Thanh âm vừa dứt, xà nhà trên đại điện kia đang bình thường như ban đầu, một loạt màn lụa đột nhiên kéo xuống, lộ ra phía sau là hàng loạt cung nỏ lên tên châm lửa sẵn.
Đứng sừng sững, chĩa vào không trung, thân tên dài sắc nhọn, được sắp thành hàng ngay thẳng, âm hàn mà sâm nghiêm.
“Vương thượng, lui.” Ngay trong khoảnh khắc Lục Tôn Minh Đảo hướng Hiên Viên Triệt đâm tới, Thu Ngân nãy giờ không biết đã đi đâu, bất chợt xuất hiện.
Đột nhiên từ trong góc một tiếng thét điên cuồng hướng tới Hiên Viên Triệt, đồng thời phi người đến chỗ Hiên Viên Triệt thủ thế.
Nhưng là, trong sương khói này Lục Tôn Minh Đảo há lại dễ dàng bị vây khốn như vậy, nghe tiếng gió đoán hướng, một tiếng gào rít, hướng tới chỗ Hiên Viên Triệt vừa rmới yên tâm lao ra, đuổi theo.
Hiên Viên Triệt vừa thấy thế, cầm lấy cuộn giấy trong tay,
thân hình chợt loé rồi bắn về hướng Thu Ngân chỉ.
Nơi này không nên giao thủ, chịu thiệt cũng chỉ có người của
hắn.
Mà hiện tại hiển nhiên là Thu Ngân có chuẩn bị, vậy…
Tăng tốc, Hiên Viên Triệt cũng không quay đầu lại, vọt về
phía trước..
Nhìn từ xa, cứ như đang chạy trối chết..
Phía sau, Lục Tôn Minh Đảo từ trong sương khói lao ra, thấy
Hiên Viên Triệt cư nhiên không đánh mà chạy, nháy mắt hiện lên vẻ châm biến,
tay áo vung lên, mau chóng đuổi theo.
Khi sương khói tan đi, đám người Ngạn Hổ lao tới, bốn phía
nơi đó vẫn còn thấy bóng dáng Lục Tôn Minh Đảo cùng Hiên Viên Triệt.
Gió mát cuốn lên, kim ô nóng bức như hoả. (kim ô là mặt trời
đó, để vậy cho nó hay :D)
Đi như bay, Hiên Viên Triệt cơ hồ chân không dừng lại.
Vừa chạy về hướng
đông nam, vừa mở ra cuộn giấy trong tay.
Bên trên là bản đồ, ghi rõ đường đi, vị trí và phương hướng
hành động của kế hoạch hắn cần thực hiện.
Hiên Viên Triệt thấy vậy nhanh chóng quay đầu lại, trong mắt
chợt loé tinh quang, chạy về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lục Tôn Minh Đảo dù mạnh, nhưng Hiên Viên Triệt bỏ chạy có vẻ
không hợp lý, nhất thời nửa khắc Lục Tôn Minh Đảo cũng đuổi tới, ngay sau Hiên
Viên Triệt, chỉ kém vài bước.
Một trước sáu sau, xuyên qua một khu phố, lao vào ngõ tắt,
trong nháy mắt đi qua cả quốc đô của Nam Tống, chạy về hướng ngoại ô..
Cây cối mọc thành bụi, Hiên Viên Triệt đột ngột tiến vào rừng
cây.
Rất nhanh đã đuổi tới, Lục Tôn Minh Đảo không chút nghĩ ngợi
liền vọt vào theo.
“Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt hóa ra là người như vậy.”
Thanh âm lạnh lùng tràn ngập khinh bỉ từ phía sau truyền đến, chứa đầy khinh
thường.
Hiên Viên Triệt nắm chặt tay, cũng không quay đầu lại cứ tiếp
tục chạy về phía trước..
Khích tướng, cũng không dễ dàng như vậy.
Ngoặt sang một hướng khác, ánh mắt Hiên Viên Triệt lướt qua
trận thế phía trước, đá một cước sang ngang, trong lúc không gian quay cuồng liền
nhảy xuống sườn núi trước mặt
Lục Tôn Minh Đảo từng bước đạp trên không trung, đuổi theo
ngay sát phía sau Hiên Việt Triệt.
Thân hình nhảy lên không trung, vẫn chưa đáp xuống sườn núi
cao cao kia.
Đột nhiên tiếng gió từ phía rừng cây trở nên đáng sợ, vô số
mũi tên bắn về phía thân hình đang ở giữa không trung của sáu người kia, đầu
mũi tên màu đen, liếc mắt một cái liền nhận ra là kịch độc.
“Mai phục.” Hắc Tôn sắc mặt trầm xuống.
Hai chữ vừa phun ra, năm nam nhân ở trong không trung lập tức
khống chế xoay người, nhất tề đưa nữ tôn đứng ra phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, hồng lăng trong tay nữ tôn phóng ra,
bay lên, hồng lăng bay múa tạo thành một quả cầu tròn, đem Lục Tôn Minh Đảo bao
vây bên trong.
Mũi tên sắc bén chạm vào hồng lăng đang nhảy múa trong tay nữ
tôn..
Tựa như đập vào tảng đá cứng rắn, đều rơi xuống, nội lực rất
mạnh, thế gian hiếm thấy.
Hiên Viên Triệt đang lao nhanh về phía trước, nghe thấy tiếng
động kỳ lạ phía sau, hơi liếc mắt nhìn lại, nhất thời hai mắt nheo lại.
Đã sớm an bài tốt, Thu Ngân đã sớm biết Lục Tôn Minh Đảo sẽ
tới?
Suy nghĩ trong lòng như chớp lên, chân Hiên Viên Triệt cũng
không dừng lại, nhanh như chớp lao về phía trước, nhiều bẫy như vậy, vẫn không
làm gì được Lục Tôn Minh Đảo.
Hồng lăng tung bay, đánh rơi tất cả mũi tên nhọn.
Thân hình bay nghiêng, rơi thẳng xuống mặt đất.
“Bùm.” Lục Tôn Minh Đảo vừa đặt chân xuống thảm cỏ, cây cối
xung quanh đột nhiên nổ vang một tiếng, mặt đất vừa động, những thân trúc sắc
nhọn từ bốn phương tám hướng bắn đến chỗ Lục Tôn Minh Đảo.
Vô cùng bén nhọn.
Lam Tôn sắc mặt trầm xuống, lui về vài bước, đao nhọn trong
tay vung lên.
Chỉ nghe một tiếng gãy giòn vang lên.
Bốn phương tám hướng hơn mười giàn nan trúc, chịu một đao của
Lam Tôn, lập tức vỡ thành mảnh nhỏ, bay lạc khắp mọi nơi.
“Đi.” Hô to một tiếng, thân hình Bạch Tôn bay đên chỗ Hiên
Viên Triệt đang chạy trối chếti, dám lấy mấy trò xiếc nhỏ nhoi này chơi đùa với
bọn họ, buồn cười.
Duổi nhanh theo, sát khí của sáu người như đan vào nhau.
Nhuyễn kiếm trong tay vung lên ngang trời, Hiên Viên Triệt vừa
vọt về phía trước, một mặt dựa theo dấu hiệu trên cuộn giấy, vung ngang kiếm, ở
trong rừng cây um tùm.
Mũi kiếm quét qua một nơi, chỉ bạc kiểm soát cơ quan, bị
Hiên Viên Triệt không chút lưu tình cắt đứt.
“Rầm rầm bùm…”
“Vút vút vút…”
Mũi tên nhọn từ trên trời bay xuống, ngọn lửa từ dưới đất bốc
lên.
Khói độc tràn ngập trong không trung, ám khí như châu chấu
che trời.
Tiếng nổ ở phía sau Hiên Viên Triệt chính là bắt đầu của sự
vui vẻ, vô cùng – náo nhiệt.
Ánh mặt trời từ trên ngọn cây chiếu xuống, ánh sáng vàng nhẹ
nhàng bay múa, vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên, cảnh này không thể giấu được sự thật, trong rừng
giờ đang gà bay chó sủa, tiếng quát lạnh vang lên liên tục.
Từng bước xuyên qua rừng cây, Lục Tôn Minh Đảo nhìn thấy
thân ảnh của Hiên Viên Triệt ở phía trước, trên mặt hiện lên một tia lãnh giận.
“Hiên Viên Triệt ngươi giỏi lắm, quả nhiên là đã xem thường
ngươi, cư nhiên đã sớm có chuẩn bị kỹ càng.”
“Bất quá, hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Vốn nghĩ rằng hắn không hề chuẩn bị bất cứ cái gì, hôm nay
đánh cho hắn trở tay không kịp.
Không nghĩ tới bọn họ lại bị gậy ông đập lưng ông, đem bọn họ
dẫn dụ tới nơi này, hảo, hảo.
Hừ, Lục Tôn Minh Đảo nhất tề hừ lạnh một tiếng.
“Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, cơ quan ám khí, chỉ là gãi
ngứa mà thôi” .Lục Tôn lạnh lùng mở miệng, thân hình xoay chuyển, đuổi tới phía
trước.
Sáu người sánh vai cùng lên, vẻ lạnh lùng trên mặt, trên người,
cơ hồ một chút thay đổi cũng không có, tất cả cạm bẫy vừa rồi ở trong rừng, cơ
hồ ngay cả một sợi tóc của bọn họ cũng không chạm tới được.
Thanh âm lạnh lẽo từ xa truyền đến, không còn cây cối để chắn
lại, tiếng động truyền tới vô cùng rõ ràng.
Hiên Viên Triệt ở phía trước nghe rõ tất cả.
Chuẩn bị, sự chuẩn bị này không phải do hắn làm, thứ hắn đã
chuẩn bị, không phải ở nơi này.
Nhưng mà có thể khôn khéo tính toán hết thảy những thứ này,
người có thể chuẩn bị được như vậy, chỉ sợ không phải là Thu Ngân, mà là…
Ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển đổi, Hiên Viên Triệt nắm
chặt cuộn giấy trong tay.
Nàng cho dù đã rời đi, những vẫn an bài tất cả thật tốt cho
hắn, chuyện này…
Trong lòng nháy mắt cảm thấy vạn phần hối lỗi, đau lòng cơ hồ
làm cho hắn hít thở không thông.
Ánh mặt trời loé ra, mây trắng như hoa.
Nước sông dập dềnh, cùng hơi thở của cỏ xanh từ xa truyền đến,
thấm vào gan ruột.
Thảo nguyên tươi tốt, xanh mướt mát mẻ.
Hiên Viên Triệt chạy đến rất nhanh, Lục Tôn Minh Đảo đuổi
sát phía sau.
Con sông Lan Đạo, con sông lớn chặn ở trước mặt Hiên Viên
Triệt, mặt sông rất rộng, khoảng hai ba mươi trượng, ngay cả thần nhân sợ rằng
cũng không thể bay qua.
Nước sông lững lờ, trên mặt sông cái gì cũng không có, chỉ
có một cái bè trúc.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt sông, sóng gợn lăn tăn, rất đẹp.
Hiên Viên Triệt nhảy lên, bè trúc hơi trầm xuống, cũng không
biết hắn làm gì, bè trúc lẳng lặng trôi trên mặt sông, đột nhiên khựng lại.
Dây thừng neo nó với bờ bên kia đột nhiên kéo căng lên, giống
như đã sớm đợi giờ khắc này.
“Gía.” Từ phía xa xa ở bờ bên kia, một tiếng rống to truyền
đến.
Trong phút chốc, bè trúc ở trên mặt nước bị dây thừng kéo
căng như muốn bay lên, bay nhanh như mũi tên về phía bờ sông bên kia.
Hiên Viên Triệt đứng ở trên bè trúc, thấy vậy quay đầu nhìn
Lục Tôn Minh Đảo phía sau.
Hắc, lam, hồng, lục, bạch, kim, sáu màu sắc bay vút đến, từng
bước đứng ở trên bờ.
Lục tôn đảo mắt, đột nhiên lui về phía sau, một chưởng hướng
đại thụ bên bờ đánh tới.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc lớn vang lên, đã thấy một cây đại
thụ lớn bằng thắt lưng bị Hồng Tôn một chưởng đánh gãy.
Cùng lúc đó, Kim Tôn nghiêng người bay về phía trước, trường
kiếm trong tay nhanh như cắt, nhanh chóng xẹt qua thân đại thụ vừa bị đánh gãy.
Mũi kiếm liên thiêu, từng mảnh gỗ dày lớn như bàn tay, liên
tiếp bắn về phía tứ tôn đứng không nhúc nhích bên bờ.
Mỗi một mảnh gỗ bay ra, Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Lam
Tôn, Hắc Tôn, Nữ Tôn, Bạch Tôn, đồng thời thân hình chợt loé, từng bước hướng tới
miếng gỗ dập dềnh trên mặt nước.
Muốn qua sông, quả thực rất dễ dàng.
Bay nhanh mà đi, đảo mắt một cái đã ra giữa sông.
Tốc độ của Lục tôn so với Hiên Viên Triệt cơ hồ nhanh hơn gấp
đôi, chớp mắt đã đến gần.
Thân hình trong không trung, mãnh liệt hướng về phía Hiên
Viên Triệt.
Ngay trong khoảnh khắc này, mặt sông yên ả đột nhiên sóng lớn
nổi lên, trong lúc sóng gợn từng chập, vô số mũi tên nước từ dưới mặt sông, bắn
về phía thân hình đang ở trong không trung của Lục tôn.
Bọt nước trong suốt từ con sông bắn lên không trung, lung
linh ánh ngọc như đá quý.
Không phải là mũi tên nhọn, cũng không phải ám khí, chẳng
qua là nước, nước thuần khiết.
Tấn công từ bốn phương tám hướng, vây gọn thân hình những
người kia ở giữa trời.
“Ực.” Hắc tôn thấy vậy vươn tay vốc một ngụm nhỏ dưới chân uống
thử.
Nếu dùng bẫy nước, chắc chắn nước này có điều bất thường, cẩn
thận một chút thì hơn.
Cùng lúc này, hồng lăng trong tay nữ tôn lại vung lên một lần
nữa, nhanh chóng xoay tròn, vây sáu người ở bên trong.
Hồng lăng này được chế luyện từ Thiên Tàm Ti, xếp hàng thứ
ba trong các binh khí giang hồ, nước lửa bất xâm, đao thương không rách.
Hồng lăng màu đỏ nhanh chóng xoay thành hình cầu tròn giữa
không trung. (người Trung Quốc gọi màu đỏ là hồng, nên mới có câu hồng lăng màu
đỏ như vậy).
Cột nước phá không bay đến, đập độp độp vào bề mặt hồng
lăng.
“Xèo, xèo…” Trong nháy mắt, chợt nghe thấy một tràng tiếng
xèo xèo vang lên, Hồng lăng đẹp đẽ mỹ lệ, đao thương không rách, nước lửa bất
xâm, đột nhiên phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn.
Ngay sau đó, bọt nước chạm vào nơi nào, nơi đó nhanh chóng bị
thủng lỗ chỗ.
Từng lỗ nhỏ, từng lỗ nhỏ, trong nháy mắt, dải Hồng lăng xinh
đẹp, giống như bị kiến hay chuột gặm, nát tươm.
Khắp bề mặt đều là lỗ, nhỏ có lớn có, còn đâu nữa binh khí
huyền thoại nổi tiếng bền chắc không hư hại.
“Hủ thực độc (độc ăn mòn).” Lục Tôn Minh Đảo vừa thấy, vốn
đang bình tĩnh không dao động, giống như không đem những bẫy rập này đặt vào mắt,
đột nhiên mặt mày đều biến đổi.
Đây lại là hủ thực độc, nổi tiếng có thể phá hủy hết thảy,
ăn mòn hết thảy mọi thức trên thế gian.
Chết tiệt, sao lại đụng phải thứ này.
Cột nước bắn lên không, xuyên qua lá chắn Hồng lăng đã nát
be bét, hoàn toàn vô dụng, bắn về hướng Lục Tôn Minh Đảo.
“Mau lui lại.” Cũng không biết là lời của người nào trong
sáu người phát ra.
Chỉ thấy, trong khoảng khắc, Lục Tôn Minh Đảo chẳng thèm
quan tâm phong độ hình tượng gì nữa, tung mình mạnh một cái, bắn về hướng càng
xa chỗ này càng tốt.
Tốc độ cực nhanh, như đuổi theo làn gió.
Nhưng những cột nước này, cũng kịp bắn vào vạt áo bọn họ, đốt
cháy vải vóc, khiến mùi khét khẽ truyền theo gió ra xung quanh.
“Ầm ầm ầm ầm…” Vang lên mấy tiếng vật rơi xuống nước.
Bờ bên kia ở quá xa, cả sáu người đều đồng loạt rơi xuống nước.
Hiên Viên Triệt đứng đối diện Lục Tôn Minh Đảo, nhìn thấy rõ
hết một màn này.
Thấy vậy, không khỏi khẽ dụi dụi mắt, không tệ, làm rất tốt,
động tĩnh (chuyển động – đứng yên) kết hợp, trong êm đềm ẩn giấu nguy hiểm, thật
là cao tay.
Nước sông dập dềnh, sóng gợn lăn tăn.
Bè trúc theo lực kéo cũng đã tới bờ bên kia, Hiên Viên Triệt
nhanh chóng đáp lên bờ, lạnh lùng nhìn lướt qua mặt sông đang dần nổi sóng điên
cuồng.
Nghiêng đầu xoay người, Hiên Viên Triệt nắm bản đồ trong
tay, nhanh chóng hướng tuyến đường phía trước mà đi.
Phía sau, mặt sông cuộn sóng quay cuồng, đằng đằng sát khí.
“Ầm.” Bọt nước văng khắp nơi, Lục Tôn Minh Đảo phá mặt nước
bay ra, sát khí như chọc thẳng trời cao.
Một thân rách nách, khắp cẩm bào chi chít lỗ nhỏ, trên người
lam tôn, kim tôn còn chút vết máu, nếu không phải bọn họ né tránh mau, trận thủy
tiễn vừa rồi có thể lấy mạng bọn hắn.
Dùng kiếm cạo đi hủ thực độc (độc ăn mòn) trên người, nhìn
thịt nhầy nhụa, nhìn vết thương chảy máu, sắc mặt lam tôn kim tôn thật dọa người.
“Hiên Viên Triệt, khốn kiếp, cô nãi nãi (bà nội) hôm nay
không giết ngươi, thề không làm người.”
Nữ tôn bạo nộ rồi, vốn trước giờ oai phong một cõi, tưởng
thưởng thần binh lợi khí trăm năm lịch sử võ lâm Thiên Tàm Hồng Lăng (Lụa hồng
bằng tơ trời), giờ như đống giẻ rách xó chợ, rách rưới tã nát, vô dụng.
Binh khí của nàng, hoàn toàn bị hủy.
Ở Minh Đảo yên bình nhiều năm như vậy, lần này thi hành nhiệm
vụ thì bị thương đầy người, binh khí bị hủy diệt, còn có thể nhẫn nhịn được à.
Tay áo bào vung lên, Lục Tôn Minh Đảo không nói gì dư thừa,
dưới chân càng tăng nhanh tốc độ, sát khí thông thiên, như quét ngang dọc trời
đất.
Trong vòng bán kính vài trượng xung quanh không một bóng
chim chóc.
Trời xanh trên đầu rọi ánh sáng ngọc, mây trắng từng đám từng
đám trôi trôi, như những bầy cừu trắng.
Theo gió mà đi, biến hóa thành đủ loại hình dáng.
Bay nhanh đi, Hiên Viên Triệt không quay đầu lại, tuy vậy
sát khí phía sau, hắn đều cảm nhận được hết.
Mở bản đồ trong tay ra, Hiên Viên Triệt vừa nhìn, vừa cẩn thận
tính toán.
Cỏ xanh trùng trùng, không có rừng cây rậm rạp, không có
sông núi cản đường.
Nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ có một rặng núi nhỏ, cỏ xanh mơn
mởn, hoa núi thơm ngát.
Yên lặng nhẹ nhàng đáp xuống vị trí trên bản đồ, Hiên Viên
Triệt gấp bản đồ lại, liếc nhìn sườn núi cao phía trước, chạy vội đi.
Lục Tôn Minh Đảo phía sau đang ở rất gần rồi.
Chạy như vậy, thật sự không giống như đang chạy trối chết.
Hiên Viên Triệt phi thân nhảy từ sườn núi cao xuống, mũi
chân vừa chạm đất, liến hướng về phía đồng cỏ mênh mông trước mắt mà chạy.
Phía sau, Lục Tôn Minh Đảo nhanh chóng đuổi kịp, vừa thấy
Hiên Viên Triệt nhảy xuống, có vẻ chỗ này cũng không có bất kì cơ quan mai phục
nào.
Sau người cùng bay vút xuống, như đại bàng tung cánh, rất
nhanh.
“Ầm.” Một âm thanh tinh tế vang lên, rất nhỏ, rất nhẹ, đến mức
gần như không thể nghe thấy được.
Nhưng Lục Tôn Minh Đảo thân thể đều chấn động, vẫn giữ
nguyên tư thế đáp đất, không nhúc nhích di chuyển gì.
Sắc mặt lạnh như băng, sát khí nồng đậm như muốn bao trùm cả
bầu trời.
Cỏ xanh tươi mơn mởn, rất mềm mại, thoạt nhìn vô cùng tươi
mát.
Tuy nhiên, giữa những đám cỏ xanh như vậy, lại xuất hiện rất
nhiều ngân châm nhỏ như kim may, cắm chi chít trong đất bùn.
Tuy cỏ xanh nhỏ bé, nhưng đối với những cây ngân châm chỉ bé
như kim may này, thì như gã khổng lồ, che lấp hoàn toàn dấu tích bọn chúng.
Nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Hắc tôn chậm rãi nhấc chân lên, dưới chân xuất hiện vết máu,
khắp lòng bàn chân, trùng khớp với vị trí kim trên mặt đất.
“Hiên Viên Triệt….”
Tức giận tru tréo vang dội cả một mảnh trời quang, khiến người
ta hết hồn hết vía.
Hiên Viên Triệt không quay đầu lại, la hét dữ dội như vậy,
đoán chừng Lục Tôn Minh Đảo vừa chịu thiệt thòi lớn rồi.
Đang chạy đi, đột nhiên thấy lóe qua vài tia sáng phản chiếu,
khóe mắt Hiên Viên Triệt vừa thấy ngân quang lóng lánh trên cỏ, tốc độ nhất thời
chậm lại, định thần nhìn kỹ.
Ngân châm chi chít, phía trên hơi đen, như có như không,
nhìn qua đoán hẳn là được làm gấp rút, không phủ độc toàn bộ được.
Nhìn thấy bí ẩn trên cỏ, Hiên Viên Triệt hơi nhếch miệng.
Đủ độc, đủ ngoan (tàn nhẫn), đủ tính toán cơ quan tường tận
.
Chân càng không dám chận, hướng theo phương vị vẽ trên bản đồ,
vượt qua một mảnh sân cỏ này.
Phía sau, Lục tôn Minh Đảo đã đến cảnh giới cuồng nộ, nhưng
vẫn giữ được tỉnh táo khác người, nhanh chóng nuốt thuốc giải vào miệng.
Hắc tôn Lam tôn hợp trường kiếm trong tay lại, hét một tiếng
dài, song kiếm đều vung lên, quét ngang cả mảnh đất phía trước.
Tiếng gió rít qua, bách thảo đều gãy, thổ nhưỡng bay mù mịt.
Toàn bộ cây cỏ, ngân châm tại đó dưới một chiêu này đều lộ
nguyên hình, rồi bị phá hủy.
Một kiếm của hai tôn
vạch rõ ràng trên đất một đường thẳng.
Rút ngân châm từ lòng bàn chân ra, Lục Tôn Minh Đảo mặt mày
lạnh tanh lao đi.
Song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trong khoảng khắc, chỉ thấy cây cỏ tung bay giữa không trung,
một con đường dần được vạch dài ra.
Lục tôn lướt qua, không cỏ cây không hoa lá nào tồn tại, chỉ
có thổ nhưỡng trần trụi lộ ra, một cảnh tượng nổi bật giữa thảm cỏ xanh mướt
này.
Bay nhanh đi, tiến vào một sơn cốc nho nhỏ, bốn phương là sườn
núi cao vây chung quanh, cũng không tính là nơi hiểm yếu, chỉ hơi âm trầm, tạo
thành một khối.
Dừng bước đứng lại trong sơn cốc, Hiên Viên Triệt nhíu mày.
Trên bản đồ vẽ dẫn tới đây, nhưng phía trước không có đường,
chẳng lẽ điểm cuối là chỗ này?
Hiên Viên Triệt nhìn thoáng qua bốn phía, đây là tử địa a, sắp
bị đuổi kịp rồi, đường lui bây giờ cũng không có, lựa chọn này…
Trong đầu còn đang nghĩ, tiếng xé gió phía sau đã truyền tới
rất nhanh, lối vào sơn cốc, Lục Tôn Minh Đảo cả người đầy sát khí đứng chắn.
Tay cầm nhuyễn kiếm, Hiên Viên Triệt xoay người, lạnh lùng đứng
đối mặt Lục Tôn Minh Đảo.
“Lần này xem ngươi còn trò xiếc gì.” Lời hắc tôn nói ra lạnh
như băng sương, sáu người đứng thành hình quạt, ép tới hướng Hiên Viên Triệt.
“Sao, sợ à?” Hiên Viên Triệt mặt mày sắc bén, cười lạnh một
tiếng.
“Dù có như thế, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết.” Nữ tôn
lông mày dựng lên, lửa hận trong mắt ngùn ngụt, như muốn lột da, ăn thịt đối
phương.
“Thật sao?” Nữ tôn vừa dứt lời, Hiên Viên Triệt còn chưa kịp
mở miệng đáp, trên sườn núi cao của sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng nói
cực kỳ lãnh khốc.
Hiên Viên Triệt vừa nghe thấy, trong lòng chấn động, ngẩng mạnh
đầu lên nhìn hướng nơi phát ra tiếng, thanh âm này…thanh âm này…
Thanh âm lạnh như băng vừa dứt, bốn phương trên sơn cốc đột
nhiên xuất hiện vô số bóng người, mũi nhọn lóe hàn quang chĩa thẳng vào Lục Tôn
Minh Đảo.
Gió núi thổi quét xung quanh, thoáng lộ ra không ít cơ quan.
Mà ở giữa đám người này, là Lưu Nguyệt vận nam trang cùng
Vân Triệu, đứng cao cao trên sườn núi, mắt nhìn xuống thấy hết thảy.
Gió mát tung bay tà áo của nàng, uy phong lẫm lẫm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT