Một mảnh đao kiếm bất chợt yên lặng. Thực quỷ dị.Giữa bãi đá rộng lớn, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi; chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.Không một ai nói chuyện; lời đến miệng lại không cách nào nói; Không khí ngưng trọng, vây kín xung quanh, phủ lên đầu mọi người.Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt vô sự, liền không chú ý tới hắn nữa. Nàng trầm mi, sự nặng nề trong tim cũng buông xuống; hắn không có việc gì rồi.Mày liễu khẽ nhếch, nàng mỉm cười đối với Hiên Viên Triệt.Thấy Lưu Nguyệt mỉm cười với mình, Hiên Việt Triệt trầm hạ khoé mắt hơi giật giật, rồi khẽ nâng mi liếc nhìn Độc Cô Dạ đang tựa đầu một bên cổ Lưu Nguyệt, ánh mắt lại trầm xuống. Đột nhiên hắn nhấc chân bước qua người Vân Triệu, bước thẳng về phía Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt bước tới chỗ nàng, lập tức buông cánh tay ra, bỏ Độc Cô Dạ đang cõng trên lưng xuống.Độc Cô Dạ giương mắt nhìn lướt qua cảnh tượng xung quanh, lại nhìn Lưu Nguyệt thật chăm chú một cái, cước bộ đứng vững trên mặt đất, một thân thanh khiết lạnh lùng tựa băng tuyết, không bắt gặp bất cứ một chút ôn nhu nào.Thời gian thuộc về bọn hắn đã trôi qua rồi; mộng đẹp, cũng đến lúc phải tỉnh rồi.“Nàng có sao không?” Một bước đứng cạnh bên người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cẩn thận kiểm tra Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới, hỏi.“Không sao.” Lưu Nguyệt vừa hoạt động chân tay một chút, vừa trả lời Hiên Viên Triệt, giọng điệu thật lạnh nhạt; ánh mắt thậm chí cũng không thèm liếc Hiên Viên Triệt một cái.Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt một chút thương tích đều không có, tâm cũng thả lỏng; nghe Lưu Nguyệt nói vậy, lập tức gật đầu, bước lên phía trước một bước, chen vào giữa Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ, bộ dạng kiên định bất khuất khoanh tay không chịu rời đi.Biểu hiện của hai người nhìn thế nào cũng không có chút thân thiện, tựa như chủ tử cùng hộ vệ đối thoại vậy.Thân phận của bọn họ làm sao có thể cho Độc Cô Dạ và Vân Triệu phát hiện? Dù thế nào cũng không phải chuyện tốt lành.Có điều, Hiên Viên Triệt hiển nhiên là chưa biết Độc Cô Dạ đã phát hiện ra thân phận của Lưu Nguyệt, mà Lưu Nguyệt vẫn tỏ vẻ đạm mạc như thế; nàng tất nhiên không muốn cho Độc Cô Dạ và Vân Triệu phát hiện ra thân phận của Hiên Việt Triệt.Nàng cũng không lo thân thế của nàng bị phát hiện. Nàng dù sao cũng là Vương của Bắc Mục; bọn hắn muốn nắm lấy nàng cũng không có khả năng, đó là chuyện ngoài khả năng. Nhưng nếu là biết thân phận của Hiên Việt Triệt, hậu quả sẽ rất khó nói.“Sao lại thế này? Ngươi gặp phải cái gì?” Lúc này Vân Triệu mới lấy lại bình tĩnh, ánh mắt quái dị quét qua người Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ một cái liền tiến lên hỏi Độc Cô Dạ.“Ma trơi.” Độc Cô Dạ trầm ngâm trong nháy mắt liền đáp trả một câu.Cái thứ lợi hại lửa không giống lửa, nước không giống nước gì gì đó, hắn từ khi sinh ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua, chỉ có thể dùng hai chữ này để miêu tả một phần nỗi sợ hãi khó có thể hình dung.Lưu Nguyệt đứng ở một bên nghe Độc Cô Dạ nói, nàng tiếp tục hoạt động cánh tay vừa mệt vừa đau, cũng không có hé miệng; nàng cũng không hi vọng xa vời rằng con người ở cái thời đại này có thể biết đó là nham thạch nóng chảy.Giọng nói của Độc Cô Dạ hạ xuống, Vân Triệu đang đi lên phía trước đột nhiên nhìn ra đằng sau Độc Cô Dạ, nuốt một ngụm lãnh khí, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, khó khăn nói: “Lợi hại như vậy?”Độc Cô Dạ sau lưng đang được bôi thuốc; vết thương kia vốn thật sự nghiêm trọng, nay bị bôi thuốc như vậy thoạt nhìn càng thêm kinh khủng. Ngoài ra, y phục hắn cũng là một bộ rách nát tả tơi; Lưu Nguyệt thấy y phục đó đã không còn mặc được nữa, liền để cho vết thương phơi bày trong không khí, làm cho người ta chỉ thoáng thấy trong lòng cũng run sợ.Độc Cô Dạ dù vậy cũng không phát ra bất cứ thanh âm gì, thần sắc vẫn như trước trong trẻo mà lạnh lùng, băng lãnh; giống như vết thương nghiêm trọng kia hoàn toàn không tồn tại.Đầu Hiên Viên Triệt hạ thấp, nghe tiếng hấp khí không ngừng của Vân Triệu cũng không khỏi hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại sau lưng Độc Cô Dạ.Vân Triệu cũng không phải là người ít gặp chuyện lạ trên đời..Toàn là những lốm đốm vết thương lớn nhỏ, thê thảm vô cùng; dù hắn từng thấy vô số vết thương, cũng không đến mức ghê gớm như thế; Hiên Viên Triệt cũng phải thầm kinh hãi.Sau khi cả kinh, Hiên Viên Triệt quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt. Nguy hiểm như vậy, con đường nàng đã đi là như thế nào mà lại gặp nguy hiểm như vậy cơ chứ? Hắn không phải đã bảo nàng đi theo con đường không có một chút nguy hiểm, sao lại có thể…?Đổi lại ánh mắt kinh hãi và lo lắng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt đơn giản chỉ nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, không việc gì, nàng không có việc gì.Hai hộ vệ của Độc Cô Dạ vốn vẫn thủ hộ bên người Vân Triệu, thấy vậy lập tức tiến đến bên cạnh chủ nhân, cẩn thận cởi quần áo của mình khoác lên người Độc Cô Dạ, hoảng sợ hầu hạ.Đạm mạc kéo lại vạt áo, Độc Cô Dạ giương mắt nhìn thoáng qua Vân Triệu, đột nhiên nói: “Nàng đã cứu ta.” Trong mắt Vân Triệu là nghi ngờ, tuy rằng hắn cũng không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu lộ rõ ràng ý nghĩ.Tiếng nói vừa dứt, lo âu trong mắt Hiên Viên Triệt cũng biến mất, ánh mắt kia vừa buông lỏng, khẽ cúi đầu nhìn mặt đất, lại bất chợt nhíu mày, lập tức giương mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt cứu Độc Cô Dạ? Sao có thể có chuyện đó?Giữa Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ là quan hệ gì, đừng nói hắn, khắp cả thiên hạ đều vô cùng rõ ràng, họ chắc chắn là kẻ thù, vì sao hôm nay Lưu Nguyệt lại có thể cứu Độc Cô Dạ?Tim, trong nháy mắt dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời, buồn bã ngập tràn gần như không cách nào thở nổi.Lưu Nguyệt đang hoạt động cổ tay, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Hiên Viên Triệt thần tình nghi ngờ nhìn nàng chăm chăm, cổ tay không khỏi khẽ nhúc nhích, ra hiệu cho Hiên Viên Triệt.Là Độc Cô Dạ cứu nàng.Hiên Viên Triệt liếc qua chỗ Độc Cô Dạ, đột nhiên nhướng mày.Lưu Nguyệt sẽ không lừa hắn, Độc Cô Dạ cứu Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ lại nói như thế là ý gì? Chẳng nhẽ hắn muốn giải vây cho Lưu Nguyệt sao?Giải vây cho Lưu Nguyệt? Tại sao, tại sao mà vì một kẻ trước đây chưa từng quen biết mà giải vây, hơn nữa còn công khai muốn giải vây cho đối thủ bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau? Đây…Sóng mắt nhè nhẹ lưu chuyển, một chút nghi ngờ bao phủ lấy cả người hắn.Lưu Nguyệt nhìn ra nghi hoặc của Hiên Viên Triệt, nhẹ nhàng ra dấu tay với Hiên Viên Triệt.Khuôn mặt Hiên Viên Triệt hắc tuyến, Độc Cô Dạ nhận ra Lưu Nguyệt, hắn nhận ra Lưu Nguyệt.Khó trách hắn lại giải vây cho Lưu Nguyệt, thì ra hắn đã nhận ra thân phận của Lưu Nguyệt, bàn tay khuất trong tay áo hơi nắm chặt lại.Ý nghĩ trong lòng Hiên Viên Triệt còn đang chuyển động hỗn loạn, Vân Triệu đã ừ một tiếng, gật gật đầu nói: “Thì ra đã cứu ngươi. Dạ huynh, huynh cũng không cần nói cho ta biết hắn là người của huynh.”Người hầu của Khâu gia Tuyết Thánh Quốc, nếu là người của Độc Cô Dạ biết sự tình này, như vây sẽ không có gì lạ lùng, hơn nữa cái Khâu gia kì quái kia lại không vì lí do gì mà phải cứu Độc Cô Dạ.Vân Triệu tự cho là đã tìm được đáp án chuẩn xác, thực ăn khớp với mọi thứ, lại không nghĩ tới Độc Cô Dạ lại chậm rãi lắc đầu: “Không phải.”“Không phải?” Vân Triệu nhất thời trầm mặt, quay đầu nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt.Lưu Nguyệt mi mắt không hề chớp động, thẳng thừng đối mặt với Vân Triệu, không chút nào sợ hãi. Hiên Viên Triệt lại cúi đầu, tương xứng với thân phận của một hộ vệ, che dấu tất cả tâm tình đang lay động trong một thân lãnh khốc.Ánh mắt bén nhọn nhìn Lưu Nguyệt, Vân Triệu trầm giọng nói: “Khâu gia Tuyết Thánh Quốc, được, được lắm, ẩn núp ở Tuyết Thánh ta nhiều năm như vậy, bản thái tử lại hoàn toàn không biết.”Nói tới đây, Vân Triệu cũng không quay đầu nhìn Độc Cô Dạ bên cạnh, nói: “Dạ huynh, hắn cứu ngươi một mạng, ngươi cảm tạ ân tình của hắn, có thể, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu ngươi không thể cam đoan chuyện này, như vậy ngươi đừng động tay vào, để ta.”Tiếng nói hạ xuống, mấy thị vệ phía sau lập tức múa kiếm tiến lên, bao vây Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.Độc Cô Dạ nghe xong sắc mặt cũng không động, như đã sớm biết trước quyết định của Vân Triệu; nếu hắn không biết người này là Lưu Nguyệt, hắn đã sớm hạ thủ ngoan độc, để cho người ngoài biết rằng hai nước bọn họ đánh Nam Tống Quốc để lấy một cái bảo tàng ngập trời, chỉ sợ về sau sẽ vĩnh viễn không có lấy một ngày yên ổn.Môi khẽ nhúc nhích, Độc Cô Dạ chực mở miệng, Lưu Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm Vân Triệu đầy băng lãnh, đột nhiên cười lạnh, nói với Vân Triệu: “Ta nếu đã dám đến, tự nhiên có chuẩn bị, Tuyết Thánh thái tử, những lời này hẳn nên là ta nói mới đúng chứ? Ngươi muốn từ nơi này đi ra ngoài, cũng phải xem ta có đồng ý hay không.”Lời nói lạnh tựa băng sơn, xen lẫn kiêu ngạo không gì sánh kịp, như tất cả đều đã được nàng định liệu.Chết tiệt, hắn sao có thể quên mất điểm này, nếu hắn (ý chỉ LN và HVT) đã lén lút đi theo bọn họ vào, hết thảy bố trí của họ chỉ sợ đã bị hắn phá huỷ mất, nếu không tuyệt không có khả năng một chút tin tức báo hiệu đều không có.Lực lượng của một gia tộc chắc chắn không dám có chủ ý giành lấy bảo tàng, lại càng không có khả năng biết rằng Nam Tống Quốc có vật như vậy.Cái quốc gia thần bí ẩn núp ở sau Khâu Gia kia, giờ phút này, khẳng định đã sớm bố trí thoả đáng tất cả, mà hắn và Độc Cô Dạ, ngược lại còn trở thành con rối trong chum. (kiểu mỗi hành vi không chỉ bị nhìn thấu hết mà còn bị kiểm soát, bị sắp xếp sẵn)Mắt lạnh lẽo chống lại vẻ mặt lạnh băng của Lưu Nguyệt, mặt Vân Triệu trong nháy mắt âm trầm, đột nhiên cười lớn, cười đến hai tay ôm ngực, nhìn Lưu Nguyệt.Trên mặt Vân Triệu một tia hoảng sợ cũng không có, chậm rãi nói: “Tốt, vậy ngươi có thể thử một lần, xem xem ngươi có thể có được bảo tàng hay là chúng ta có thể từ đây đi ra ngoài.”Âm điệu du dương, mang theo sang sảng từ đầu đến cuối.Tiếng nói dừng lại, Lưu Nguyệt còn chưa thốt ra lời nào, thanh âm của Hiên Viên Triệt đã vang lên bên tai nàng: “Không có đường, tìm không thấy đường ra ngoài.”Hắn tới nơi này trước Lưu Nguyệt, cũng trước Vân Triệu, sớm đã tìm toàn bộ nơi này, chung quanh không hề có cơ quan, cũng không có một khe hở, giống như tất cả con đường dẫn tới nơi này đều không có nữa, nơi này chính là điểm cuối cùng.Nghe những lời này của Hiên Viên Triệt, sóng mắt Lưu Nguyệt khẽ lay động, tìm không thấy đường ra ngoài? Nói như vậy chẳng nhẽ bọn họ bị nhốt ở trong này sao?Đem tâm tình ẩn sâu dưới đáy mắt, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn Vân Triệu vẫn thản nhiên, ai có thể từ nơi này thoát ra ngoài? Vân Triệu nếu đã nói như vậy, hắn chắc chắn biết đường ra.Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lưu Nguyệt, hai mắt Vân Triệu đột nhiên hơi co giật, ánh mắt kia rất quen thuộc, chờ tới lúc hắn suy nghĩ mà nhìn kĩ lại, ánh mắt đã khôi phục về bình tĩnh yên lặng, một đôi mắt cực kì bình thường, khiến Vân Triệu không khỏi giật mình.Lời nói không hề có chút dư thừa, không dây dưa nhì nhằng, ánh mắt đối diện đều đã tuyên cáo hai bên đều biết hết thảy, nhất thời trở thành cục diện hai bên đối đầu.Lưu Nguyệt giết Vân Triệu, nàng liền không ra được khỏi nơi này; trái lại Vân Triệu không có năng lực giết Lưu Nguyệt, cũng không dám làm bừa; giằng co, cầm cự, không khí hoàn toàn là cầm cự.Im lặng đến nghẹt thở.“Một khi đã như vậy, tốt, ta muốn một phần ba.” Nửa ngày, Lưu Nguyệt chậm rãi mở miệng, đi ra ngoài trước hẵng nói, đi ra ngoài rồi thiên hạ cũng không phải của bọn họ.“Không, nhiều nhất bản thái tử cũng chỉ cho ngươi một chút.” Vân Triệu tươi cười tựa mặt trời, nhưng hai mắt tràn ngập lạnh giá.“Vậy cả hai bên, ai cũng đừng nghĩ ra ngoài, một cái vô danh tiểu tốt như ta đổi lấy hai cái thái tử, giá trị.” Lưu Nguyệt so với Vân Triệu còn lạnh hơn, muốn kiên quyết cùng nàng đùa giỡn sao.“Vậy còn phải xem ngươi có đáng giá hay không…”“Chia phần của ta đi.” Tiếng cười lạnh lẽo của Vân Triệu còn chưa dứt, Độc Cô Dạ bên cạnh vẫn không mở miệng lại đột nhiên phát ra tiếng nói.Vân Triệu cùng Lưu Nguyệt đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn Độc Cô Dạ.Chăm chú nhìn Lưu Nguyệt một cái, Độc Cô Dạ chậm rãi nói với Vân Triệu: “Phần kia của ngươi nàng sẽ không động, phần nàng muốn, hãy lấy của ta.”Thanh âm thản nhiên, trong trẻo mà lạnh lùng, giống như đang nói về việc phân chia lương thực gì đó, đơn giản, không quan trọng.Một khoảng trời rộng lớn, gió lạnh nhẹ thổi, tất cả đều yên lặng trong nháy mắt.“Ngươi cho hắn?” Vân Triệu trố mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Dạ.Lấy của hắn, lời này nói ra hoàn toàn không có ý thăm dò, thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ là một kẻ lợi hại như vậy, sao có thể đưa ra một lời hứa hẹn phóng khoáng đến thế chứ?Nếu nam nhân này muốn toàn bộ phần mà hắn đoạt được, phải chăng hắn cũng sẽ cho?Đối với ân nhân cứu mạng cũng có đáng phải tặng phú quý ngập trời cùng tài vật giàu sang đến như thế không? Vân Triệu lần đầu tiên quyết định nhìn Độc Cô Dạ với ánh mắt khác xưa.Bắc Mục của nàng có được phú quý cùng giàu có như vậy, bị nguy hiểm nhất chính là Ngạo Vân của hắn; đầu óc Độc Cô Dạ cũng không thể nào hồ đồ đến độ này đi?Thân ảnh thon dài liền xoay người, không nhìn Vân Triệu, cũng không nhìn Lưu Nguyệt; một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, một thân cao ngạo, một thân… cô tịch.Lưu Nguyệt không trả lời, dáng vẻ hoàn toàn khẳng định câu trả lời của Độc Cô Dạ với Vân Triệu chính là có ý tứ khác, rồi đột nhiên hiểu rõ chút ít.Độc Cô Dạ không phải là không biết hậu quả, cũng không phải là hồ đồ, hắn chỉ là dùng một cách khác để nói rõ thâm tình của hắn, nói rõ tâm ý của hắn với nàng.Tim, khe khẽ thở dài. Nàng không phải kẻ biết yêu thương lưu luyến, cũng không phải kẻ biết thông cảm với người khác, nhưng nàng hiểu được tấm lòng của Độc Cô Dạ; ngay cả không có tình cảm đó với hắn, nhưng cũng không nhịn được mà mềm lòng đôi chút.Không gian trống vắng, không có một âm thanh phản đối.Hiên Viên Triệt cúi đầu đừng bên người Lưu Nguyệt, nghe Lưu Nguyệt tất nhiên cũng không phản đối, không khỏi ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là Lưu Nguyệt đang nhìn Độc Cô Dạ quay lưng về phía mọi người, mắt kia, không còn sương lạnh của ngày xưa, không còn cừu hận của giây phút đó, thực bình thản, thậm chí còn có chút nhu hoà (ôn nhu+hoà ái).Tay nháy mắt nắm càng thêm chặt, Hiên Viên Triệt trầm mặc.“Mở đường đi.” Thanh âm trong trẻo nhưng lãnh ngạo trong nháy mắt tĩnh lặng bỗng vang lên, Độc Cô Dạ đưa lưng về phía mọi người.Vân Triệu nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn Độc Cô Dạ, lại nhìn vẻ mặt lãnh khốc không một chút biểu tình dao động của Lưu Nguyệt, hồi lâu sau mới nhún vai, đi lên phía trước: “Một khi đã như thế, tốt thôi.”Chân bước đi, không theo bất cứ trật tự nào, nhưng Vân Triệu vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, trê tường đá không hề có một khe hở, giống như một hang đá kín mít, bỗng một cánh cửa chậm rãi hiện ra, mở ra trước mắt mọi người.Độc Cô Dạ và Vân Triệu dẫn đầu, bước vào trong đại môn mở rộng.Hiên Viên Triệt rớt lại cuối cùng, thấy mọi người không ai quay đầu lại, liền bắt lấy tay Lưu Nguyệt, nắm thật chặt, cặp mắt thâm thuý không biết nghĩ gì.Lưu Nguyệt cảm giác được tâm tình đang dao động của Hiên Viên Triệt, không khỏi dùng sức nắm chặt lại tay hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nở một nụ cười sáng lạn với Hiên Viên Triệt.Tình, nàng chỉ muốn một phần đã đủ.Người, nàng chỉ muốn duy nhất mà thôi.Nàng không thể ngăn cản tình ý của kẻ khác đối với mình, chỉ có thể khống chế tim của chính bản thân mình.Độc Cô Dạ bảo vệ cho nàng, phần tình này nàng nhất định sẽ trả; về phần những cái khác Độc Cô Dạ đưa cho nàng, nàng không nhất định sẽ nhận; có thứ tình cảm không thể nhận, nàng biết rõ.Nếu đã vô tâm thì đừng cho người khác hi vọng, nàng càng biết rõ.Cảm nhận được tâm ý của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt thực sự kiên quyết đem lòng lo lắng mà vứt trên mặt đất, càng nắm chặt tay Lưu Nguyệt hơn.Lưu Nguyệt của hắn chính là của hắn, hắn biết, chỉ là ánh mắt nhu hò kia, làm cho lòng hắn phiền não.Nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, hai người im lặng đối diện nhau, tất cả lời nói đều để sâu trong tim.Thông đạo u tĩnh (u ám+tĩnh mịch), không có bất cứ một tiếng động.Một hàng mấy người bước nhanh trên hành lang đá rộng mở, tiêu sái xuyên qua.Vân Triệu quyết không chểnh mảng việc phải làm, hắn luôn dẫn đầu, đi trước mặt mọi người; đôi khi rõ ràng hết đường, hắn không biết sờ ở chỗ nào liền hiện ra một con đường; đôi khi như đã cùng đường, hắn lại tìm được lối ra, vô cùng quen thuộc nơi này.Không có cơ quan, không có nguy hiểm, thoạt nhìn tất cả cực kì yên bình.Đi tới trước, trên vách đá hai bên tường đều được khảm dạ minh châu, càng lúc càng nhiều hơn, nguyên bản u tĩnh liền biến thành sáng ngời, chiếu rọi cả thông đạo thật dài, hiện ra dưới mắt mọi người.Mọi người thấy vậy, cước bộ càng nhanh hơn, dạ minh châu bất chợt càng ngày càng nhiều, e rằng bảo tàng đã không còn xa bọn họ.Gió mát không biết từ nơi nào tới, nhẹ nhàng thổi qua, mát rượi, sảng khoái.Quanh co mà đi, giống như đi từ lòng đất đi lên, tưởng được rồi lại tựa như con quay, đi dọc theo nơi này xuống, rồi theo một phía khác từ từ đi lên.Dường như đã đi cả một vòng thật lớn.Cuối cùng đi qua một chỗ ngoặt thật rộng, hào quang rực rỡ chói loá không còn gì chói mắt hơn; Vân Triệu đã đứng trước một phiến cửa đá to lớn, cơ hồ cao tới gần mười trượng.Cửa đá theo phong cách cổ xưa, mặt trên điêu khắc đầy hình ảnh, có người, có hoa, có cỏ, có động vật, có nhà cửa… Chỉ cần là thứ tồn tại trên thế gian này thì trên cửa đá nhất định sẽ có.Chỉ là một cái cửa đá nhưng lại tưởng như cả một thế giới.Liếc nhau, ý nghĩ rất cuồng vọng, tin rằng, không cần phải dựa vào tài phú ngập trời ở đằng sau kia, cũng có thể tạo ra một thế giới như vậy, hẳn một thế giới.Mặc dù tất cả những người ở đây đều không phải chưa từng tiền tài nhưng cũng không khỏi tim đập nhanh, tác phẩm tuyệt vời như vậy, không biết phía sau còn cất giấu tài vật kinh thiên (e thấy để kinh thiên nghe hay hơn tày trời:D) đến thế nào?Vân Triệu đưa tay vuốt ve cửa đá, trên mặt bỗng nhiên tràn đầy sự thận trọng trước nay chưa từng có: “Đây là cửa cuối cùng, đi qua sẽ là bảo tàng, chỉ có điều cơ quan tại cửa này ta cũng không biết.”Mắt đang hưng phấn lập tức đồng loạt trầm xuống, cửa cuối cùng, mấu chốt quan trọng nhất định nằm ở bên trong; nhưng ngay cả Vân Triệu cũng không biết, đây…“Lên.” Một chút yên tĩnh ngắn ngủi, Lưu Nguyệt trầm giọng ném ra một chữ.Đều tới nơi này rồi, không thể nào vì như thế mà rút lui, không cần quan tâm phía trước là núi đao biển lửa, cùng lắm nàng cùng Hiên Viên Triệt liên thủ tiến lên, nàng cũng không tin bọn họ không thể vượt qua nơi này.Quay đầu nhìn Độc Cô Dạ, Vân Triệu hơi trầm mi, hỏi: “Có được không?”Độc Cô Dạ không nói gì, chỉ thản nhiên lạnh lùng gật đầu.Vân Triệu thấy vậy, trầm giọng nói: “Một khi đã như vậy, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt.” Thanh âm vang lên, hai tay Vân Triệu nắm lấy phần điêu khắc nhô ra trên cửa đá, dùng lực nhấn một cái.“Ầm ầm ầm.” Ngay tức khắc một tiếng vang thật lớn dội lại, hình như từ đáy truyền lên, tựa từng trận từng trận như sấm mùa xuân, nặng nề mà ẩn chứa sức mạnh vô hạn.Vân Triệu lùi ra sau từng bước, lợi kiếm nắm chặt trong tay.Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ chỉ trong một khắc đều đồng thời nín thở ngưng trọng, sẵn sàng nghênh địch.Không có bất cứ ngoại lực nào, cửa đá kia giống như có người từ bên trong kéo ra, chậm rãi mở ra trước mắt mọi người.Kim quang loé ra, một mảnh kim quang lấp lánh, dường như làm hoa mắt tất cả.Khẽ nghiêng mắt, tránh ánh hào quang mãnh liệt kia, mọi người đột nhiên chăm chú nhìn lại phía sau cửa đá.Chỉ thấy một thông đạo thật dài, quanh co uốn khúc phía sau cửa, thông đạo này cũng rất rộng, gần như mười mấy người cũng có thể sóng vai cùng đi vào.Hai bên vách tường của thông đạo được khảm không ít dạ minh châu, chiếu rọi cả thông đạo, mà dạ minh châu ở phía dưới lại ngay ngắn xếp thành hai hàng nổi bật, một thị vệ toàn thân khôi giáp bằng vàng chói lọi đầy thần uy hiện ra.Khôi giáp kia toàn bộ làm từ vàng nguyên chất, trong ánh sáng của dạ minh châu lại càng toả ra quang mang rực rỡ loá mắt, trong phút chốc khiến mắt mọi người đều hoa lên.Một tấm thảm đỏ rực trải trên mặt đất, từ hai bên cùng lúc xuất hiện hai hàng thị vệ một thân uy vũ, kéo dài.Mà trong khoảnh khắc cửa mở ra, không biết gió nhẹ từ đâu truyền đến, bay vào, thảm đỏ kia, trong cơn gió rất nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được kia, hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng tung bay.Đồ của bốn trăm năm trước, cho dù lúc ấy có tốt đến đâu, bây giờ cũng phải hỏng.Mày liễu khẽ nhếch, Lưu Nguyệt cứ nhìn đường quanh co mà đi, không chút để ý đến thị vệ ở hai bên..Uy phong lẫm liệt, nào trường thương, đoản kiếm, đại đao, mũi tên nhọn đều nắm trong tay, sát khí tràn ngập trận địa, sẵn sàng nghênh địch; trải qua mấy trăm năm một chút cũng không giảm sút, dường như thật sự tồn tại.Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi hơi hơi nhíu mày, đánh giá những thị vệ giáp vàng kia càng thêm kĩ càng.“Thị vệ bảo vệ bảo tàng.” Vân Triệu đừng trước mặt thấp giọng nói một câu, trường kiếm trong tay giơ lên lại trầm giọng: “Mặt đất, chung quanh, đỉnh đầu, đồng nhân (người bằng kim loại – ý chỉ mấy ông thị vệ mặc giáp vàng), đều có thể có đủ loại cơ quan; đều cẩn thận cho ta; nếu lỡ chạm phải thì không phải chỉ một người xảy ra chuyện.”Dứt lời, cầm kiếm tiền lên trước..Độc Cô Dạ thấy vậy cũng theo sát mà tiến vào, không hề quay đầu liếc Lưu Nguyệt một cái.Quay đầu, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt liếc nhau, nàng cùng hắn liền dựa vào nhau, dính sát lại, tay cầm lợi khí chậm rãi tiến vào.Một bước, hai bước, năm bước, mười bước.Không hề có động tĩnh, cái gì cũng không có, nhẹ nhàng như thế này thật là tốt, chỉ có điều thông đạo này không phải chỉ là một cái hành lang bình thường.Chẳng lẽ không có cơ quan sao? Chuỷ thủ trong tay Lưu Nguyệt càng nắm chặt.Không, không thể nào, cửa cuối cùng không thể không có cơ quan, hiện tại có lẽ vật đó còn chưa động, nhưng thứ đó so với tưởng tượng của bọn họ chắn chắn còn nguy hiểm hơn nhiều.Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Lưu Nguyệt còn chưa mở miệng nhắc nhở tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, một trận gió đột nhiên truyền đến, nháy mắt một cỗ hơi thở âm trầm bao trùm lên không khí.Một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc thôi, bước chân của Lưu Nguyệt còn chưa kịp đặt xuống mặt đất, những hộ vệ màu vàng nguyên bản vẫn giữ nguyên tư thế xếp thành hàng hai bên thông đạo đột nhiên toàn bộ cử động.Thế như mãnh hổ, nhanh tựa chớp giật.Tất cả kim giáp hộ vệ, sống dậy.Trường kiếm toát ra kiếm khí âm trầm, vũ động giết chóc; lợi đao bay lên chói loá, mang theo sát khí hung ác; trường tiễn lao lên giữa không trung, nhanh tựa lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng); búa rìu khởi vũ, một mảnh sát phạt.Bọn thị vệ màu vàng trừng mắt, mãnh liệt lao đến tấn công Lưu Nguyệt.Sắc mặt đang nhíu chặt nháy mắt liền biến đổi, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ, Vân Triệu đồng loạt loé lên kinh ngạc.Trăm ngàn loại cơ quan đều nghĩ tới, loại nguy hiểm nào cũng nghĩ tới, thậm chí nghĩ tới vách tường phía sau những thị vệ, hoặc là trên người bọn chúng bắn ra lợi khí hoặc phát ra hơi độc gì đó.Nhưng là, chưa từng có ai nghĩ tới bọn chúng lại có thể cử động, chính chúng đánh tới.Một người bằng kim loại nho nhỏ không có sinh mệnh lại quơ lợi đao đến, động tác đều như đã dự tính trước, ngược lại làm mấy người nhảy dựng vì hoảng sợ.Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hoảng sợ qua đi.“Giết.” Một tiếng quát lạnh, Lưu Nguyệt trong tay cầm lợi kiếm lập tức tiến lên.Kinh ngạc cùng lắm cũng chỉ trong nháy mắt, người bằng kim loại ư, cũng phải có cơ quan khống chế, cho dù có hình có dạng, có thể có lực đạo hoàn mỹ, hoạt động như người thật thì cũng dễ xử thôi.Trường kiếm ngang trời, đám người Hiên Viên Triệt lập tức tiến lên phản công, đồng nhân, có thể mạnh hơn bọn họ đến mức nào chứ, loại cơ quan này, quả thực chê cười rồi.“Phanh.” Một kiếm khảm tới cánh tay của đồng nhân, Lưu Nguyệt vốn tưởng rằng với lợi khí của nàng không chém hạ một cánh tay của nó mới là lạ.Vàng, cũng không có tính cứng rắn gì cả.Không nghĩ kiếm liền bật lại, chỉ nghe ầm một tiếng giòn vang, cánh tay Lưu Nguyệt chấn động đến phát run, cơ hồ mất hết sức lực.Thế mà cánh tay đồng nhân đi đầu kia lại không có chút dấu vết nào, vẫn quơ lợi đao trong tay như trước, sức lực như Thái Sơn mà tiến đến.Lưu Nguyệt nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng nghiêng người né tránh một cách khó khăn; may mắn, đại đao của đồng nhân kia chỉ sượt nhẹ qua chóp mũi Lưu Nguyệt rồi nện thật mạnh vào mặt đất, mặt đất bằng đá xanh lập tức nứt toác thành một cái hố sâu thật lớn.Lưng bỗng toát mồ hôi lạnh, sức lực quá mạnh, Lưu Nguyệt kinh ngạc, còn chưa đứng lên đã đảo khoé mắt nhìn sang tình trạng của những người khác.Không có gì khác biệt, giao thủ một cái đều đồng loạt thất bại.Nếu nói rằng nàng không chém đứt được cánh tay đồng nhân là vì nàng không có nội lực, thế còn Hiên Viên Triệt, Vân Triệu cùng đám người kia ai cũng thuộc hàng đệ nhất cao thủ đương thời, trong tay ai cũng cầm đệ nhất thần binh lợi khí đương thời, nhưng đồng nhân cũng không có mảy may tổn hại.“Cái thứ gì vậy?” Vân Triệu trầm mặt.Trường kiếm trong tay bay múa, công kích đồng nhân ở hai bên, chật vật tránh né người kim loại tấn công.“Quá cứng rắn.” Hiên Viên Triệt nhíu mày, lui ra phía sau từng bước, tựa vào bên người Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt không có nội lực, chỉ sợ sẽ gặp bất lợi.Cứng rắn như vầy, ngay cả nội lực cùng lợi khí của bọn họ cũng không làm lay động nổi một cái lông tơ trên người chúng nó; trời ạ, mấy cái thứ này là từ cái gì tạo ra vậy chứ?“Nhanh lên.” Hiên Viên Triệt vừa nói, thanh âm lạnh lùng băng lãnh của Độc Cô Dạ đột nhiên vang lên, ngắn gọn mà hữu lực nhanh chóng nói tới vấn đề chính.Liếc nhau, mọi người không nói hai lời liền quơ lợi kiếm trong tay, xông vào thông đạo phía trước.Đồng nhân da dày, chém nó không động, cứ tiếp tục như vậy đối với bọn họ chắc chắn chỉ có hại, càng lâu càng nguy hiểm, nếu bị chúng nó cuốn lấy, thoát thân cực kì khó.Trong khoảnh khắc mọi người đều hiểu rõ, liền lập tức bỏ đi thái độ chậm rãi và khinh địch, vạn phần khí thế hừng hực tiến lên đối phó bọn đồng nhân kia.Kiếm quang vũ động, chém giết giữa đám đồng nhân..Kim quang loé sáng, sát khí tràn ngập.Tiếng chuyển động của bánh xe từ bốn phương tám hướng truyền lại, trong nháy mắt bên tai lại không thấy gì nữa, lại hoàn toàn bình thường, không thể phân biệt được là phát ra từ đâu, lộc cộc, lộc cộc, âm thanh vang lên không ngừng, tràn ngập cả thông đạo.Đây là tiếng bánh xe khởi động.Đồng nhân vũ động, xuống tay vừa hung ác vừa mãnh liệt, vô cùng trật tự, không hề rối loạn.Nhưng bọn họ thấy được bức tường sau lưng chúng có vô số những bánh xe nhỏ đang hoạt động, chính những bánh xe này điều khiển mọi cử động của đám đồng nhân.Bọn đồng nhân tiến lên lùi xuống, tương đối mau lẹ, hơn nữa cứng rắn tới tuyệt đối, ngay cả một kiếm của Hiên Viên Triệt vung lên cũng không tạo được một chút tổn hại, liên tiếp tấn công mọi người như trước.Không sợ đau, không sợ chém, trong lúc chiến đấu còn phối hợp đến không chê vào đâu được; đồng nhân phía trước xuất kiếm, đồng nhân phía sau chắc chắn xuất đao; mặt trước dùng tay, mặt sau lập tức dùng chân; hoàn toàn hỗ trợ lẫn nhau, vĩnh viễn không dừng lại.Nhất thời, Lưu Nguyệt cùng bọn đồng nhân kia cũng ngang sức, không tới nỗi quá vất vả.“Phanh.” Một thanh âm trầm đục vang lên, thân thể Vân Triệu run lên, trên đùi bị rách một mảnh da lớn, nhưng dừng cũng không dám dừng, điên cuồng lao tới phía trước.Một kiếm quét ngang, đánh bật trường đao đang hướng về phía Lưu Nguyệt, nhuyễn kiếm trong tay Hiên Viên Triệt gần như bị đánh bay đi.Sức lực ngàn cân, toàn thân không có huyệt đạo; ai nói khi năng lực đạt tới trình độ cực cao thì có thể coi khinh tất cả thủ đoạn cùng kỹ xảo chứ?Hiện tại, bọn họ đã gặp rồi.“Phanh”. Lại một thanh âm trầm đục, Lưu Nguyệt đỡ được một kiếm, quay đầu lại nhìn thấy Độc Cô Dạ ở phía trước.Vết thương sau lưng lại sắp sửa nứt ra, lúc này hai đồng nhân đồng thời đánh về phía hắn, hai hộ vệ bên người Độc Cô Dạ sớm ốc không mang nổi mình ốc, Độc Cô Dạ thể lực cạn kiệt sắp không duy trì được nữa, kiếm trong tay giơ lên, Lưu Nguyệt trong nháy mắt cơ hồ có thể thấy hắn run rẩy.Hai đồng nhân kia cùng công kích đánh đến, Độc Cô Dạ chết là không phải nghi ngờ.Khẽ cau mày, trơ mắt nhìn hắn chết ư?Trong lòng than nhẹ, coi như hắn cũng có ơn bảo vệ nàng, ơn trả ơn, về sau, mỗi người sẽ một ngả.Trong lòng vừa nghĩ, Lưu Nguyệt một bước dài tiến đến, tay chộp tới kéo giật Độc Cô Dạ lại.Mà cùng lúc ấy Hiên Viên Triệt xoay người một cái vượt qua tấn công, một kiếm đánh trả đồng nhân cầm trường đao bên kia chỗ Lưu Nguyệt, đem công kích sau lưng giao cho Lưu Nguyệt.Trong khi giao chiến hai người bọn họ luôn hai người hỗ trợ nhau, tâm linh tương thông, đây vẫn luôn là điều Hiên Viên Triệt vô cùng kiêu ngạo.Bước chân hỗn loạn, Lưu Nguyệt bắt lấy Độc Cô Dạ, miễn cưỡng kéo Độc Cô Dạ ra khỏi rừng đao kiếm của hai đồng nhân.Mà nàng vừa đi, những công kích sau lưng Hiên Viên Triệt vốn để cho Lưu Nguyệt, đương nhiên không có ai đỡ, lập tức lao về phía Hiên Viên Triệt đang không hề phòng bị.Tiếng gió vù vù, nhanh như chớp điện.Khoé mắt Lưu Nguyệt khẽ liếc, nhất thời sắc mặt đại biến, rống lên thành tiếng: “Mau lùi lại!”Gió mạnh sát người, Hiên Viên Triệt nhíu mày, Lưu Nguyệt lại không thể đỡ được công kích này, thân thể lập tức co rụt lại, nghìn cân treo sợi tóc mà thoát hiểm, khó khăn lắm mới tránh được một trường đao vừa vung tới; vạt áo trên vai bị thủng một lỗ lớn, nếu chỉ chậm nửa phần thì…Giương kiếm xoay người, Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, sao lại không phối hợp được thế này?Liếc mắt một cái liền thấy tình cảnh lúc này của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt lập tức hiểu được, sắc mặt nháy mắt âm trầm như nước; nàng túm lấy Độc Cô Dạ, nàng đi cứu Độc Cô Dạ, nàng lại có thể bỏ hắn qua một bên mà đi cứu Độc Cô Dạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT