Động tác tay còn đang dừng lại giữa không trung, thủ lĩnh Đột Quyết cầm lấy cây gỗ gần đó, đột nhiên cảm giác không trung phía trước không bình thường, vô ý thức giương mắt nhìn thoáng qua không trung, tức khắc biến sắc lớn tiếng nói: “Cháy, ở phía Bạch Mộc Tộc.”

Tiếng nói vừa dứt, các vị thủ lĩnh xung quanh, lập tức quay đầu cùng nhau nhìn về phía đó.

Chỉ thấy ở phía Nghiên Cổ thành của Bạch Mộc Tộc, lúc này lửa cháy rực trời, ánh lửa đẹp đẻ, thiêu rụi tất cả những trái tim lạnh giá.

Khói đặc cuồn cuộn, lao thẳng lên trời.

Thủ lĩnh Bạch Mộc Tộc Hàn Phi trong nháy mắt sắc mặt đại biến, sào huyệt của hắn, bị thiêu cháy mất.

Lưu Nguyệt động thủ với Bạch Mộc Tộc rồi.

Tất cả thủ lĩnh các thế lực, nhìn về phía Bạch Mộc Tộc đang cháy lớn, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, trong lòng cũng hiểu rõ, Bắc Mục Trung Nghĩa vương đã hạ thủ với Bạch Mộc Tộc rồi.

Bạch Mộc Tộc – thế lực lớn nhất trong mười thành Khô Sa, bị nàng một phát đem đốt?

Lửa cháy rực trời, chắc chắn thiêu hủy toàn bộ Bạch Mộc Tộc, mới chỉ có một trận lửa vậy thôi, Bạch Mộc Tộc đã rơi vào tay giặc rồi?

Trong lòng thấp thỏm không yên, năm ngón tay nắm chặt bội đao, thế lực đệ nhất trong mười thành Khô Sa của bọn họ, cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà kết thúc?

Bắc Mục Trung Nghĩa vương này mạnh đến bậc nào?

Có bao nhiêu thủ đoạn đang ẩn nấp chờ bọn họ nhảy vào?

Tâm, toàn bộ căng thẳng, bọn họ đã đánh giá thấp Bắc Mục Trung Nghĩa vương trước mặt rồi.

Tiếng đàn bay bổng, hoa đào tươi tốt, kỳ hoa sáng rực, là khúc nhạc tiếp khách khách nhân, đặc biệt vui vẻ.

Lưu Nguyệt vỗ cầm, dần thu lại nụ cười trên mặt, thay đổi thành một tầng lãnh khốc, ánh mắt đảo qua mười sáu thế lực vẻ mặt căng thẳng, trầm giọng nói: “Không biết hiện tại có đủ tư cách hay không?”

Thanh âm lạnh buốt, đang hỗn loạn chợt hoàn toàn xơ xác tiêu điều.

Không ai vội vàng phản bác lại, thế lực của Lưu Nguyệt, cần phải xem xét lại.

Tiếng đàn bay bổng, Lưu Nguyệt thấy thế chậm rãi nói: “Bản vương để các vị cho bản vương chút mặt mũi, vậy mọi người sau này sống cùng nhau yên ổn vô sự, nếu các vị không chịu, thì cũng đừng trách bản vương vô tình.

Trên địa bàn Bắc Mục ta, sẽ không để kẻ xuống kiêu ngạo, ở trước mặt Trung Nghĩa vương ta, là rồng thì ngươi nằm xuống, là hổ cũng phải nằm xuống cho ta.”

Đột nhiên hét lớn một câu cuối cùng,cùng với đó tiếng đàn cao vút lên, làm cho mấy thế lực đang ngồi nhất tề rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play