“Tất cả đều là lỗi của ta, nàng đừng tự trách bản
thân, là ta đã sai.” Ôm chặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt không ngừng thì thầm,
nhận hết mọi lỗi lầm về mình.
Trong lòng phẫn nộ cùng tức giận, Lưu Nguyệt mặt méo
xệch.
Nghe Hiên Viên Triệt nói như thế, nhất thời liên tục
đấm túi bụi vào ngực Hiên Viên Triệt, sắc mặt dần trở nên tái xanh nghiêm
nghị nói: “Chính là tại chàng, ai bảo chàng tự nhiên tính toán cái gì, ai bảo
chàng đến bản thân còn không lo, ai bảo chàng ở trước mặt ta diễn trò…”
“Ừ,ừ, là ta sai, tất cả đều là lỗi của ta…”
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đang đứng cách đó xa xa, nghe
tiếng Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt trong gió đêm vọng lại, lập tức liếc nhau
một cái, chép chép miệng.
Nhìn xem, đây là giận cá chém thớt, chính xác là
giận cá chém thớt mà.
May mắn cho bọn hắn đã bỏ chạy thật nhanh, nếu không
trận này không biết đã bị Lưu Nguyệt đánh cho thành cái dạng gì rồi.
Quân tử phòng thân, quân tử phòng thân a.
Lưu Nguyệt đang trút mọi phẫn nộ bằng cách cào cấu
vạt áo Hiên Viên Triệt, càng nói càng la lớn.
Lời nói vẫn không ngừng, muốn đem mọi lỗi lầm gán
hết cho Hiên Viên Triệt, càng lúc càng làm cho người ta hiểu là đang giận chó
đánh mèo (giống câu giận cá chém thớt).
Tay theo bản năng dùng sức, chỉ thấy vạt áo Hiên
Viên Triệt bị rách toạc ra một tiếng, lộ ra tấm ngực trần của Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt đột nhiên ngừng lại, rồi cắn môi.
Trên ngực làn da màu đồng cổ, ngay chỗ gần
tim, có một vết sẹo còn chưa lành hẳn.
Liền bị phơi ra như vậy.
Lửa giận cá chém thớt biến đâu mất, Lưu Nguyệt tay
từ từ vuốt ve vết thương.
Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi…
Nhìn thấy Lưu Nguyệt đang cắn môi, vẻ mặt không được
tốt .
Hiên Viên Triệt đưa tay cầm lấy tay Lưu Nguyệt
“Chuyện nhỏ, đã qua rồi.”
Lúc hắn vừa nhìn thấy hắc tôn bắn tên, phương hướng,
tốc độ, lực, đều được tính toán rất chính xác, thoạt nhìn cũng có vẻ rất nguy
hiểm, tuy có nguy hiểm thật, nhưng cũng không tới mức nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt đáp lại lời hắn.
Chuyện nhỏ, như vậy mà còn nói là chuyện nhỏ.
Có thể che mắt được nàng, có thể lừa được Âu Dương
Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu, vết thương đến mức như vậy, còn có thể nói là
chuyện nhỏ sao.
Phải biết rằng bọn họ đều là hồ ly tinh.
Ánh mắt đều đã được tôi luyện sắc như sắt thép.
Nếu không phải là vết thương chí mạng, thì làm sao
có thể lừa được bọn họ, làm cho tất cả đều nghĩ là hắn đã chết.
Thế mà lúc này còn nói với nàng chỉ là chuyện nhỏ.
Lưu Nguyệt hai mắt trợn tròn.
Tuy rằng nàng cũng biết, cơ thể con người đôi khi
cũng rất thần kỳ.
Ví dụ như nàng đã từng nghe nói đến việc đạn xuyên
qua đầu, mà người vẫn không chết, đó là một góc độ thần kỳ.
Nhưng khi nó xảy ra trên người Hiên Viên Triệt, muốn
nàng bình tĩnh nghĩ kh ông hề gì, nàng quả thực không làm được.
Thấy ánh mắt Lưu Nguyệt đang hung hăng nhìn mình,
Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ trong lòng lại cảm thấy ấm áp, đành phải cầm tay Lưu
Nguyệt, đặt lên vết thương.
Trắng noãn, đã co giãn được, lại rất mềm .
Nhưng là, làm cho người ta không thể không chú ý đến
vô số vết thương nhỏ xung quanh.
Vết thương cũ còn chưa kịp lành, vết thương mới đã
chằng chịt.
Những vết thương này do bên ngoài tác động cũng có,
mà do chính mình nãy giờ ra tay cũng có.
Nhẹ nhàng vuốt ve, Hiên Viên Triệt không nói gì, chỉ
im lặng đưa mắt quan sát Lưu Nguyệt, trên mặt nàng toát ra vẻ đau thương, cơ hồ
bao phủ hết thảy.
Lưu Nguyệt nháy mắt đau lòng, cầm tay Hiên Viên
Triệt nói “Đã qua rồi.”
Trong không trung, một chiếc xe ngựa cùng hơn mười
con tuấn mã, lên đường.
Thật đẹp như mơ.
“Hiện tại Minh Đảo phát binh, Trung Nguyên đại loạn,
Thiên Thần lại án binh bất động, đừng nói đây cũng là tính toán của chàng?”
Bên trong xe ngựa, Lưu Nguyệt tựa người vào ngực
Hiên Viên Triệt, dương mi lên.
Tâm tình vô cùng sảng khoái, như người vừa mới được
hồi sinh.
Tự nhiên đầu óc cũng liền trở nên linh hoạt, nếu
trước đây nàng không chú ý, không hề để ý đến, thậm chí cũng không thèm suy
nghĩ tới, thì giờ đây chỉ cần chú tâm một chút cũng đã hiểu.
Hiên Viên Triệt đang tựa người vào xe ngựa, tay nhẹ
nhàng vuốt mái tóc đen của Lưu Nguyệt.
Nghe vậy cười nói: “Minh Đảo xuất binh điều này ta
không hề nghĩ tới, ta chỉ muốn Cửu thánh xuất hiện, bất quá, như thế cũng tốt.”
Dứt lời, trên mặt chợt lóe nụ cười yêu mị mà cực kỳ
cuồng vọng.
Thái độ đó làm cho người khác líu lưỡi.
Lưu Nguyệt nghe nói không khỏi hai mắt đảo đảo tỏ vẻ
khó hiểu.
Hiên Viên Triệt thấy vậy bật cười, tay vuốt ve mái tóc
đen của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói:”Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu đối với nàng rất
tốt, nàng cũng khó mà xuống tay với bọn họ, chuyện này ta hiểu.
Nhưng mục tiêu của chúng ta là thống nhất thiên hạ,
thâu tóm hết vùng quan ngoại cùng Trung Nguyên.
Nếu không, chỉ cần còn lại một cái, không thống nhất
được, thì hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của Minh Đảo.
Còn chuyện này nữa, theo ta phía sau Minh Đảo cùng
lắm có khoảng hai mươi vạn binh mã, điểm này ta cảm giác càng ngày càng nắm rất
rõ.”
Nói đến đây Hiên Viên Triệt hơi hơi tạm dừng một
chút.
Hai mươi vạn quân Minh Đảo rất bén nhọn, hoàn toàn
mạnh hơn bọn họ.
Mà bất quá chúng đã rời khỏi đảo.
Một khi chúng đã xuất ra hai mươi vạn quân, thì trên
đảo tuyệt đối sẽ không còn nhiều binh mã.
Điểm này, hắn quá hiểu Minh Đảo, chỉ cần xem qua
diện tích lãnh thổ, thì sẽ nắm được.
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt nói, mắt khẽ đảo.
Đúng vậy, Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu đối với nàng quả
thật rất tốt.
Nếu thật sự muốn nàng đem quân đi diệt Ngạo Vân cùng
Tuyết Thánh, một khi nàng xuống tay, e rằng trong lòng sẽ không khỏi rất áy
náy.
Điều này, chính Hiên Viên Triệt cũng hiểu.
Sau khi dừng lại một chút, Hiên Viên Triệt lại tiếp
tục nói:”Hiện nay ta án binh bất động, nàng cũng không động thủ bọn hắn, làm
cho Minh Đảo động thủ, cho dù là diệt vong hay thắng lợi, thì cũng là số phận
của bọn hắn.”
Nói đến đây, Hiên Viên Triệt khóe miệng lần thứ hai
cười mỉm.
Thu Ngân ngồi bên thấy vậy, tuy trên mặt không chút
thay đổi, nhưng ánh mắt lại mỉa mai liếc một cái qua Hiên Viên Triệt, thật là
nói dối một cách trắng trợn.
Lưu Nguyệt tự nhận mình không phải là thần đồng,
nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt nói tới đây, nhất thời lấy
tay nhéo nhéo lên đùi Hiên Viên Triệt.
Tựa tiếu phi tiếu nhe răng trợn mắt nhìn Hiên Viên
Triệt nói:”Cái gì là diệt vong hay thắng lợi, xem như đó là số phận của bọn
hắn, chàng là muốn làm ngư ông đắc lợi thì có.”
Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh liên thủ, Hậu Kim cùng
Minh Đảo liên thủ.
Hậu kim thì không có gì đáng lo ngại, nhưng nếu
thắng thì chính là do binh mã của Minh Đảo lợi hại.
Mà Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân Quốc, vốn cũng là
hai nước lớn mạnh của Trung Nguyên.
Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ, cũng không phải là người
thường.
Cho dù binh mã không bằng được Minh Đảo, nhưng lại
chiếm được ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa.
Hai bên mà giao chiến.
Lúc đó, nhất định sẽ giằng co rất quyết liệt, tranh
giành chiến bại.
Đợi cho tới khi đó, hắn sẽ ra tay, cùng với Minh
Đảo, thống nhất Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Chuyện tốt như vậy, thời cơ khó mà gặp được trong
đời.
Nay Cửu thánh của Minh đảo xuất binh, quả thực là
làm chuyện tốt giúp hắn rồi.
Nhìn Hiên Viên Triệt cười, Lưu Nguyệt nắm lấy tay
hắn, dựa vào người hảo.
Hôm nay, giữa thiên hạ này.
Xem ai mới có thể là người chiến thắng cuối cùng.
Bóng đêm ôn nhuận, tuấn mã như bay.
“Lần này tính cải trang thành thân phận gì?”Bỏ chiến
sự Trung Nguyên qua một bên không nói nữa, Lưu Nguyệt cọ cọ chân Hiên Viên
Triệt, hỏi.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt “Tự nàng lo liệu.”
Một khi hắn đã đến đây, tự nhiên sẽ không quay trở
về Trung Nguyên làm gì.
Trung nguyên kia hắn sẽ chỉ thị cho mấy cận vệ thân
tín của hắn lo liệu, nhưng Lưu Nguyệt ở nơi này sẽ không có ai ra tay giúp đỡ.
Hắn không giúp nàng, thì còn ai giúp.
Mặt khác hắn cũng không muốn thấy Âu Dương Vu Phi
giúp nàng.
Huống chi vùng quan ngoại Trung Nguyên tất cả đều
trọng yếu, cho nên nhất định phải thâu tóm hết .
Mi hơi hạ xuống, Lưu Nguyệt đang suy nghĩ sắp xếp
cho Hiên Viên Triệt làm thân phận gì, không lẽ lại là cận vệ bên người.
“Thần nghĩ, vẫn nên tính toán một chút.” Thu Ngân
nãy giờ vẫn không mở miệng, nghe đến đó chần chừ nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu
Nguyệt nói.
Thấy hai người đều quay ra nhìn hắn, Thu Ngân trầm
ngâm trong nháy mắt.
“Tâm tình của Vương Phi không còn giống như trước,
như vậy sẽ không lừa được Âu Dương Vu Phi.”
Tiếng nói vừa dứt, Lưu Nguyệt nhất thời nhíu nhíu
mày.
Đúng vậy, điểm này có lẽ cần phải xem lại.
Lúc này Hiên Viên Triệt đến đây, và nàng đã biết
chàng không chết.
Nếu nàng vẫn diễn kịch là tuyệt vọng và bi thương
như lúc Hiên Viên Triệt đã chết, điều này, nàng có thể lừa gạt được những người
khác, nhưng muốn gạt được một người quá khôn khéo như Âu Dương Vu Phi, th ì
thật không dám chắc.
Hiên Viên Triệt không chết, chuyện này tuyệt đối
không thể để Âu Dương Vu Phi biết được.
Nếu không, lúc ấy chính Hiên Viên Triệt đã trực tiếp
liên lạc với nàng, chứ không cần phải thông qua Thác Bỉ Mộc.
Cau mày, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt liếc nhau,
im lặng.
“Về chuyện này, thần thật ra đã có chủ ý.” Ngạn Hổ
đang đánh xe bên ngoài, đột nhiên quay đầu vào, nhìn Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên
Triệt nói.
“Nói”, một lời mà hai tiếng, Hiên Viên Triệt cùng
Lưu Nguyệt đồng thời phát ra.
“Hai người xem như vậy…”
Cúi đầu bàn tính âm mưu giữa trời đêm, gió nhẹ thổi
màn che bay bay.
Ánh trăng ngưng tụ, thật hiếm có được một đêm nào
đẹp đến thế.
Bóng đêm qua nhanh, đảo mắt sắc trời đã hửng sáng.
Nắng sớm chiếu xuống, bao phủ vạn vật trong đất
trời.
“Lưu Nguyệt đi đâu?” cau mày, Âu Dương Vu Phi đứng
trước lều trại Lưu Nguyệt, mắt lướt nhanh tứ phía.
Bọn hắn cho tới lúc này mới bàn bạc xong, như thế
nào lại không thấy bóng dáng nàng đâu.
Phía sau, Thác Bỉ Mộc, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, mấy
đại tướng quân cũng nhìn nhau, vẻ mặt hồ nghi cùng khó hiểu.
Đã tìm nửa doanh trại, mà Nhiếp Chính Vương của bọn
họ đi đâu?
Không phải nói hôm nay phải tấn công Dương Hổ Thành
sao, vậy mà người này đâu rồi?
Trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên Khố Tạp Mộc nói:
“Không có ở đây cũng tốt, trận này…”
Lời nói còn chưa xong, bất quá mọi người đều hiểu
được ý tứ của Khố Tạp Mộc.
Tuy hôm qua đã thương lượng cả một ngày một đêm, đã
tìm mọi cách để giảm bớt tổn thất đến mức thấp nhất có thể, nhưng sẽ vẫn khó có
thể tránh khỏi thất bại thảm hại.
Giờ Nhiếp Chính Vương không có ở đây, thì hắn sẽ lấy
cớ, một trận cũng không đánh.
“Căn dặn ba quân, tất cả…”
“Không hay rồi, không hay rồi” Âu Dương Vu Phi lệnh
còn chưa phát xong, một đám binh lính thần tình sợ hãi vội vàng chạy vào.
“Chuyện gì? Kích động như thế còn ra thể thống gì
nữa” Khố Tạp Mộc sắc mặt nghiêm nghị .
Đám binh lính lúc này cố không hoảng sợ nhìn Khố Tạp
Mộc, trán đầy mồ hôi nói:”Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương đang nằm ngoài
kia, toàn thân đầy thương tích, và đang hôn mê bất tỉnh…”
“Cái gì?” Lời nói còn chưa dứt, mấy người trong lều
trại nhất thời sắc mặt đại biến.
“Mau dẫn đường” Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Âu
Dương Vu Phi vung tay áo lên, xoay người liền phóng ra ngoài trại.
Lưu Nguyệt bản lĩnh đến như vậy, tại sao lại có thể
toàn thân đều là thương tích được, lại còn hôn mê bất tỉnh nữa.
Chỉ mới một ngày một đêm, hắn không gặp nàng, rốt
cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?
Bước nhanh mà đi, mấy đại tướng lĩnh cơ hồ đều lao
ra với tốc độ nhanh nhất có thể.
Phía sau địa phận trọng yếu của doanh trại, ba đại
tướng quân trán đầy mồ hôi vừa lúc nhìn thấy một người đang hôn mê bất tỉnh nằm
trong lều trại.
“Sao lại thế này?” trán ướt đẫm mồ hôi, mới bước vào
tới cửa lều trại tất cả đều đồng loạt kêu lên, Âu Dương Vu Phi bay vọt vào đầu
tiên, theo sau là đám người Khố Tạp Mộc.
Không đợi ba tướng quân nói, Âu Dương Vu Phi bước
nhanh xông lên, kéo cánh tay Lưu Nguyệt, bàn tay rất nhanh để lên tay nàng bắt
mạch.
Đồng thời rất nhanh lướt qua người Lưu Nguyệt đang
hôn mê.
Đầu đầy máu dù đã được lau qua, bất quá vẫn còn lại
dấu vết.
Trên trán còn có vết thương, nhưng đã được băng bó.
Trên người vạt áo rối tung, nhìn qua là biết bị rách
ra như vậy.
Ngón tay đang bắt mạch cho Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu
Phi từ từ thu lại sắc mặt lo lắng, thở ra một hơi.
“Không có nguy hiểm gì.”
Mạch đập rất bình thường, mới nhìn qua thì toàn là
vết thương nghiêm trọng, nhưng thật ra chỉ là những vết thương ngoài da mà
thôi.
Lời Âu Dương Vu Phi vừa thốt ra, đám người Khố Tạp
Mộc cũng không khỏi nhất tề thở ra nhẹ nhõm.
Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt
rồi.
Không khí vừa được buông lỏng, Âu Dương Vu Phi liền
nhìn thấy một người đang nằm trên giường với Lưu Nguyệt .
Nhìn qua hẳn là một tiểu binh tuần tra, lúc này đang
nằm một bên ngủ, mà tay của hắn đang nắm chặt tay Lưu Nguyệt.
“Chuyện này là sao?” Âu Dương Vu Phi mi hơi nhíu
lại.
“Bốp” Lê Khoát nhất thời tát một cái thật mạnh vào
mặt tiểu binh kia, làm cho hắn giật mình bừng tỉnh .
“Ta đang hỏi ngươi rốt cuộc là có chuyện gì đây.”
Tiểu binh cao lớn kia dần dần tỉnh táo, chần chờ một
lúc, mới tỉnh hẳn lại.
Lập tức ngồi dậy lớn tiếng trả lời:” Tiểu nhân cũng
không biết, lúc ấy tiểu nhân cùng mấy người nữa đang đi tuần, liền thấy Nhiếp
Chính Vương ngã từ trên sườn núi cao xuống, người nồng nặc mùi rượu.”
Chuyện này, chuyện này, thật là mất mặt.
Thanh danh Nhiếp chính Vương của bọn họ.
Đối diện với Khố Tạp Mộc đang im lặng, Âu Dương Vu
Phi mặt cũng dần dần tối đen, không nói tiếng nào thở dài một tiếng, đưa tay
ra.
Lợi hại như Lưu Nguyệt mà cũng có thể xảy ra những
chuyện như vậy, có thể thấy rằng…có thể thấy rằng…a…
Đưa tay, đang tính lôi bàn tay Lưu Nguyệt mà tiểu
binh kia đang cầm ra.
Không nghĩ đến Lưu Nguyệt lại muốn liều chết đến như
vậy, cũng không còn nhận ra người này là ai nữa.
Bỗng dưng lông mày hơi nhíu lại, Lưu Nguyệt đang hôn
mê đột nhiên kêu lên một tiếng, từ từ mở mắt.
“Tỉnh lại rồi?” Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền ngừng
tay.
“Sao đầu lại đau thế này?” tay xoa xoa đầu, Lưu
Nguyệt cau mày thật sâu nhìn Âu Dương Vu Phi, rồi nhìn lướt qua xung quanh
hỏi:”Tại sao ta lại ở đây?”
Âu Dương Vu Phi bất đắc dĩ nhìn Lưu Nguyệt nói:”Tối
qua nàng đã uống rượu, bọn họ đã đem nàng về đây.”
“Uống rượu? Sao lại có thể?” Lưu nguyệt tay ôm đầu.
Lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi nói:”Tối qua ta không
có uống rượu, ta đã ở lều trại không hề đi ra ngoài mà.”
Lời vừa nói ra, giữa lều trại nháy mắt một mảnh trầm
tĩnh.
Im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng tóc phả vào mặt.
Vì cái gì, bọn họ chưa bao giờ thấy Lưu Nguyệt có
khi nào say đến mức quên cả bản thân mình.
Âu Dương Vu Phi trừng mắt nhìn, khóe miệng co rúm
vài cái, rồi nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt chần chừ nói: “Nàng không hề nhớ là mình
đã đi ra ngoài?”
Lưu Nguyệt sắc mặt trầm xuống: “Ta thường hay lui
tới chỗ nào, ta còn không nhớ nữa.”
Nói đến đây sắc mặt khẽ biến, tay đánh đánh vào đầu.
Mắt đảo qua mọi người xung quanh: “Nói, các ngươi đã
làm gì ta.”
Lời vừa nói ra, giống như lại cảm thấy không đúng,
lại nhíu nhíu mày, bọn họ thì dám làm gì với nàng.
Ngơ ngác nhìn nhau, chính xác là chỉ biết ngơ ngác
nhìn nhau.
Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Thác Bỉ Mộc, ba đại tướng
quân, cả đám người lúc này không thốt nên lời, chỉ biết nhìn nhau, nhìn nhau.
Lúc này bọn họ đang cảm thấy thật mơ hồ, chuyện này…
Nhìn vết thương băng bó trên đầu của Lưu Nguyệt đã
bị sưng lên.
Bị té đập đầu, nếu không nhớ rõ vì sao lại uống
rượu, đó không phải ý là…
Âu Dương Vu Phi đột nhiên mắt hơi đổi, bình tĩnh
nhìn Lưu Nguyệt, đè thấp âm thanh, gằn từng tiếng thật thong thả, thật thong
thả nói “Nàng có còn nhớ Hiên Viên Triệt là ai không?”
“Hiên Viên Triệt, là ai?” Lưu Nguyệt lạnh lùng, thật
trầm, nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi.
Vẻ mặt kia thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh giống
như nghe thấy tên của một người nào đó rất xa lạ.
Ở đó có cái gì rất tuyệt vọng, kích động, bi thương,
phẫn nộ.
Đủ mọi sắc thái, nháy mắt Âu Dương Vu Phi trên mặt
đã hiểu ra.
Vẻ mặt thật lạ lùng, ngay giữa bầu trời mùa hạ,
giống như đã hoàn toàn thay đổi.
Bất quá chỉ biến đổi trong phút chốc, Âu Dương rất
nhanh đã kiềm chế được bản thân.
Mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt nói:”Ờ, đó chỉ là một cận
vệ của nàng, cho dù nàng không nhớ ra, thì cũng không cần suy phải nghĩ nhiều.”
Đôi khi đầu bị thương liền phát sinh ra vấn đề như
vậy.
Đôi khi não bộ con người xuất phát từ ý thức bảo vệ
bản thân, ngay lúc thống khổ tuyệt vọng nhất đã muốn cố đè nén mãi nỗi thống
khố ấy trong lòng.
Nếu bị va chạm bên ngoài.
Sẽ bị mất một phần trí nhớ, để tự bảo vệ mình.
Điều này, Âu Dương Vu Phi biết rất rõ, và hắn cũng
đã từng gặp qua.
Bất quá lại không muốn nó xảy đến với Lưu Nguyệt.
Nhưng mà, chuyện này không phải cũng tốt sao, ờ,
không, đây đúng là chuyện rất tốt.
Lưu Nguyệt mỉm cười liếc mắt một cái nhìn Âu Dương
Vu Phi, đứng dậy toan bước xuống giường.
Vừa mới cử động, lại phát hiện ra mình đang cầm tay
của một người nào khác, Lưu Nguyệt không khỏi quay đầu lại nhìn.
Khuôn mặt đen như mực, ngoài vẻ cao lớn, thì tiểu
binh đó không có điểm gì nổi bật, hắn lập tức kinh sợ nhìn Lưu nguyệt, cung
kính.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười khổ, nàng cầm tay
người khác, lại còn muốn hắn đến giải thích cho nàng.
Nhưng rồi cũng lập tức nói nhanh:” À, hắn là do ta
sai làm cận vệ bên người nàng đó.”
Nếu là không say rượu, thì hắn cũng không thể nói là
chính người này đã mang nàng về đây, chỉ cần nói dối một chút, dù sao cũng chỉ
là một tên tiểu binh.
Lưu Nguyệt rút lại bàn tay đang nắm lấy tay tiểu
binh kia, nhìn lướt qua thản nhiên nói: “Vậy ngươi hãy đi theo ta, dù sao ta
cũng đang cần người truyền tin tức. “
Đỗ Nhất đã được Lưu Nguyệt lệnh đi kinh đô Bắc Mục
một chuyến, bên người nàng giờ không có ai, việc này Âu Dương Vu Phi biết rất
rõ.
“Dạ, tuân lệnh” tiểu binh tuần tra bỗng dưng được
trở thành cận vệ của Nhiếp Chính Vương, chuyện này không chỉ là được thăng lên
một cấp bậc cao hơn, lập tức mặt mày tiểu binh mừng như điên.
“Nhiếp Chính Vương, hôm nay toàn lực tấn công?”
Khố Tạp Mộc không hiểu nãy giờ Âu Dương Vu Phi cùng
Lưu Nguyệt đang nói cái gì.
Bất quá một tên tiểu binh, thì cũng không sao, cái
hắn quan tâm là hôm nay phải toàn lực tấn công.
“Toàn lực tấn công?” Lưu Nguyệt vừa nghe nói đã nhíu
nhíu mày : “Ta sao lại phát lệnh toàn lực tấn công?”
Cau mày, Lưu Nguyệt trầm tư.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy lập tức nói:” Không có gì,
hai ngày trước nàng chỉ nói giỡn thôi.” (ta lại không hiểu sao tác giả lại viết
là hai ngày nhỉ?)
“Ta cũng không phải là người hay nói giỡn” Lưu
Nguyệt quét qua Âu Dương Vu Phi liếc mắt một cái:”Bất quá ta thật không nhớ nổi
tại sao ta lại phát ra mệnh lệnh như thế.”
Coi như là không nhớ ra nguyên nhân.
Lưu Nguyệt vung tay lên quay về phía đám người Khố
Tạp Mộc nói:” Kế hoạch này tạm thời gác lại.”
“Dạ.” Khố Tạp Mộc, Lê Khoát chỉ chờ có thế liền tuân
lệnh
Vừa nói vừa vội vàng bỏ chạy ra ngoài, chỉ sợ Lưu
Nguyệt đổi ý.
Thấy đám người Khố Tạp Mộc đã ra ngoài, Lưu Nguyệt
lẩm bẩm một chút:”Sao đột nhiên ta lại lệnh tấn công dân tộc Hung Nô? Ôi, chắc
là muốn nhanh chóng báo thù cho Tiêu Thái Hậu đây mà, ta đây vì sao lại biết
nàng (chỉ Tiêu Thái Hậu) nhỉ?
“Lưu Nguyệt à, tình thế hiện nay, không phải là vấn
đề đó, mà cái chính là nếu chúng ta không xuất binh, Dương Hổ Thành có thể sẽ
xuất, khi đó chúng ta sẽ gặp rắc rối to.”
Lưu Nguyệt, chuyện quan trọng nhất lúc này là, trước
tiên chúng ta hãy động binh một chút.”
Vừa nghe Lưu Nguyệt lẩm bẩm, Âu Dương Vu Phi cũng
rất nhanh trí cắt ngang dòng suy nghĩ.
Hiên Viên Triệt đã chiếm một vị trí rất lớn trong
lòng Lưu Nguyệt.
Nhưng nếu hắn không còn, như vậy Lưu Nguyệt sẽ không
thể nhớ lại được nhiều chuyện.
Cho nên, không muốn cho Lưu Nguyệt suy nghĩ, lập tức
lấy tình thế trước mắt xua tan dòng hồi tưởng đó, như vậy mới là tốt
nhất.
Qủa nhiên, Lưu Nguyệt vừa nghe Âu Dương Vu Phi nói,
liền gật gật đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, cũng chỉ suy nghĩ về tình thế trước mắt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy nỗi lo lắng bấy lâu nay,
bỗng chốc cũng tan biến, tâm tình vô cùng sảng khoái, theo sau Lưu Nguyệt, bước
nhanh ra ngoài.
Chính vì thế cũng không hề nhìn thấy, trên mặt tiểu
binh kia chợt lóe nụ cười rồi biến mất.
Cận vệ, bên người Lưu Nguyệt giờ có thêm một đám cận
vệ.
Tất cả đều là những tiểu binh đã thấy Lưu Nguyệt bị
ngã chiều hôm đó.
Âu Dương vu phi thật hào phóng khi đã sắp xếp cho
tất cả đều trở thành cận vệ bên người Lưu Nguyệt, với lý do là vì cứu Lưu
Nguyệt nên được ban thưởng.
Bất quá, nếu hắn biết là tự mình cho Hiên Viên Triệt
làm cận vệ của Lưu Nguyệt.
Thì có lẽ, phải tức chết mất.
Bóng đêm mê hoặc, đây lại đúng là một ngày thật tốt.
Năm mươi vạn binh mã không toàn lực tấn công, Lưu
Nguyệt cùng Dương Hổ Thành vẫn duy trì trạng thái giằng co,
“Ngươi có sáng kiến gì không?” tại lều trại, Lưu
Nguyệt cười nhìn vẻ mặt đen như mực của Hiên Viên Triệt, tiểu binh cận vệ của
nàng.
Hiên Viên Triệt vẻ mặt nghiêm túc, sau đó trầm mặc
một chút: “Thần cần phải xem kỹ lại địa hình.
Dương Hổ Thành chính là trấn quan trọng nhất của dân
tộc Hung Nô, cần phải tính toán cho thật kỹ, bằng không khi tấn công, cho dù
cuối cùng chúng ta có thắng, thì thiệt hại vẫn là chúng ta”
Hiên Viên Triệt nghe nói không khỏi bật cười, giơ
tay nhéo nhéo hai má Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghiêng đầu, kéo hai má Hiên Viên Triệt
lại, giống như con báo nhỏ đơn độc, thu hồi nanh vuốt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy lập tức động tình, một phen
ôm lấy Lưu Nguyệt, vừa cúi đầu hôn, vừa đứng dậy ôm Lưu Nguyệt đi lại giường.
“Quân sư đến” Vừa mới bước đi, ngoài cửa tiếng tiểu
binh Thu Ngân truyền vào.
Hiên Viên Triệt đang ôm Lưu Nguyệt liền khựng
lại, trên mặt lập tức hiện lên một tia sát khí.
Lưu Nguyệt thấy vậy không nhịn được cười khẽ, nụ
cười thật quá đẹp, quá xinh đẹp.
Lúc Âu Dương Vu Phi bước vô lều trại, chỉ nhìn thấy
Lưu nguyệt đang xem binh thư, cận vệ bên người thì đang bưng trà hầu hạ, không
khỏi cũng gật đầu hài lòng.
Bóng đêm, đen đặc, thật đẹp.
Đồng thời cũng không hề hay biết nơi đó vừa mới có
một chút tức nghẹn, bao phủ nồng nặc vị dấm chua cùng sát khí.
Song kiếm hợp bích, dân tộc Hung Nô, hãy chờ xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT