Từng bước đứng lại, Lưu Nguyệt Da Luật Hồng nhìn một chút, trong mắt hiện lên một chút do dự.

Tể tướng Tiêu Thần là một người tinh khôn, liếc mắt một cái thấy Lưu Nguyệt do dự, lập tức nói: “Chúng ta đều là vì tốt cho Bắc Mục, đều là muốn tốt cho Bắc Mục Vương, ngài yêu thương đau lòng hắn, hẳn sẽ hiểu được tâm ý của chúng ta.”

Một câu hai nghĩa, so với loạn kêu bậy gào, cao minh hơn không biết bao nhiêu.

Giữa lông mày càng do dự hơn, triều thần Bắc Mục xung quanh đều nhìn thấy, không khỏi càng hô lên, Lưu Nguyệt do dự chính là ý muốn của bọn họ.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy lắc đầu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Mặc dù Bắc Mục có thay đổi chính quyền hay không, nhưng nguyên khí cũng đã trọng thương, nếu chúng thần không trung thành với nàng, ta thấy đáng để cân nhắc…” Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.

Tam Hoàng Gia vừa nghe cũng khôn khéo, lập tức cao giọng nói: “Ta Gia Luật Hoành ngay tại đây tuyên thệ, sau này chỉ cần nhiếp chính vương Gia Luật Lưu Nguyệt đều là vì tốt cho Bắc Mục Vương, tốt cho Bắc Mục, thần nhất định đem hết toàn lực phụ trợ, tuyệt không hai lòng.”

“Thần Tiêu Thần ngay tại đây tuyên thệ…”

“Thần Lăng Trình ngay tại đây tuyên thệ…”

Những lời tuyên thệ liên tục vang lên, rất nôn nóng, nhưng cũng rất nghiêm túc và nồng đậm.

Người quan ngoại coi trọng nhất nghĩa khí và lời thề, lần này cùng nhau thề, vậy sau này nhất định là toàn tâm toàn ý, cũng không dám có ý kiến phản đối.

Trên mặt một mảnh lạnh nhạt, không ai nhìn thấy ý cười trong mắt Lưu Nguyệt.

Trầm mặc hồi lâu, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Nếu mọi người đã như vậy, Lưu Nguyệt ta cũng không phải người đắc thế không buông tha người, lần này, niệm tình mọi người đều vì Bắc Mục, cứ quên đi, sau này nếu có thêm lần nữa, vậy thì đừng trách bổn vương không khách khí.”

Dứt lời, vung tay lên ném ra binh phù Nam Viện trong tay, Hoa Ngọc Long một phen nhận lấy, khom người nói: “Lĩnh mệnh.” Lập tức liền xông ra ngoài.

Bóng đêm nồng nặc, mọi người trong Trình Lãm điện, thấy vậy nhất tề thả lỏng thở dài, mới phát giác trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo, mồ hôi đã sớm ẩm ướt trọng y.

“Bay đâu, áp giải kẻ phản bội xuống, xử trí sau.” Tay áo bào nhẹ vung, hương vị thản nhiên bốn phía, Lưu Nguyệt lớn tiếng nói.

“Vâng.” Ngoài điện lập tức có người tiến vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play