Lưu Nguyệt hai chân bắt chéo tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt cũng không thèm nhìn người đối diện một cái, chậm rãi vuốt ve ban chỉ phỉ thúy (nhẫn ngọc mã não) trong tay, một bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.
Nghe hỏi, nàng chỉ nhìn lướt qua Khố Tạp Mộc bên cạnh, ý bảo trả lời giúp đi, giống như hoàn toàn xem thường dân tộc Hung nô vậy.
Khách Tra thân vương của Hung Nô thấy vậy, răng nghiến trèo trẹo răng rắc.
“Ngàn dặm thảo nguyện cùng hai mươi thành trì trong đó.” Khố Tạp Mộc một thân giáp sáng ngời, nói cũng thật sảng khoái.
Khách Tra thân vương nghe Khố Tạp Mộc nói tiền chuộc, lập tức nhíu mi: “Không được, điều kiện này quá hà khắc, chúng ta không thể nhận.”
“Khách Tra Vương, mấy thành trì cỏn con này chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với Vương của dân tộc Hung nô các ngài. . . . .”
Nhất thời, Khố Tạp Mộc y theo những lời Lưu Nguyệt lúc trước dạy hắn, tranh luận một hồi với Khách Tra Vương, ngươi tiến ta lùi, lời lẽ thật đanh thép.
Khó thấy thời tiết tốt như hôm nay, ánh mặt trời chiếu vào trên mạc trướng (cửa lều) màu vàng , những tua vải ánh kim bay múa trong gió.
Ngay tại lúc này, trong màn trướng màu vàng, Lưu Nguyệt vẫn duy trì sự ngạo mạn cùng khinh thường, lạnh lùng nghe hai người hoà đàm, con át chủ bài chỉ được lật ra vào lúc cuối cùng .
Mà phía sau, Âu Dương Vu Phi mang theo Tiểu Hỉ Thước, Tiểu Hoa, cải trang vào cùng Hung nô vương, việc chính là đi dạo quanh thành trì , vừa quan sát vừa tiện tìm hiểu tình hình nơi này.
Biết có hoà đàm ngay tại đây, nên ở thành trì vốn không bao giờ có náo nhiệt, lúc này đông đúc huyên náo không tưởng được, rất nhiều người Hung Nô đi ra đi lại cửa thành, đúng túm tụm lại thành từng nhóm, nghị luận liên tiếp, khó mà không huyên náo được.
“Thứ này không tồi.” Âu Dương Vu Phi giơ lên một miếng thổ cẩm (vải) đầy bụi đất, thần tình tán thưởng, giống như thứ đang cầm trên tay chính là cực phẩm châu báu.
Tiểu Hoa vẻ mặt đen xì, Hung Nô Vương đang bị điểm á huyệt kế bên, liền quay mặt nhìn chỗ khác, hắn không quen không biết người này nha.
“Ta nói nhé công tử, nàng sẽ không sợ chúng ta làm gì hắn sao?” Tiểu Hỉ Thước nâng nâng cằm hướng Hung Nô Vương bị Tiểu Hoa dắt ở phía sau.
Lưu Nguyệt thật sự tín nhiệm bọn họ đến vậy sao?
“Ngươi chuẩn bị ăn chưa, vẫn là chưng chứ ?” Âu Dương Vu Phi vừa nghe lời này của Tiểu Hỉ Thước, nhất thời tràn đầy hứng thú, nhếch môi cười nhìn Tiểu Hỉ Thước.
Tiểu Hỉ Thước nghe vậy nhất thời suy sụp, khuôn mặt hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, rồi chạy lấy người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT