Hắn không sợ Bắc Mục, nhưng lại sợ hãi Minh Đảo, hắn không thể đem sinh mạng của Vương nhi hắn ra đánh cược.
Hắn phải nhịn.
Gió đêm lạnh buốt bay múa, đêm đen như mực.
Quốc chủ của một quốc gia đệ nhất Trung Nguyên, cũng không phải là mẽ ngoài.
Trong chốc lát, lửa giận bị Lưu Nguyệt khơi mào đã bị áp chế, khuôn mặt lãnh khốc nhìn Lưu Nguyệt nói: “Ngươi không thương Vương nhi của quả nhân, quả nhân hiểu rõ, ngươi chạy tới không phải là vì trút căm phẫn, không phải là vì Vương nhi ngày đó chia rẽ ngươi và Thiên Thần Vương, mà là vì đem đầu tiễn nhắm vào Ngạo Vân.
Được, hôm nay Ngạo Vân ta gặp nạn, ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì mới bằng lòng đi.”
Hơi nước trong suối, nhẹ nhàng lan tỏa.
Lưu Nguyệt tựa vào vách đá sau lưng, nghe vậy lông mày giương lên, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc buông xuống hai bên má, cười trong sáng nói: “Ngài nói sai rồi, ta lúc đầu không thương Độc Cô Dạ, làm sao ngài biết hiện tại ta không thương hắn, không thương Ngạo Vân?
Quốc chủ à, chuyện tình cảm, không thể nói rõ ràng. Ngài nhìn đi, khắp thiên hạ này cũng biết ta thích hắn thích vô cùng, hắn lại càng yêu ta yêu đến ghê gớm.
Quốc chủ, đó, ta có nên gọi một tiếng phụ vương hay không, qua hai ngày nữa chính là đám cưới của ta và Độc Cô Dạ rồi, phụ hoàng à, ngài nói ta mặc đại hồng hỉ bào (áo cưới đỏ rực luôn) đẹp? Hay vẫn nên mặc hồng hỉ bào đẹp?” (màu hồng thôi, giống cái tỷ mặc đám cưới với công chúa Hậu Kim á)
Nụ cười xinh đẹp, câu hồn nhiếp phách.
Chậm rãi nói ra, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ tức giận đến muốn phun huyết, đi thẳng tới.
“Ngươi…”
“Ta làm sao?”
Nhướng mày, Lưu Nguyệt vừa mở miệng, dứt khoát đem khuôn mặt đến gần ngọn đèn dầu, để cho Ngạo Vân quốc chủ nhìn rõ một chút.
Vừa thấy hành động ấy, Ngạo Vân quốc chủ suýt chút nữa cắn nát răng mình.
Nhìn sắc mặt khó chịu cực kỳ của Ngạo Vân quốc chủ, khóe miệng Lưu Nguyệt cong lên một nụ cười, chậm rãi làm ra vẻ muốn đứng dậy, nói: “Nên ngủ thôi, để cho mình xinh đẹp một chút, để còn làm cho tốt Thái Tử Phi Ngạo Vân.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, coi như quả nhân cầu xin ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng đi?” Vừa thấy Lưu Nguyệt làm bộ muốn đứng dậy, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ toàn bộ dữ tợn hơn, hét lớn với Lưu Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT