt đầu lên kế hoạch tác chiến.
“Vây hãm chúng ta trong nội địa Trung Nguyên, nghĩ như thế
có thể đem chúng ta một lưới bắt gọn. Hừ, thật sự là quá coi thường Minh Đảo
chúng ta.”
Mộc thánh lông mày nhíu lại, quét mắt nhìn về hướng Thần Phi
một bên khiếp sợ không dám hé răng.
“Ngươi, dẫn đầu hai mươi vạn binh mã, tiến tới giữ vững Ung
thành.
Nếu bị thất thủ, ngươi mang đầu về đây gặp ta.”
Mệnh lệnh lạnh như băng, không cho cơ hội thoái thác.
Ra mệnh lệnh như vậy đối với một bậc đế vương, từ cổ chí
kim, có lẽ đây là lần đầu tiên.
Ung thành, chính là chiến trường nơi bọn họ đang giao chiến
với Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc.
Chỉ cần có thể giữ vững mười ngày, hoặc lâu hơn, bọn họ sẽ
có thể đẩy nhanh tốc độ thâu tóm Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc.
Cục diện bị vây tứ phía bị phá vỡ, bọn họ có thể toàn lực đối
phó với Thiên Thần.
Trận chiến này, không chừng bọn họ sẽ không bị thua.
Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ không phải là thống nhất Trung
Nguyên.
Bọn họ chỉ muốn báo thù cùng tiêu diệt.
Chỉ cần chiếm đoạt, không cần đóng giữ thủ thành.
Thần Phi cả kinh, ngẩng phắt đầu lên: “Ta? Sao lại là ta?”
Hắn không muốn đánh giặc đâu.
Mộc thánh nghe vậy hai mắt trầm xuống, lại chậm rãi nói: “Được,
ngươi có thể không đi.
Có điều, Hậu Kim này, bản tôn cũng không ngại thay ngươi xóa
sổ.”
Thần Phi vừa nghe, lập tức không dám nói hai lời, bị dọa đến
cả người run rẩy.
Có vị quốc chủ như hắn cũng coi như không.
“Ngươi chỉ cần giữ vững mười ngày. Mười ngày sau hãy lui
binh, tập hợp lại với bọn ta.” Thủy thánh mở miệng.
“Được!” Thần Phi nghe thế, cũng không nói thêm lời nào, lập
tức quay người, đi ra ngoài trướng.
Ung thành, chính là thành trì quan trọng của Hậu Kim, dễ thủ
khó công.
Nhưng để chống cự lại với lực lượng liên thủ của Thiên Thần
cũng Bắc Mục, hắn không dám khẳng định.
Nhưng, ngăn bọn họ trong mười ngày, hoàn toàn không chút vấn
đề.
Nhìn Thần Phi vội vàng chạy ra ngoài, Thổ thánh lạnh lùng
ném ra hai chữ: “Vô dụng!”
“Hiên Viên Triệt cùng Tiểu chủ nhân giao cho hắn ứng phó.
Hiện tại, chúng ta nên lưu tâm đến nơi này, trong vòng mười
ngày, nhất định phải thâu tóm hoàn toàn Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc.
Tuyệt đối không được để bọn chúng liên thủ với nhau.”
Mộc thánh mở rộng bản đồ, trầm giọng nói.
“Không thành vấn đề.” Kim, Thủy, Thổ, ba thánh lập tức tiến
tới, đồng loạt lên tiếng.
Mười ngày vây công, bức đến thủ đô Ngạo Vân quốc cùng Tuyêt
Thánh quốc, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề.
Gió thu xào xạc, mang theo chút hơi lạnh.
Trời xanh cao rộng, đó chính là nét đặc trưng của trời thu.
Trống trận nổ vang, chém giết rung trời.
Trung Nguyên đóng cửa đánh chó, đang đến giai đoạn quyết liệt.
Lưu Nguyệt thống lĩnh năm mươi vạn quân Bắc Mục liên thủ với
đại quân Thiên Thần của Hiên Viên Triệt.
Phân thành hai đường, men theo bờ biển, cùng nhau xông tới.
Như hai thanh lợi kiếm, hướng thẳng tới thủ đô Hậu Kim.
Dọc đường, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.
Không gì có thể ngăn lại.
Cái loại tốc độ như chiếm đoạt, tự cao tự đại này, quét sạch
hết thảy mọi thứ.
Mấy ngày sau, liền xông thẳng đến Ung thành.
Gió thu thổi trên cao nguyên, lan khắp những cánh đồng phù
sa.
Ánh vàng nổi bật trên cao nguyên, che kín tầm mắt mọi người.
Đó là sự hùng tráng, là hào khí ngút trời.
“Thùng thùng thùng……………” Tiếng trống trận trong hào khí ngút
trời, như sấm chớp bão táp ầm vang.
Mang theo huyết khí, mang theo cuồng vọng cùng quyết liệt vô
cùng.
Sự quyết liệt kia, trong nhịp trống dồn dập, càng thêm kích
động, càng khiến lòng người run sợ.
Khiến cho lòng nam nhân sôi trào.
Trước cao nguyên Ung thành.
Hai mươi vạn binh mã Hậu Kim bày binh bố trận, đông nghìn
nghịt.
Phía trước, phía sau, sắp xếp rõ ràng.
Tiến có thể công, lui có thể thủ, nắm giữ thiên thời địa lợi
nhân hòa.
Đội ngũ của Hiên Viên Triệt còn chưa đến nơi, đội quân Bắc Mục
của Lưu Nguyệt đã tới trước.
Lưu Nguyệt ngồi trên cao, đao đeo ngang hông, lập tức có thể
nhìn thấy hao mươi vạn quân Hậu Kim phía trước.
Cờ xí bay phấp phới trên doanh trướng chủ soái chính là
vương kì Hậu Kim.
Quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi đang ở nơi này.
Trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, Lưu Nguyệt lạnh lùng
cười.
Bên cạnh, Âu Dương Vu Phi không trở về Thịnh Kinh giám sát
việc làm thùng sắt mà đi theo Lưu Nguyệt công thành, thản nhiên giơ tay lên,
hai ngón tay chỉ phía trước.
Lập tức, binh đoàn tiên phong phía sau đồng loạt ào ào xông
lên, ngay ngắn đứng bên đầu thạch (máy bắn đá) cùng chiến xa.
Xa xa, Thần Phi, chủ soái Hậu Kim, một thân long bào, thấy vậy
không khỏi nhíu mày.
Đây là đấu pháp gì?
Chưa từng thấy người nào chống lại mấy chục vạn đại quân
trên cao nguyên lại đánh kiểu đó.
Chỉ có công thành mới dùng đến đầu thạch cùng chiến xa.
Mộ Dung Lưu Nguyệt điên rồi sao?
Binh đoàn sắp xếp thành một hàng, đông đến mức chỉ nhìn thấy
đầu.
Ánh sáng màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang theo sự
thanh lãnh cùng quỷ dị vô cùng.
“Thần Phi, ngươi nghe rõ đây.
Bổn vương niệm tình ngươi là vua Hậu Kim Trung Nguyên, cũng
là người Trung Nguyên, người Trung Nguyên chúng ta có mâu thuẫn, chúng ta nên tự
mình giải quyết.
Ngươi cư nhiên lại dẫn sói về nhà, chuyện này quả thực đáng
giết.
Hôm nay, bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Giơ tay đầu hàng, ta còn có thể giữ lại mạng cho ngươi, bài
vị các triều đại tổ tiên được giữ gìn.
Nếu không, vương tộc Hậu Kim của ngươi một người không tha,
khiến cho các ngươi tuyệt tự tuyệt tôn.”
Thanh âm lạnh như băng mà sắc bén vang vọng trong không khí,
mang theo sự lãnh khốc vô cùng.
Âu Dương Vu Phi dùng nội lực khiến cho lời nói của Lưu Nguyệt
bay lên cao, truyền khắp bốn phương.
Từ xưa đến nay, dù có mâu thuẫn đến thế nào, cũng nên đóng cửa
cùng nhau giải quyết.
Nhưng, nếu đã để ngoại nhân xâm nhập, cho dù trước kia có là
tình cảm huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng sẽ trở thành đối nghịch.
Ngoại nhân, bất kể là người nào, bọn họ tuyệt đối không để bị
xem thường.
Tội thông đồng với địch bán nước, tội dẫn sói vào nhà phải
nghiền xương thành tro mới đền được.
Lời này vang vọng, nháy mắt bốn phía lâm vào trầm mặc.
Thần Phi nghe vậy tức giận xanh cả mặt.
Còn chưa biết ai thắng ai (Nguyên văn: Lộc tử thùy thủ: chưa
biết hươu chạy về tay ai, tương tự như câu chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, của
Việt Nam mình), cư nhiên dám giáo huấn hắn, quả thực là chán sống rồi.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Đợi đến khi kết thúc hãy nói.
Lập tức, Thần Phi truyền lệnh, hai mươi vạn đại quân Hậu Kim
lập tức dựng thẳng đầu mâu (mũi giáo), khí thế bức người hướng đại quân của Lưu
Nguyệt xông đến.
Lưu Nguyệt thấy vậy, ý cười bên miệng càng đậm.
Dù sao nàng cũng không nghĩ Thần Phi sẽ đầu hàng chịu chết,
nói mấy câu vừa rồi, cũng chỉ là chiếm lấy công đạo của thiên hạ.
Nhìn thấy đại quân Hậu Kim đang xông tới, càng lúc càng gần,
càng lúc càng gần.
Lưu Nguyệt vung tay lên, một loạt đạn tín hiệu bay lên không
trung, nổ vang phía chân trời, che kín tầm mắt mọi người.
Cùng với loạt đạn tín hiệu này, lập tức từng thùng dầu thô
thật lớn được đặt lên tất cả đầu thạch cùng chiến xa đã được chuẩn bị xong.
Vô số cờ nhỏ màu vàng được giơ lên.
“Bắn.” Một tiếng hô dứt khoát vang lên.
Thùng sắt màu trắng bạc lập tức bắn tới hai mươi vạn đại
quân Hậu Kim.
Ánh sáng trắng bạc lượn thành một vòng cung xẹt qua bầu trời.
Một đường sáng thật đẹp.
“Bùm!!!” Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nổ vang phía
chân trời.
Ánh lửa đỏ như bão táp tràn ra.
Lực nổ cực lớn, bắn ra bốn phía.
Người ngã ngựa đổ, quần hùng xuống ngựa.
Cao nguyên, trong nháy mắt bị nhuộm đẫm bởi màu đỏ của lửa,
màu đen của đất.
Từng thùng sắt từ trên đầu thạch bay ra, lập tức có người
nâng một thùng khác đặt lên chiến xa phía sau.
Rất nhanh chóng, cũng rất đúng vị trí.
“Phóng!”
Một thùng dầu từ chiến xa bay ra, thùng dầu thứ hai lập tức
được đặt lên thế chỗ.
Binh lính lùi ra khoảng không phía sau chiến xa.
Tốc độ cực kì nhanh, ngay cả hàng ngũ cuối cùng cũng đã kịp
lùi lại.
Hết thảy nhanh chóng mà có trình tự.
Chiến hỏa tràn lan, mang theo uy lực tuyệt đối, mang theo sự
ngạo mạn cùng cuồng vọng vô cùng.
“Trời ơi, thứ này là gì a………….”
“Thứ này là gì vậy…………?”
Trong đạn lửa hừng hực, hai mươi vạn đại quân Hậu Kim chạy
tán loạn, mặt cắt không còn giọt máu.
Dưới trời xanh mây trắng, khói đen cuồn cuộn bay lên.
Nhanh chóng tràn ngập khắp không trung.
Quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi, vẻ mặt vừa rồi còn tràn đầy tự
tin, bây giờ đã chuyển sang tái nhợt.
Hoàn toàn không thể tin những gì nhìn thấy trước mắt.
Trời ạ, kia rốt cuộc là loại vũ khí gì?
“Lui….Lui về thành! Mau, lui binh…………!”
Quay đầu mà chạy, Thần Phi cơ hồ mắt sắp sửa nứt ra.
Không thể đánh lại được, trở về thành, trở về thành thủ vững,
sẽ không sợ Lưu Nguyệt xông vào.
Tiếng chuông vang lên dồn dập, lui binh, mau, lui binh.
Hai mươi vạn đại quân Hậu Kim đang chạy tán loạn.
Vừa nghe thấy tiếng chuông đổ vang, lập tức quay đầu lui về
thành.
Phía đối nghịch sử dụng yêu pháp, chắc chắn là sử dụng yêu
pháp, bọn họ không đấu lại được.
Hai mươi vạn đại quân, người người nhìn nhau, thảm bại lui về.
Tốc độ kia, so với lúc xung phong xông tới, nhanh hơn rất
nhiều.
Giống như thủy triều, nháy mắt rút cạn.
Lưu Nguyệt thấy vậy hừ lạnh một tiếng, vung tay hét lớn: “Đuổi
theo!”
Muốn lui binh dễ dàng như vậy, hừ, không có cửa đâu.
Chỉnh quân áp sát.
Thùng dầu lập tức được đặt lên chiến xa, đặt đầu thạch lên
chiến mã.
Hành động mau chóng có trình tự này chính là thành quả huấn
luyện trăm nghìn lần của Âu Dương Vu Phi.
Tốc độ lui xuống của Thần Phi cũng cực mau, nhanh chóng lui
binh về phía Ung thành.
Mà đội quân của Lưu Nguyệt mang theo nhiều thứ nặng nề, tốc
độ không thể sánh bằng quân Hậu Kim của Thần Phi được.
Chờ đến khi Lưu Nguyệt đuổi đến nơi, đại quân của Thần Phi
đã đều đi vào Ung thành.
Cửa thành cao cao nhanh chóng được đóng lại.
Trên tường thành, người bắn cung, đầu thạch, hỏa cầu, dầu
sôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Lưu Nguyệt xông lên công thành.
Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, vung tay lên.
Đầu thạch được đặt xuống, chiến xa đựng dầu thô kéo lui ra
phía sau, từng thùng dầu thô nhỏ hơn được kéo lên phía trước.
Tình huống này, nàng đều đã suy tính đến rồi.
Tường thành cao dày, thùng dầu lớn dù ném mạnh đến đâu cũng
không vượt qua được, nhưng thùng nhỏ thì không thành vấn đề.
Tay giơ lên cao, một thùng dầu màu bạc đặt lên ngoài tầm bắn
tên.
Công thành, đối với người khác là việc khó.
Đối với nàng, chỉ là chuyện nhỏ.
“Công thành!”
Thanh âm lạnh như băng xuyên tới chân trời, vang vọng trên bầu
trời Ung thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT