Trong thanh âm run run, Ngạo Vân quốc chủ chậm rãi tỉnh táo lại, năm ngón tay nắm chặt thành đấm.
“Đây chính là mục đích của nàng, là cái này…. Nàng muốn hủy Ngạo Vân ta…”
Hắn hiện tại đã biết rõ rồi, tại vì sao ngày đó Mộ Dung Lưu Nguyệt bản lĩnh cao như vậy, lại bị trọng thương tại ngay trên đất Thiên Thần đến mức người đời cho rằng nàng đã chết.
Hoá ra không phải là nàng không đủ mạnh, mà là Thiên Thần không dám muốn nàng.
Nàng là người của bọn họ, là người mà Minh Đảo muốn.
Hiện tại hắn hiểu rõ, vì cái gì năm mươi vạn binh mã án binh bất động, vì cái gì một lòng một ý bày tỏ nàng rất yêu rất mến Độc Cô Dạ, nàng đang đợi, đang đợi.
“Không, không thể để cho nàng đạt được, không thể…” Đứng bật dậy, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên bình tĩnh lại, nhanh chóng nắm chặt kim bài lệnh tiễn kia, sau khi suy nghĩ xong, bỗng nhiên chạy ra khỏi đại điện.
Thân vương Độc Cô Hàn cũng theo sát xông ra ngoài.
Để lại phía sau là Tể tướng Ngạo Vân lần không ra manh mối.
Bóng đêm dày đặc, sương khói lượn lờ.
Đông cung Ngạo Vân của thái tử, sau điện là một ngọn núi có suối nước nóng rộng lớn, lúc này hơi nước lượn lờ, giống như khói bay, ở trong bóng đêm giống như tiên cảnh.
“Suối nước nóng này không tệ lắm.” Khẽ vốc nước trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt cực kỳ thoải mái.
Tuyết sắc trong thiên địa, hưởng thụ suối nước nóng, hưởng thụ như thế này, nàng thật lâu chưa hưởng thụ.
“Ta đi lấy áo cho nàng.” Độc Cô Dạ đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói, nhìn kỹ, trong mắt sự ôn nhu dịu dàng.
“Được.” Lưu Nguyệt đưa lưng về phía Độc Cô Dạ, trong màn sương khói của suối nước nóng, chỉ lộ ra một cái đầu, nói rõ ràng.
Độc Cô Dạ nghe tiếng lại nhìn thật chăm chú Lưu Nguyệt một lần nữa, dường như muốn đem dung nhan lúc này của Lưu Nguyệt khắc sâu vào trong lòng, mời chậm rãi bỏ đi.
Bóng đêm lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân đi xa.
Lăn lộn trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân đi xa của Độc Cô Dạ, khóe miệng đột nhiên cười cười, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vào màn đêm đen đặc.
“Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Đang quay đầu, một đạo thanh âm bén nhọn vang lên, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ âm trầm, từ sau tấm màn đen đi đến.
Cũng không quan tâm rằng Lưu Nguyệt đang tắm.
Lưu Nguyệt giống như sớm biết rằng hắn ở đây, tuyệt không kinh ngạc, thư thái duỗi eo một cái, vẩy vẩy tóc dài bên tai, sự xinh đẹp đến không nói lên lời, lập tức hiện ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT